Tiêu Kỳ đã đứng ở cửa một lúc khá lâu, mấy người Vân Thường bị hắn đuổi ra ngoài điện hết. Đứng ở nơi đó, hắn thấy nét mặt Tự Cẩm không ngừng biến đổi, trong chốc lát nhíu mày, một lát lại mỉm cười, rồi cắn răng, sau lại biểu lộ mấy phần phiền muộn, cũng không biết nghĩ tới điều gì mà khiến nàng có trăm mối lo như vậy.
Tiêu Kỳ cẩn thận ngẫm lại gần đây trong cung cũng không có đại sự gì, hai người hoàng hậu và quý phi tranh đấu hăng say, ai có thời gian đi khó xử nàng đâu, vậy thì nàng đang lo sầu cái gì chứ?
Nhấc chân đi tới, hắn đứng cách nàng ba thước trong khoảng thời gian uống một ly trà, Tự Cẩm cũng không phát hiện ra hắn.
Tiêu Kỳ...
Y phục trong tay đột ngột bị lấy mất, Tự Cẩm giật mình phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Tiêu Kỳ nhíu chặt mày nhìn nàng chằm chằm. Nàng vô ý thức sờ sờ mặt, "Trên mặt thiếp có gì sao?"
"Đang suy nghĩ gì vậy, trẫm vào lâu như thế nàng cũng không phát hiện." Tiêu Kỳ ngồi xuống cạnh nàng, đôi mắt chăm chú nhìn nàng.
Tự Cẩm mất tự nhiên cười cười một tiếng, lấy lại y phục trong tay Tiêu Kỳ, gấp lại đặt vào trong giỏ may rồi mới nói: "Cũng không có nghĩ gì, nhất thời miên man mà thôi." Nói xong dừng một cái, biết rõ Tiêu Kỳ khẳng định không tin đành nói thêm một câu, "Quả thực không có nghĩ gì, thiếp chỉ cảm thấy thiếp không thích hợp ở chỗ này, hay là sau này thiếp cứ ở Di Cùng hiên thôi."
"Có người nói gì với nàng sao?" Tiêu Kỳ nhíu mày không vui.
"Không có, hôm nay thần thiếp tới đây mới biết, làm gì có ai nói lung tung đâu, không có thật mà." Tự Cẩm vội vàng nói, sợ mình nói không rõ ràng thì đám người Vân Thường Trần Đức An lại phải chịu đòn, làm nô tài bên người nàng thật không dễ dàng chút nào.
Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm, ánh mắt nàng cũng không chịu nhìn mình, khẳng định là có chuyện gì đó. Nhưng nàng không nói, mình là một đại nam nhân còn có thể ép nàng được sao?
Nhất thời, Tiêu Kỳ cũng cảm thấy hơi bực mình.
Giữa hai người trước kia phần lớn là Tự Cẩm chủ động nói chuyện, tạo không khí hòa thuận. Lúc đó cảm xúc của nàng đang sa sút, chỉ nghĩ tới những chuyện đẩu đâu sau này, làm gì còn bận tâm đến Tiêu Kỳ. Trong phòng bỗng chốc an tĩnh lại, không khí mất tự nhiên thế này khiến Tự Cẩm, đang có chút nhạy cảm chán ghét càng thêm không thể nào vui được.
Ngồi đó hơn nửa canh giờ, Tự Cẩm liền đứng dậy cáo lui. Nàng đang muốn về Di Cùng hiên yên tĩnh một chút. Cứ thế này mãi cũng không được, vì sao nàng động tâm trước, còn phải nhìn hắn tiếp tục tuyển tú, mỹ nhân như mây. Nàng phải kiềm chế chính lòng mình, nếu cứ như vậy không bảo vệ được mình thì chính mình cũng muốn xong đời.
Nhìn theo Tự Cẩm giống như sau lưng có quỷ đuổi theo vội vàng biến mất, để lại một Tiêu Kỳ mặt đen gọi Quản Trường An vào tinh tế hỏi một lần.
Quản Trường An tỉ mỉ nói một lần từ đầu tới đuôi, một chút xíu cũng không dám bỏ sót, cuối cùng nói: "Lúc nô tài về tiền điện thấy Uyển Nghi chủ tử có vẻ tâm tình sa sút. Nhưng lúc đó cũng không có người đến đây, nô tài thật sự không biết rõ vì chuyện gì."
Đang yên lành liền mất hứng, hắn liền hỏi Quản Trường An, "Trước đó ngươi nói gì?"
Quản Trường An cẩn thận nhớ lại nói: "Chính là Uyển Nghi chủ tử hỏi nô tài một câu, cung điện này có thường xuyên dùng không. Nô tài liền trả lời một câu, không thường dùng, ngẫu nhiên mới dùng một lần." Hoàng thượng có tĩnh thất ở Sùng Minh Điện, lúc không triệu kiến sủng hạnh phi tần hậu cung thì phần lớn là nghỉ ở chỗ đó, không hề đến Hợp Nghi Điện.
Tiêu Kỳ nghe câu này mới từ từ tỉnh táo lại. Hợp Nghi Điện này là cung điện dành cho đế vương sủng hạnh hậu phi. Hắn vì không muốn rắc rối nên cũng không phí tâm tư ở đây, cứ dựa theo quy củ trước mà làm, cũng là bên trong này. Nhưng chỉ có lúc hắn mới đăng cơ mới sủng hạnh qua mấy người ở chỗ này, tổng cộng lại có lẽ là một cái bàn tay đều chưa đếm hết đâu.
Đây là... Ghen ư?
Lông mày Tiêu Kỳ chậm rãi giãn ra, nhất thời lại hơi đắc ý, giống như cảm giác Tự Cẩm đặt hắn vào vị trí độc chiếm trong lòng vậy.
Quản Trường An đang bị dọa, sau lưng toát mồ hôi lạnh thì lại thấy nét mặt Hoàng thượng lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, nhất thời không giải thích được. Trong lòng giận dữ nghĩ, làm chủ tử đều có bệnh thần kinh!
Chợt cười chợt giận, dọa nô tài chết khiếp!
Cuộc đời này Tiêu Kỳ chưa từng phải cân nhắc suy nghĩ về tâm tư của nữ nhân, giờ càng nghĩ càng không dừng lại được. Thậm chí còn đang tưởng tượng, nếu Tự Cẩm thật sự ghen, nàng sẽ tiếp tục “ăn giấm” chiếm cứ mình hay là đẩy mình ra giả vờ rộng lượng đây?
Nếu ghen sẽ mang tiếng là đố kỵ, là đại kỵ trong hậu cung. Nếu đẩy hắn ra ngoài, Tiêu Kỳ sẽ không vui. Nếu thật sự coi trọng hắn thì không cần đẩy hắn ra chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui, Tiêu Kỳ lại cũng đoán không ra Tự Cẩm muốn làm như thế nào. Bây giờ triều chính khá ổn định, trong thời gian ngắn sẽ không có ai làm hắn khó chịu ngột ngạt. Do đó trong suy nghĩ toàn những chuyện nhi nữ tình trường.
Hắn phải đi thử một lần, xem xem rốt cuộc nàng đang nghĩ như thế nào.
Nhưng chính hắn thích nàng ghen tị hay là rộng lượng nhỉ?
Tiêu Kỳ nhấc chân đi tới cửa, nhất thời cũng ngây người. Chân này nâng lên muốn bước cũng không bước ra được, muốn rút cũng không chịu rút về. Một khắc đó, hắn đột nhiên có cảm giác hiểu rõ tình cảnh chật vật chạy trối chết của Tự Cẩm là như thế nào.
Quản Trường An khom người chờ một hồi lâu, ngẩng lên thì thấy hoàng đế tôn quý không ai bằng kia đang đứng đó giơ một chân, giống như bị hóa ngốc vậy.
Hắn ta đã nói mà, làm chủ tử đều không có bình thường!
Làm nô tài cũng không dễ dàng chút nào, hắn ta có nên nói gì không nhỉ?
Thật rối rắm!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT