Lập tức hai mắt Tự Cẩm tỏa sáng, nàng nhấc làn váy đi tới, kéo ống tay áo hắn hỏi: “Sao giờ này người lại tới đây?” Thông thường, người cuồng việc như hắn, trời chưa tối thì tuyệt đối sẽ không bỏ công việc.
“Không phải chính nàng nói, công việc triều chính làm thế nào cũng không hết sao, mạng thì chỉ có một thôi.” Tiêu Kỳ còn nhớ rõ lúc đó nàng nói hắn ngốc, cũng làm hắn tức điên.
Tự Cẩm ngây ngô cười”hi hi”, mau chóng chuyển đề tài, hỏi: “Ngọc Trân công chúa đã khỏe hơn chưa?” Hắn trực tiếp đến Di Cùng hiên hay là đi Trường Nhạc Cung trước nhỉ? Nếu đã đi qua Trường Nhạc Cung thì sẽ không phải đi nữa, nếu chưa qua thì chút nữa sẽ phải tới một chuyến.
Tiêu Kỳ nhìn đôi mắt to của Tự Cẩm chuyển động, hiểu ngay nàng lại nổi lên chút hẹp hòi ghen tị thiếu nữ, cầm tay nàng nói: “Đã tốt hơn nhiều, mấy ngày nữa sẽ khỏi hẳn thôi.”
“Công chúa có Hoàng thượng che chở, phúc trạch thâm hậu, tự nhiên sẽ khỏe mạnh.” Quý phi sinh con gái, tương lai có tôn quý cũng chẳng qua là một công chúa mà thôi. Tuyển một phò mã gả ra ngoài, cũng không có gì xung đột quá nhiều với nàng. Nàng tự nhiên vui vẻ nói vài lời êm tai, huống chi cho dù Quý phi có ân oán với nàng nhưng trẻ con đâu có tội tình gì.
Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm tươi cười liền biết rõ nàng nói là thật lòng. Lúc nàng nói thật bao giờ cũng rất khoái hoạt vui vẻ, ngay cả trong ánh mắt cũng có thể tỏa ra ánh hào quang lấp lánh. Mặc dù nàng lòng dạ hẹp hòi tương đối nhiều, hay ghen tị nhưng tính cách khó được thuần lương, ân oán rõ ràng. Có thể giữ được điểm này, ngoài cung không nói đến, nhưng trong cung lại hết sức hiếm hoi.
Trong hậu cung này, còn nhiều, rất nhiều những hành vi mượn đao giết người, nhất là đối với mấy đứa bé, trừ mẹ đẻ ra thì chẳng ai thật lòng yêu thương. Chỉ riêng việc Quý phi lấy con gái cầu sủng thì đã làm biết bao người phải ghét hận Ngọc Trân.
Tiêu Kỳ dắt tay Tự Cẩm đi thong thả từng bước quanh vườn hoa. Tự Cẩm đóng cửa trốn trong này nên cũng chỉ nghĩ tới cuộc sống của chính mình, trước mặt Tiêu Kỳ không muốn khắc tới bất cứ tần phi nào hết. Làm như thế cũng thật giống như bịt tay trộm chuông, như thể trên thế giới này cũng chỉ có hai người bọn họ, không có những thứ khiến người ta nhức đầu kia.
Ngày trôi qua đã khổ sở lắm rồi, Tự Cẩm chỉ có thể trong nỗi khổ cầu chút vui mừng mà thôi.
Đi được năm sáu vòng, Tự Cẩm liền kéo Tiêu Kỳ trở lại chỗ cây thạch lựu ngồi, trà lài đã nguội lại khiến người ta dâng lên trà nóng, xong xuôi rồi mới nói: “Trước đây hoàng thượng hỏi thiếp chuyện đó, mấy ngày nay thiếp lo lắng hết lòng suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra một biện pháp, có điều không được quanh minh chính đại lắm.”
Tấu chương của Tô Hưng Vũ có nhắc tới việc trả thù lao chuyển khẩu nhưng bởi vì Hộ bộ kêu khóc không có tiền nên rất khó thực hành. Điều thứ hai dễ dàng hơn, khai hoang ban thưởng cũng cực kỳ thông minh. Nhưng Tiêu Kỳ lại nghĩ đến sâu xa hơn. Nếu như trong tương lai năm sáu Tuyệt Hộ Quận kia có thu nhập từ thuế, Hộ bộ kia khẳng định lại đường đường chính chính dâng biểu đề nghị nhập quốc khố. Vậy thì công lao hắn vất vả làm mấy việc này chẳng phải là tiện nghi cho lũ hỗn đản kia sao. Hắn tính toán phải chặn lại Hộ bộ, để về sau bọn họ cũng không mặt mũi đòi tiền thu được từ thuế của Tuyệt Hộ Quận, đem tài sản riêng của hắn biến thành quốc khố. Cho nên nhất định phải bức Hộ bộ không chỉ nói không có tiền, hơn nữa còn phải bảo đảm bây giờ không ra bạc thì về sau tuyệt đối đừng có đụng tới những thu nhập từ Tuyệt Hộ Quận.
Trong tấu chương của Tô Hưng Vũ đề cập hai vấn đề, đương nhiên Tiêu Kỳ cũng chưa công bố trên triều đình. Sợ đám người kia sau khi cân nhắc tính toán lại bỏ ra chút tiền liền cướp đi hơn một nửa thành quả của mình, làm hắn tức chết mới được.
Bởi vì chuyện này, việc trả thù lao chuyển khẩu nhất định phải làm, nhưng lấy tiền từ đâu đây thì phải nghĩ ra biện pháp hoàn mỹ nhất mới được.
Mấy ngày nay Tiêu Kỳ cũng đang nghĩ vấn đề này, trong đầu cũng có vài suy nghĩ, chỉ là còn chưa suy nghĩ hoàn thiện. Lại nghĩ chuyện này Tự Cẩm cũng biết khá rõ, tiểu hồ ly này đã có cách trong đầu mà lại né tránh hắn chỉ nói cho nhà mẹ đẻ. Lần này dứt khoát hắn phải kéo nàng xuống nước, xem nàng trốn tránh đi đâu được.
Nghe Tự Cẩm nói có biện pháp, ánh mắt Tiêu Kỳ sáng lên, nhìn Tự Cẩm cực kỳ nóng bỏng, “Nói một chút coi, ta cũng có vài ý nghĩ, chúng ta cùng tham mưu.” Từ sau khi hắn xưng “ta” trước mặt Tự Cẩm, những lúc hai người ở chung hắn rất ít khi xưng “trẫm”. Ta ta nàng nàng tuy có hơi mất tôn nghiêm nhưng lại khiến hắn cảm nhận được Tự Cẩm đối với hắn thân thiết, ít phòng bị hơn, lúc đó hắn biết mình làm đúng.
Tự Cẩm nhìn vẻ ngoài là người rất giữ quy củ nhưng trong xương cốt lại là người phóng túng không kiềm chế được tính tình, cũng không biết Tô Hưng Vũ kia sao lại dạy dỗ được một con gái có hai tính cách mâu thuẫn như thế nữa.
Chuyện chuyển khẩu làm Tự Cẩm nghĩ không biết bao nhiêu lần, có vài ý là tham khảo nhưng có vài suy nghĩ là do chính nàng nghĩ ra, giống như chuyện tiền bạc bây giờ.
“Vị thượng thư Hộ bộ kia là kẻ vắt cổ chày ra nước, chỉ có vào chứ không có ra. Bọn họ hận không thể thu hết chuyện tốt trong thiên hạ vào túi, làm sao có tiện nghi như thế chứ?” Tự Cẩm không có chút cảm tình nào đối với Hộ bộ. Thượng thư Hộ bộ trước cáo lão hồi hương, giờ mới lên không là ai khác, chính là người do mấy đại thế gia liên thủ đề cử gia chủ Kỳ dương Vương gia Vương Tân Duệ. Người này tính tình ngay thẳng, so với những nhà khác thì khá trung quân ái quốc. Nhưng so với Thượng thư Hộ bộ tiền nhiệm thì càng thêm keo kiệt.
Chính vì lẽ này mà ông ta có thể trong một đám quan viên được thế gia tiến cử. Tiêu Kỳ quả thực có lòng đưa người của mình lên thay thế nhưng các quan viên trong triều trăm lời như một tiến cử người, hắn cũng không thể phủ quyết. Do đó trong lòng buồn bực không thể tránh được. May mắn là tuy Vương Tân Duệ này có hơi keo kiệt, nhưng khuyết điểm cũng không che lấp được ưu điểm, được ở chỗ có mấy phần trung quân. Có điều do ông ta quá keo kiệt nên mới lên nhậm chức hơn một tháng đã mấy lần làm Tiêu Kỳ tức muốn hộc máu. Người này giữ quốc khố nghiêm ngặt cứ như tiền riêng của nhà ông ta, cố sống cố chết giữ chặt không lọt một xu.
Nhưng tóm lại cũng tốt, Vương Tân Duệ không chịu để cho Tiêu Kỳ phung phí tiền quốc khố thì người khác muốn đụng tới quốc khố cũng không dễ dàng. Tổng hợp ưu khuyết trên dưới, Tiêu Kỳ mặc dù không thích Vương Tân Duệ nhưng đám triều thần kia cũng chẳng được chút tiện nghi nào, hắn liền thấy ông ta cũng không đến nỗi đáng ghét lắm.
Tiêu Kỳ sử dụng người vắt cổ chày ra nước giữ quốc khố, chính mình không dễ chịu thì người khác cũng không thể sống vui, khiến Tự Cẩm quả nhiên là không còn gì để nói.
Là hoàng đế mà phải làm đến mức này, cũng thực... đáng thương.
Tiêu Kỳ nghe được Tự Cẩm vì mình bất bình, liền nói: “Vương Tân Duệ này mặc dù keo kiệt nhưng cũng có mấy phần trung quân. Ông ta cũng không chỉ keo kiệt với trẫm, nghe nói mấy ngày trước đây Tạ Các lão tìm ông ta hỏi tiền cũng bị ông ta nghiêm khắc cự tuyệt. Làm cho Tạ các lão kia, chân trước thì tiến cử ông ta, chân sau bị ông ta giẫm đạp, cũng thật là buồn cười.”
Tự Cẩm nghe vậy cũng có thể tưởng tượng ra nét mặt cứng đờ của Tạ Các lão, ước chừng trong lòng Tạ Các lão nhất định cảm thấy thất bại tràn trề. Lão già này hao hết tâm sức tiến cử ngươi đi lên, ngươi lại hồi báo ta như vậy sao?
Lòng biết ơn đâu rồi?
Nhìn Tự Cẩm đập bàn cười không ngừng, Tiêu Kỳ giơ tay nắm bày tay nàng, “Cẩn thận đập đau tay.”
Tự Cẩm không ngăn được cười, nói với Tiêu Kỳ: “Thiếp nghĩ nhất định Tạ Các lão rất thất vọng.”
Tiêu Kỳ nhớ tới Tạ Các lão ở trên triều đình mắng chửi Vương Tân Duệ vô cùng đau đớn, cũng không nhịn được nở nụ cười nói: “Chính xác.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, cảm giác khó được ăn ý như vậy bỗng chốc kéo gần hơn khoảng cách giữa hai người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT