Tiêu Kỳ nghe tiếng thở khẽ khàng đều đều của Tự Cẩm, hít vào một hơi thật sâu. Nhớ tới tấu chương Tào Quốc công trình lên, mơ hồ đề cập chuyện Tô gia Khúc Châu hồi kinh, không công không lao, lại còn muốn hắn ban thưởng chức quan lớn, quả thực là cả gan làm loạn. Năm đó Tô gia Khúc Châu có đại tang, trưởng bối qua đời phải về quê. Cũng là nhà họ vận khí không tốt, liên tục có tang nên cả chục năm nay chưa từng quay về triều đình. Khi phụ hoàng hắn còn sống cũng muốn chèn ép quý tộc thế gia, do đó cũng không đặc biệt tuyên triệu họ hồi kinh nhậm chức.
Về sau phụ hoàng hắn qua đời, hắn đương nhiên tuân theo ý nguyện của phụ hoàng, trong kinh đã có Tào gia, Sở gia, Tạ gia, còn có Lý gia thế lực lớn, làm sao còn muốn triệu Tô gia Khúc Châu hồi kinh. Do đó hắn đối với việc này cứ giả vờ câm điếc. Hắn không nhắc tới thì người phía dưới cũng sẽ không dễ dàng đề cập. Bây giờ nếu không phải vì Tự Cẩm được sủng ái, hẳn là Tào Quốc công cũng sẽ không có ý nghĩ kéo Tô gia Khúc Châu trở về.
Chẳng qua là muốn lợi dụng dòng chính Tô gia Khúc Châu áp chế nhà Tự Cẩm mà thôi. Tô gia kia, đầu tiên là có đại tang chục năm, sau đó cũng do hắn cố ý chèn ép nên mấy năm qua Tô gia Khúc Châu không thể hồi kinh. Mấy tháng nữa sẽ bắt đầu mở khoa thi, có rất nhiều vị trí bên Thiên Đinh Tư đang chờ các sĩ tử nghèo thi đỗ vào đảm nhiệm. Trên triều đình mấy thế gia kia sợ là phát giác được tâm tư của mình nên đương nhiên không muốn mình làm như vậy. Vì vậy phải kéo ra Tô gia Khúc Châu để cân bằng với Tô Hưng Vũ, định từ đó phá hủy hết những dự kiến hành động của mình.
Có suy nghĩ này thật đáng chết!
Tiêu Kỳ cố đè lửa giận xuống, nhưng cơn tức kia áp chế thế nào cũng không bớt được.
Mấy lão thất phu này, thế nào cũng có một ngày,.. một ngày, nhất định phải cho bọn họ biết rõ đây là thiên hạ của họ Tiêu!
Sáng sớm hôm sau Tự Cẩm tỉnh lại, bên cạnh đã sớm không có người, Tự Cẩm vén rèm kêu người hầu vào.
Vân Thường cùng Diện Mi mang theo Kim Chức, Ngọc Tú tiến tới hầu hạ, nàng hỏi: "Hoàng thượng đi khi nào?"
"Đã hơn nửa canh giờ ạ."
Tự Cẩm liền ngẩng đầu xem canh giờ, giờ Mẹo hai khắc, nàng thức dậy hơi trễ. Còn phải đi tới chỗ hoàng hậu thỉnh an nữa. Tự Cẩm liền vội vàng rửa mặt trang điểm, xong xuôi thì bên ngoài cũng dọn sẵn đồ ăn sáng. Vội vàng ăn xong, Tự Cẩm mới nhanh chóng đi tới Phượng Hoàn Cung.
Hôm qua buổi tối Tiêu Kỳ ngủ lại ở Di Cùng hiên cũng không phải là bí mật gì, sáng hôm nay cũng không nhìn thấy quý phi đến đây thỉnh an, nói là tiểu công chúa không ổn, Tự Cẩm thở phào nhẹ nhõm, nếu lại phải đối mặt với Quý phi nàng cũng không thấy vui vẻ gì.
Hoàng hậu chỉ ngồi một lúc thì cho các nàng trở về. Mặc dù Tự Cẩm nghe vài câu nói chua lét nhưng cứ giả bộ ngây ngô không hiểu gì đối phó, ngược lại làm cho người nói tức giận đến môi trắng mặt xanh.
Về Di Cùng hiên, Tự Cẩm nghĩ tới ngày hôm nay sẽ gặp người nhà họ Tô, trong đầu cố gắng khơi gợi những ký ức của nguyên chủ, để chút nữa nhất định không thể xuất hiện bất cứ sai lầm gì. Hơn nữa nàng tiến cung cũng đã hai năm, nếu có thay đổi chút ít chắc hẳn người nhà cũng có thể thông cảm.
Thâm cung mệt mỏi mà.
Tự Cẩm cố ý sai Vân Thường đi ra trước đón người, cũng là cấp thể diện cho Tô gia. Một lát sau Diện Mi vén rèm vào, "Chủ tử, Tô phu nhân và Tô Thiếu phu nhân đến."
"Mau mời vào." Tự Cẩm vội vàng nói.
"Dạ."
Diện Mi lui ra ngoài, rất nhanh rèm cửa lần nữa vén lên, Vân Thường tự mình đỡ Tô phu nhân đi đến. Tô phu nhân là người có nét mặt hiền hòa, dung mạo Tự Cẩm có năm sáu phần giống bà, còn lại chắc là giống Tô đại nhân. Tô Triển thị là một nhỏ nhắn xinh xắn, mày liễu mắt hạnh, nước da trắng như ngọc, là một phụ nhân xinh đẹp.
"Thần phụ Tô thị tham kiến Hi Uyển Nghi."
Tự Cẩm vội giơ tay đỡ Tô phu nhân và Tô Thiếu phu nhân đứng dậy, "Mẫu thân và tẩu tẩu không cần đa lễ, mau mau đứng lên."
Bản thân cùng người của Tô gia cũng không có tình cảm, nhưng nguyên chủ và người nhà lại có cảm tình rất tốt, Tự Cẩm vừa nhìn thấy Tô phu nhân hành lễ với nàng, mắt liền bất giác đỏ ửng lên.
Tô phu nhân là người rất có quy củ, mặc dù được Tự Cẩm đỡ vẫn cung kính hành đủ lễ mới đứng dậy. Nước mắt Tự Cẩm không nhịn được sắp rơi, đây là lòng chua xót của nguyên chủ, lòng Tự Cẩm cũng đi theo chua xót lên.
Hai bên phân chủ khách ngồi xuống, đám người Vân Thường dâng lên trà bánh rồi lại khom lưng lui ra ngoài, canh giữ ngoài cửa.
Tô phu nhân ngẩng đầu lên ngắm con gái, mắt cũng sớm đỏ lên. Tô Thiếu phu nhân cười cười cũng nhìn Tự Cẩm một hồi, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm. Nhìn cô em chồng khí sắc không tệ, quay đầu lại cũng có thể nói cho trượng phu yên tâm.
"Uyển Nghi chủ tử ở trong cung thời gian qua có tốt không?" Tô phu nhân hỏi.
Tự Cẩm biết rõ bà là người giữ quy củ, cách xưng hô này sợ là không chịu sửa lại, cũng không nói thêm nữa, nhẹ gật đầu nói: "Con gái mọi chuyện đều tốt, sức khỏe của mẫu thân và phụ thân có khỏe không? Ca ca tẩu tẩu chất nhi chất nữ cũng khỏe cả chứ?"
Tô phu nhân cười gật gật đầu, "Trong nhà đều rất tốt, khiến chủ tử lo lắng rồi."
Tự Cẩm lại muốn khóc, cảm xúc này tới quá mãnh liệt, thật sự là không kìm nén được.
Hỏi thăm lẫn nhau xong, an ủi nỗi đau khổ hai năm ly biệt, trong lúc đó hai bên lại nhớ tới những tình cảm thân thiết lúc còn ở nhà, từ từ mới nhắc đến chuyện triều đình.
"Hoàng thượng dự định mở Thiên Đinh Tư, đây là việc quan trọng. Phụ thân có ý kiến gì với việc này không?" Tự Cẩm cũng vẫn chưa biết rõ người trong nhà rốt cuộc nghĩ như thế nào nên mới hỏi.
Hiển nhiên Tô phu nhân cũng có điều muốn nói, nhìn Tự Cẩm một cái, dừng một chút rồi mới trả lời: "Chuyện này phụ thân nương nương quả thật cũng cũng muốn hỏi nương nương, lúc trước từ Khúc Châu điều về kinh đô, phụ thân và ca ca nương nương đều cảm thấy lo sợ bất an. Sau đó lại tiếp nhận vị trí này, ở trong triều gặp muôn vàn khó khăn."
Tự Cẩm hiểu được ý tứ của người trong nhà, lại nhìn thấy Tô Triển thị tựa như có lời muốn nói, "Tẩu tẩu có chuyện thì nói thẳng là được."
Xưa nay Tô Triển thị và Tự Cẩm thân cận, lúc ấy khẽ mỉm cười nói: "Thiếp chẳng qua chỉ là một phụ nhân trong nhà, chuyện bên ngoài cũng không hiểu bao nhiêu. Nhưng ca ca nương nương bị thương khiến lòng thiếp luôn thấy bất an, không biết sau này …"
Tự Cẩm trầm mặc, chuyện này nàng thật sự không thể bảo đảm, liền nhìn Tô Triển thị nói: "Tẩu tẩu, dựa vào tình hình bây giờ của nhà ta, muốn trước mặt hoàng thượng, ở trong kinh đô giành chút thể diện cũng không phải là chuyện dễ dàng."
Tô Triển thị tự nhiên biết rõ, chỉ là lo lắng trượng phu lại gặp bất trắc, nghe vậy cũng cười, "Ta cũng biết rõ, nhưng rốt cục trong lòng vẫn lo lắng."
"Ta cũng lo lắng vậy. Lúc biết ca ca bị thương, ta hận không thể chắp cánh bay ra cung đi thăm huynh ấy, hận không thể lấy thân thay thế, vậy mà ta chẳng làm được gì hết." Tự Cẩm nhớ tới chuyện này cũng thật sự cảm thấy hổ thẹn, nếu không phải do nàng, người trong nhà cũng không cần nhận khổ sở như vậy. Nhưng cũng không có biện pháp nào khác, tình thế ép bọn họ không thể không tiếp tục đi tới trước. "Hoàng thượng hùng tài đại lược, là đấng minh quân, bây giờ chẳng qua là tiểu nhân nắm quyền, chung quy một ngày sẽ vén mây mù, nắm giữ triều chính."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT