Bên kia Tiêu Kỳ gặp đại thần xong, liền đi sang thiên điện. Đứng không xa ngoài cửa điện là một dãy thị vệ mang đao kiếm uy phong lẫm liệt bảo vệ cung điện. Ngoài cửa, Đồng Ý cùng một hàng tiểu thái giám lẳng lặng đứng chờ. Dưới bầu trời đêm yên tĩnh, Tiêu Kỳ nghĩ tới người kia đã hơn một tháng không gặp, bước chân cũng đi nhanh hơn một chút.

Người canh giữ ngoài điện thấy hoàng đế đi tới, đang định khom người hành lễ thì Tiêu Kỳ đã vung tay lên. Những người kia cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể lặng yên không một tiếng động quỳ xuống đất, chờ Hoàng thượng sải bước vào thiên điện mới đồng loạt đứng lên, lại im lặng như tờ đứng canh ngoài cửa.

Tiêu Kỳ thấy hai cung nhân của Tự Cẩm đang pha trà bên ngoài cũng phất tay ra hiệu các nàng im lặng, tự mình vén tấm màn cửa bằng gấm màu vàng sáng có viền đen, từ từ bước vào. Vừa ngẩng đầu thì thấy một dáng người mặc váy màu hồng phấn đứng bên cạnh tủ. Chỉ cần nhìn bóng lưng thì thấy ngay, người này có hơn một tháng không gặp mà nàng đã cao hơn không ít, dáng người đã lộ rõ vẻ thiếu nữ đặc biệt linh lung uyển chuyển. Không hiểu vì sao gương mặt tuấn tú của Tiêu Kỳ ửng đỏ. Hắn hít sâu một hơi đi tới, mùi thơm quen thuộc liền quanh quẩn trong mũi. Dưới ánh đèn, lớp lụa mỏng màu vàng sang lóe mắt, mái tóc đen nhánh búi cao, làm cho cây trâm khảm ru-by lại có chút tục khí, không xứng với vẻ thanh khiết của nàng.

Xưa nay Tự Cẩm cẩn thận, mặc dù lúc nhìn thấy thẻ chặn sách nhất thời thất thần, nhưng ánh mắt sau lưng quá nóng rực khiến trái tim nàng bỗng đập dồn dập. Nàng tập trung lắng nghe. Mặc dù trong phòng trải thảm rất dày nhưng cũng có thể nghe được tiếng động mơ hồ.

Ước chừng là trong lòng không quá thuần lương, nghe thấy tiếng bước chân này định cúi đầu nhìn thẻ chặn sách trong tay, nhưng trái tim lại có cảm giác e lệ quấn quýt hương tình. Chỉ trong chốc lát do dự thì đã cảm thấy người đi tới sau lưng mình. Giật mình một cái, thẻ chặn sách trong tay bị người ta lấy mất.

“Có thích không?”

Giọng nói êm tai như thế, Tự Cẩm cảm giác mình không còn đường cứu vãn nổi. Xuyên tới nơi này làm tần phi cho người ta cũng thôi, lại còn dám xuân tâm nảy mầm thích hoàng đế. Giờ chỉ nghe giọng nói đã thấy không chịu được, nàng... khóc không ra nước mắt đây.

Cảm xúc Tự Cẩm phức tạp, tình cảm nhất thời không kìm nén được, bất giác thấy ghét chính mình lại động lòng. Lại cũng suy nghĩ giờ mình còn có thể lựa chọn sao, cả đời cũng sẽ là tần phi của Tiêu Kỳ, nếu đã thế thì mình có thích phu quân của mình cũng đâu phải là chuyện không thể chấp nhận được đúng không? Không đúng, nàng chỉ là thích khuôn mặt của nam nhân này, rất hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của nàng.

Kiểu cảm xúc trăn trở không kìm lòng được này bao phủ nàng, đến khi nàng xoay người lại lọt vào trong mắt Tiêu Kỳ thì rõ ràng biểu lộ dáng vẻ của một thiếu nữ đang phơi phới xuân tình.

Đủ để hắn biết, nàng thích.

Hơn tháng không thấy, giờ gặp lại, Tiêu Kỳ không khỏi sững sờ. Trước đây Tự Cẩm tới gặp hắn đều là chải kiểu tóc của tiểu cô nương, hôm nay đột nhiên đổi kiểu tóc, hơn nữa đường nét trên khuôn mặt nàng dần dần nẩy nở khiến hắn có cảm giác nhà có con gái mới lớn đầy kinh diễm.

Có lẽ Tiêu Kỳ ngơ ngẩn quá rõ ràng, mặc dù Tự Cẩm cũng có lòng làm hắn kinh diễm nhưng trước có thẻ chặn sách kia làm lời dẫn, giờ lại thấy ánh mắt này của hắn. Dù nàng tâm cường chí kiên, cũng không nhịn được, trái tim đầy tình xuân đập “thình thịch”, nước da trắng như mỡ dê đỏ ửng lên. Cái kiểu tiểu cô nương gặp người yêu, không giấu được hoảng hốt lẫn vui vẻ, hết thảy đều biểu lộ trên mặt.

Lần này Tự Cẩm quả là không giả vờ, trái tim nàng đã bị hắn bắt lấy, không thoát được.

“Hơn một tháng nay việc triều chính bận rộn, đã lâu không gặp, nàng … khác quá, thành đại cô nương rồi.”

Không biết do bản thân Tự Cẩm tâm tư bất chính hay là lời này của Tiêu Kỳ nói có ý khác, dù sao Tự Cẩm lúc đó chỉ có thể cúi đầu giả vờ thẹn thùng. Kỳ thực nàng cũng không làm ra cử chỉ gì vượt khuôn phép. Nếu không có thể lại mang tiếng là kẻ "phóng đãng không kiềm chế được".

Tiêu Kỳ cũng không phải là người chưa từng trải việc đời. Trong hậu cung này có quá nhiều mỹ nhân, cao gầy mập thấp đều đủ cả, mỗi người một vẻ. Dung nhan của Tự Cẩm cho dù làm hắn kinh diễm nhưng mà nhan sắc của Quý phi cũng không kém nàng. Nhưng đối mặt với vẻ yêu kiều xấu hổ của nàng như vậy lại làm hắn nảy sinh một cảm xúc khó tả, chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn trong lồng ngực.

Tiêu Kỳ hồi hộp muốn đưa tay lên ngực đếm xem nhịp tim đập, lại cảm thấy mình thế này thật sự quá mất mặt, bàn tay đang giơ lên vội vòng sang nắm tay Tự Cẩm, kéo nàng ngồi xuống giường. Đôi mắt lại ngăn không được chăm chú ngắm nàng. Nhất là khi thấy trước ngực nàng đã có hai phần nhỏ nhú lên, trong lòng nóng như có lửa đốt, ánh mắt nhìn sang chỗ khác, trong bụng niệm lời thánh nhân.

Quả nhiên trưởng thành rồi. Trong lòng Tiêu Kỳ cảm xúc trái ngược, vừa vui vẻ lại vừa phiền muộn. Mặc dù nàng chỉ ngồi như vậy nhưng hắn cũng không thể kìm lòng ngắm nàng. Trước đây đối diện với gương mặt tuyệt thế của Quý phi cũng chưa từng có tình trạng quẫn bách xấu hổ chồng chất như vậy.

Vẫn là đọc quá ít sách thánh nhân, tối nay hắn phải đọc lại hai lần mới được.

Nàng còn chưa cập kê đâu.

Tự Cẩm đang nghĩ trong đầu xem mình phải nói thế nào cho hợp với hoàn cảnh, không khí này quá là … ái muội … nàng chịu không nổi. Bên ngoài tiếng Quản Trường An vọng vào, hỏi có muốn dâng đồ ăn lên không. Tự Cẩm gấp rút thở phào nhẹ nhõm, cả người đều thoải mái hơn.

Tiêu Kỳ cảm nhận được người bên cạnh thở phào, bật cười nghiêng đầu liếc nhìn nàng, vị này coi hắn như lang sói chắc?

Tiêu Kỳ liền sai người truyền lệnh. Nhạc Trường Tín bên Ngự Thiện phòng đã sớm hỏi thăm Đồng Ý, biết tối nay Hoàng thượng và Hi Tần cùng nhau dùng bữa. Trong lòng cảm thán Hi Tần thật là được lòng vua. Ngay thời điểm Quý phi sinh công chúa mà còn giữ được lòng hoàng thượng chặt chẽ như thế, suy nghĩ muốn gần gũi hơn với Di Cùng hiên càng thêm kiên định. Vì lẽ đó, lúc Ngự Thiện phòng mang đồ ăn tới, bên trong bảy tám món đều là Tự Cẩm thích ăn.

Quản Trường An mang người bày biện thức ăn xong rồi lại dẫn người đi xuống. Hi Tần chủ tử lúc ăn cơm không thích có người bên cạnh chướng mắt, giờ quy củ này đã khắc vào trong đầu, hắn ta cũng luyện thành phản xạ có điều kiện.

Chờ mọi người lui ra ngoài hết, Tự Cẩm vẫn cảm giác được ánh mắt của Tiêu Kỳ lúc nào cũng chăm chú nhìn nàng, ánh mắt sáng rực đó làm cho trái tim nàng vui tung tăng như chim sẻ.

Kỳ thật không phải nàng suy nghĩ lung tung, Tiêu Kỳ đối với nàng cũng không giống với những người khác thật.

“Sao nàng lại ngẩn người thế?” Tiêu Kỳ thấy Tự Cẩm không như bình thường, thấy có món ăn ngon thì hai mắt sáng rỡ, liền gắp đồ ăn cho vào chén nàng, hỏi một câu đánh vỡ bầu không khí khá ái muội này.

Tự Cẩm đè những xao động trong nội tâm xuống ngẩng đầu, đuôi mắt cong lên nhìn Tiêu Kỳ một cái, rồi mới nghiêm trang nói: “Thần thiếp đã lâu không gặp Hoàng thượng, nhất thời ngắm mê mẩn.”

Trong tay Tiêu Kỳ đang bưng một ly rượu, vừa mới nhấp một ngụm nhỏ, suýt nữa thì bị lời Tự Cẩm nói làm kinh ngạc phun ra. May mà hắn được giáo dưỡng lễ nghi rất tốt, cố cưỡng chế ép xuống nhưng tim cũng đập mạnh, tuấn nhan thường ngày không biến sắc cũng lặng lẽ nhiễm một màu đỏ ửng.

“Lại nói bậy nữa.” Tiêu Kỳ cũng hơi lo lắng. Tự Cẩm này bình thường khá thông minh, cũng có kiến thức, chính là có đôi khi nói chuyện không biết lớn nhỏ, không có quy củ.

“Trước mặt hoàng thượng thần thiếp có gì không nói được chứ, đâu có người nào khác ở đây.” Tự Cẩm mím môi cười một tiếng, nói lẫy một câu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play