Vân Thường sững sờ, nhíu lông mày lại hỏi: "Có nói gì không?"
Diện Mi bĩu môi, không tình nguyện nói: "Còn có thể nói gì đây, chẳng qua là dặn dò muội nhắc chủ tử tối nay phải trang điểm thật đẹp. Coi chủ tử chúng ta là ai vậy chứ, thật sự là..."
"Hoàng hậu nương nương rất giỏi tính toán, định lấy chủ tử chúng ta tranh sủng với Quý phi đây. Nhưng tối nay thì e Hoàng hậu nương nương sẽ phải thất vọng, hoàng thượng sẽ không làm gì ảnh hưởng đến thể diện của Quý phi nương nương đâu."
"Còn không phải sao, trước đây Quý phi được sủng ái toàn cung người nào không biết, ngày hôm nay lại là tiệc đầy tháng Ngọc Trân công chúa, Hoàng thượng tất nhiên là phải tới Trường Nhạc cung. Nếu đã như vậy, Hoàng hậu nương nương cần gì bắt chủ tử chúng ta đi làm kẻ ác chứ." Tối nay mà trang phục lộng lẫy, xinh đẹp không phải là cố ý làm mất mặt quý phi, làm cho quý phi chán ghét, lại thêm thù oán sao.
Vân Thường yên lặng nghiêng đầu nhìn vào phòng trong, thở dài rồi mới nói: "Bây giờ Di Cùng hiên của chúng ta còn cần dựa vàohoàng hậu, người ta nói cái gì thì là cái đó thôi."
Diện Mi mím môi, "Thật sự là..."
"Được rồi, bớt tranh cãi đi. Đợi lát nữa chủ tử tỉnh dậy chúng ta lại từ từ nói, Hoàng hậu nương nương nên kia cũng không thể đắc tội." Vân Thường nói vậy nhưng cũng lo lắng không nguôi. Chủ tử của họ được sủng ái là nhờ có một tay Hoàng hậu thúc đẩy. Nhưng quan trọng là vì chủ tử được Hoàng thượng yêu thích. Nếu không vì saohoàng hậu tiến cử bao nhiêu người như thế mà chỉ có chủ tử lọt mắt xanh của Hoàng thượng. Nói là dựa vào Phượng Hoàn cung chứ kỳ thật vẫn là chủ tử có bản lĩnh. Nhưng chủ tử có thể an ổn sống sót trong hậu cung xác thực cũng có Hoàng hậu nương nương che chở, tình thế thật là khiến hai bên cùng khó xử.
Sau khi Tự Cẩm tỉnh lại, trước tiên rót một ly trà nóng uống, sau đó nghe Vân Thường truyền lại lời Đồng cô cô nàng cũng không sợ hãi chút nào nói: "Vậy lấy váy áo may bằng gấm mà Hoàng hậu nương nương ban thưởng và bộ trang sức bằng phỉ thúy đi."
"Dạ." Vân Thường vội vàng gật đầu, Diện Mi vào trong phòng lấy đồ mang ra.
Tự Cẩm nhìn lướt qua, váy áo màu hồng phù dung, phối hợp với đá ru-bi nhìn rất đẹp, nhưng khó tránh khỏi thiếu trang nhã. Nhưng thế này cũng được, chỉ cần thể hiện để có thể ăn nói với hoàng hậu, dù sao tối nay Tiêu Kỳ sẽ không tới Di Cùng hiên.
Lại tháo tóc xuống, chải tóc lại tốn thêm khá nhiều thời gian. Chờ chuẩn bị sẵn sàng thì bên ngoài sắc trời đã tối mịt.
Trong Phượng Hoàn Cung đèn đuốc sáng trưng, từ xa đã thấy hai ngọn đèn lồng màu đỏ rất lớn treo trước cửa cung. Các phi tần lần lượt đi đến, đi tới nửa đường Tự Cẩm lại đúng lúc gặp được Tề Vinh Hoa, hai người cùng nhau đi tới Phượng Hoàn Cung. Dạ tiệc tổ chức tại chính điện, bên trong đã sớm có cung nhân sắp đặt bàn ghế theo từng vị trí thứ tự, hai người ngồi cùng bàn, Tự Cẩm và Tề Vinh Hoa ngồi cùng nhau.
Trong đại điện cực kỳ náo nhiệt, Quý phi đã thay một bộ váy màu hồng san hô, đang bị mọi người vây quanh. Hoa cô cô và Ngọc Trân công chúa không có mặt ở đây, hẳn là nghỉ ngơi ở Trường Nhạc Cung. Tiệc buổi trưa đã cho gặp mọi người rồi, giờ tiệc tối chắc sợ công chứa gặp gió lạnh nên không cần ôm tới.
Buổi trưa Hoàng hậu mặc trang phục chính trang long trọng, đến tiệc tối thì mặc váy áo thổ cẩm màu đỏ thẫm, đụng nhau với màu hồng san hô của quý phi, mọi người ai nấy đều không dám nhìn lung tung.
"Hoàng thượng giá lâm!"
Theo tiếng Quản Trường An vang lên, trong đại điện an tĩnh lại, mọi người quỳ xuống đất nghênh đón, Tự Cẩm nhìn thấy một vạt áo màu vàng sáng lướt qua bên cạnh mình.
"Tham kiến Hoàng thượng." Mọi người cùng hô lên.
"Các ái phi bình thân, ngày hôm nay ngày vui, ngày tốt lành, mọi người không cần giữ lễ tiết, ngồi xuống hết đi."
"Tạ ơn Hoàng thượng."
Mọi người lại ngồi xuống chỗ mình. Tự Cẩm và Tề Vinh Hoa nhìn nhau cười rồi cùng ngồi xuống. Tự Cẩm cũng không ngẩng đầu lên nhìn xunh quanh, chỉ chăm chú vào mấy đĩa đồ ăn trên bàn mình. Tiệc trong Phượng Hoàn cung đương nhiên toàn đồ ăn ngon, tinh xảo, chứng tỏ người chủ trì đã bỏ không ít tâm tư, bên cạnh còn đặt bình bạch ngọc, bên trong là rượu thơm tinh tuyền, Tự Cẩm liền cầm bình rót cho mình một chén.
Tiêu Kỳ ngồi ở trên, hoàng hậu và quý phi hai người hai bên, có vẻ tạo xu thế địa vị ngang nhau. Quý phi giơ tay ngọc nâng bầu rượu lên, miệng khẽ cười dịu dàng nói: "Hôm nay thịnh yến, đa tạ Hoàngthượng ân điển, là phúc khí của Trân nhi."
"Ngọc Trân là con gái của trẫm, trẫm đương nhiên không thể bạc đãi bé." Tiêu Kỳ bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, "Ái phi vì trẫm sinh con gái, thực là vất vả."
Quý phi nghe vậy khuôn mặt đỏ lên, "Đây là bổn phận của thần thiếp, không dám nhận những lời khen của Hoàng thượng." Nói xong lại rót một chén cho Tiêu Kỳ, "Thần thiếp đang mong chờ Hoàngthượng ban cho tên chữ thật hay."
Hoàng hậu bên cạnh sắc mặt đương nhiên không vui, ban cho tên chữ thật hay? Quý phi quả thật dám nói! Trước mặt mọi người, cũng không biết xấu hổ!
Tiêu Kỳ ha ha cười một tiếng, lại uống một hơi cạn sạch.
Ngồi ở đầu bên kia Tự Cẩm lại không nghe thấy Tiêu Kỳ trở lời câu này của Quý phi. Theo suy nghĩ của nàng Tiêu Kỳ bị ngốc mới có thể để Quý phi sinh con trai. Nhưng chuyện này ai dám bảo đảm là không thể xảy ra chứ? Dù sao quý phi đã được sủng ái nhiều năm, trong lònghoàng đế vẫn có chút phân lượng. Mặc dù ở trong đó có gia thế tăng thêm phân lượng nhưng nếu không phải quý phi thật sự được Tiêu Kỳ thích, con gái kia chỉ e cũng không sinh ra được.
Tự Cẩm bưng ly rượu lên khẽ uống một ngụm, chỉ cảm thấy rượu chảy vào cổ thơm ngọt, Tề Vinh Hoa ở bên cạnh khẽ nói: "Uyển Nghi muội muội uống ít thôi, rượu nhiều sẽ tổn thương dạ dày."
"Đa tạ Dung Hoa tỷ tỷ." Tự Cẩm cười ngọt ngào, vẻ mặt ngây thơ, "Muội thấy rượu này dễ uống, muội rất thích."
"Đồ Hoàng hậu nương nương chuẩn bị đương nhiên là tốt, nhưng uống ít vẫn tốt hơn."
"Muội muội biết rồi." Tự Cẩm biết rõ Tề Vinh Hoa muốn tốt cho nàng, dịu dàng cười với nàng ta.
Tề Vinh Hoa không khỏi ngẩn ra, chỉ thấy Hi Uyển Nghi mặt phấn hồng ửng, mày liễu môi anh đào. Khó trách Hi Uyển Nghi có thể một lần hành động lấy được thánh tâm. Nếu nàng ta là nam nhân, chỉ sợ cũng tránh không thoát được.
Những bữa tiệc kiểu này không thể thiếu ca múa. Hoàng hậu cố ý kêu Thượng Nghi cục tuyển một nhóm vũ cơ mới, quả nhiên là ca múa toàn những bài hát vui vẻ làm người ta khoan khoái, người nào người nấy đều xinh đẹp uyển chuyển. Chỉ thấy vũ cơ trong sân ai nấy thắt đáy lưng ong, mặt ửng hồng hoa đào.
Ánh mắt Tiêu Kỳ như lơ đãng nhìn lướt qua Tự Cẩm, chỉ thấy nàng hơi cúi đầu, không biết đã ăn bao nhiêu món ăn, ngược lại cũng đã uống vài ly rượu, bất giác nhíu mày lại.
Quý phi vừa quay đầu lại liền nhìn thấy hoàng đế nhíu mày, theo ánh mắt hắn nhìn sang rồi nhanh chóng thu hồi lại, chỉ nhìn Hoàngthượng cười khẽ, "Hoàng thượng, có phải rượu và thức ăn không hợp ý không, hay là để thần thiếp kêu người đổi món khác."
Tiêu Kỳ nghiêng đầu nhìn quý phi, ánh mắt sâu thẳm, tuấn nhan biểu lộ sự hòa ái, "Không cần, hoàng hậu chuẩn bị tiệc rượu rất hợp khẩu vị của trẫm."
Hoàng hậu bên cạnh nghe vậy liền nói: "Đa tạ Hoàng thượng tán dương, là chuyện thiếp cần phải làm. Đây là sốt gan ngỗng, trước đâyhoàng thượng từng khen ngon, lần này thần thiếp kêu bọn họ chế biến riêng cho người, Hoàng thượng nếm thử đi."
Hoàng hậu tự mình gắp một miếng đặt vào trong chén của hoàngđế, nét mặt bình thản, miệng mỉm cười, đầy khí độ khoan thai rộng lượng của chính cung nương nương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT