Tạ Hoàn đứng trong đại điện, nhìn đương kim hoàng thượng, trong lòng không khỏi cảm khái, nhớ ngày đó lúc Hoàng thượng mới kế vị thỉnh thoảng còn thỉnh bọn họ chỉ dạy vài điều. Đến bây giờ, cũng đã có thể kiền cương độc đoán, qua vụ Cẩm Học Văn làm kinh sợ triều đình, càng thêm uy nghi quý khí, làm cho người cảm thấy kính sợ, không dám tùy ý làm bậy như trước nữa.
“Vi thần tham kiến Hoàng thượng.” Tạ Hoàn tiến lên hành lễ.
“Tạ ái khanh bình thân.” Tiêu Kỳ nói, “Ái khanh đến vội vàng như thế, có việc gì gấp cần bẩm báo sao?”
“Dạ.” Tạ Hoàn ngẩng đầu lên nói, “Hoàng thượng, thần thật có chuyện cần bẩm báo.”
Tiêu Kỳ gật gật đầu, “Vậy ái khanh cứ nói đi.”
“Bẩm hoàng thượng, vi thần vì chuyện Kiêu Long Vệ mà đến.” Tạ Hoàn biết rõ chuyện này Hoàng thượng đã sớm quyết định dứt khoát. Nhưng chuyện này có liên quan trọng đại, ông ta cũng không thể làm như không thấy. Bao nhiêu lần dâng tấu chương đều bị Hoàng thượng áp chế không giải quyết, trong lòng ông ta cũng sốt ruột nên dứt khoát trực tiếp báo trước ngự tiền.
Mặt Tiêu Kỳ tối lại nhìn Tạ Hoàn nói: “Tạ ái khanh, án tham ô tiền cứu trợ thiên tai còn chưa kết thúc triệt để, chuyện này để sau này hãy nói đi.”
Tạ Hoàn trong lòng thầm kêu khổ, nói thẳng: “Hoàng thượng, án tham ô tiền cứu trợ thiên tai vi thần đã dốc hết sức lực, trong đó có rất nhiều chỗ khó xử, mong Hoàng thượng thông cảm cho hạ thần.”
Tiêu Kỳ đưa mắt nhìn Tạ Hoàn, “Trẫm cũng không biết là làm hoàng đế lại còn phải chu toàn sai lầm cho hạ thần của mình nữa đấy, nếu đã như vậy, trẫm cần các ông để làm gì?”
Tạ Hoàn như có ngạnh chèn cổ, cắn răng nói: “Hoàng thượng, Tào Quốc công bí mật cản trở mấy lần, thần không biết làm thế nào mới được, đúng là bất đắc dĩ.”
Tiêu Kỳ làm sao không biết Tạ Hoàn lấy cớ, nhưng ông ta đã nhắc tới người nhà Quý phi cũng chẳng qua là muốn nói với hắn, ông ta không biết làm thế nào với người nhà Quý phi vì chính hắn cũng không dám ra tay độc ác mà thôi. Quả là hạ thần tốt cuả hắn, trong lòng cười lạnh. Quý phi có thai, Tạ Hoàn có điều cố kỵ, Tiêu Kỳ có thể hiểu được, nhưng không có nghĩa là không tức giận.
Lúc này, Tiêu Kỳ nhìn Tạ Hoàn nghiêm trang nói: “Tạ ái khanh có một con trai nghe nói võ công rất giỏi, sao lần này Kiêu Long Vệ chiêu mộ nhân tài, trẫm lại không thấy có tên trong danh sách nhỉ, sao vậy?”
“Khuyển tử chỉ có hư danh ở bên ngoài, Hoàng thượng khen vậy thực không dám nhận, thần không dám cho hắn ra mặt bêu xấu.” Tạ Hoàn nhíu mày nói.
“Trẫm đang cầu anh tài thiên hạ, ái khanh cẩn thận quá mức rồi. Ngày mai kêu hắn vào cung yết kiến, trẫm phải tận mắt thấy mới được.”
Tạ Hoàn trong lòng run lên, bao nhiêu lời định can gián về Kiêu Long Vệ lập tức đều nuốt xuống. Không nghĩ tới Hoàng thượng lại ngoan tuyệt như thế, đoán được ông ta muốn nói gì, trực tiếp lôi con trai ông ta ra làm bia đỡ đạn. Kể từ đó, ông ta khó tránh khỏi bị cản tay...
“Hoàng thượng minh giám, khuyển tử thật sự không dám bêu xấu trước ngự tiền, thần thỉnh cầu Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
“Thiên tử nhất ngôn cửu đỉnh, Tạ ái khanh muốn chống lại hoàng mệnh ư?”
Tạ Hoàn mồ hôi nhỏ giọt, trong lòng kinh hoàng, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội, “Vi thần không dám, nhưng bẩm Hoàng thượng, vi thần vẫn thỉnh cầu Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, khuyển tử thật sự là không dám hỏng mắt ngự tiền.” Nếu đưa con mình vào Kiêu Long Vệ thì Tạ Hoàn đã có quan hệ sâu xa với hoàng gia, về sau rất nhiều chuyện sẽ không dễ làm.
Tiêu Kỳ nhìn vẻ mặt Tạ Hoàn, trong tức tối mang sợ hãi, biết rõ trong lòng ông ta đang suy nghĩ gì. Về việc xây dựng Kiêu Long Vệ, có khá nhiều người ngăn cản, thậm chí còn làm Tô Thịnh Dương bị thương. Trong lòng bọn họ chẳng qua là không muốn gã hoàng đế như hắn tự xây dựng lực lượng của riêng mình mà thôi.
Có ý nghĩ này thật đáng chết!
“Chuyện này ý trẫm đã quyết, Tạ ái khanh không cần nhiều lời.” Tiêu Kỳ gọn gàng dứt khoát nói, trong nháy mắt lại chuyển sang chuyện khác, “Ái khanh vừa nói có chuyện liên quan đến Kiêu Long Vệ muốn bẩm báo, không biết là chuyện gì?”
Tạ Hoàn tức không thở nổi, chỉ sợ hoàng đế đã sớm hiểu rõ ông ta muốn nói gì, vì vậy mới lôi con trai của ông ta vào. Giờ ông ta còn có thể nói gì chứ? Khuyên bảo hoàng đế buông tha việc xây dựng Kiêu Long Vệ không thể nào được nữa, giờ hoàng đế đã quyết định để con trai ông ta vào Kiêu Long Vệ, chẳng qua là làm cho ông ta ném chuột sợ vỡ bình, thủ đoạn của Hoàng thượng quả nhiên là khiến người ta càng ngày càng... kinh sợ...
“Bẩm hoàng thượng, vi thần thật chuyện muốn bẩm báo.” Tạ Hoàn cắn răng một cái, ông ta chỉ có một đứa con trai như vậy, không thể để xảy ra bất kỳ sai lầm gì. Hoàng đế muốn xây dựng Kiêu Long Vệ thì cứ xây đi, dù sao tuyệt đối cũng không thể để cho con trai ông ta đổ máu vì người khác.”Năm trước chọn lựa Kiêu Long Vệ, vi thần từng có may mắn tham gia kiểm tra đánh giá. Mấy ngày nay cũng liên tục suy nghĩ chuyện này, cho nên trở mình trằn trọc, đêm ngủ không thể say giấc. Nhìn Kiêu Long Vệ chọn lựa, thao diễn, áo giáp sáng ngời, kiếm đao sắc bén. Nhưng mặc dù thanh thế hiển hách tựa như thiên binh thần tướng, thực ra chỉ có nổi bề ngoài, không chịu nổi trọng dụng. Thần to gan kiến nghị, chọn lựa dũng sĩ toàn thiên hạ vào Kiêu Long Vệ, người bên cạnh thiên tử sao có thể là những người ngu dốt được?”
Nghe lời này, Tiêu Kỳ quả nhiên kinh ngạc. Sở dĩ hắn cố ý lôi Tạ Tu Xa vào chẳng qua là hy vọng Tạ Hoàn nhìn con trai mà đừng can gián ngăn cản gì trong chuyện Kiêu Long Vệ, không cần ngăn tay vướng chân mà thôi. Nhưng mà lại không thể tưởng tượng được vì bảo vệ con trai, Tạ Hoàn dám đề xuất cho hắn chiêu mộ dũng sỹ trong cả thiên hạ để mình sử dụng. Nói thế này, chỉ sợ Tạ Hoàn tất nhiên sẽ bị quý tộc thế gia hận chết.
Tiêu Kỳ trên mặt vẫn bình thản nhưng trong lòng thì cảm xúc dâng trào, không có một vị hoàng đế nào lại hy vọng bên cạnh mình không có người sử dụng.
Xây dựng Kiêu Long Vệ là chuyện bắt buộc, nếu có Tạ Hoàn hỗ trợ một tay thì chuyện này lại càng thêm dễ dàng.
“Ái khanh nói rất hợp ý trẫm, nếu đã như vậy, chuyện này liền giao cho ái khanh đến làm, ái khanh thấy sao?”
Trong lòng Tạ Hoàn giống như ăn hoàng liên, trước đây án tham ô tiền cứu trợ thiên tai ông ta đã không thuận theo ý hoàng đế vì e ngại Quý phi, nếu như chuyện này ông ta còn thất bại thì sau này... Tạ Hoàn không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành kiên trì nói: “Hoàng thượng tín nhiệm vi thần, vi thần chắc chắn dốc hết toàn lực, vì Hoàng thượng chọn lựa nhân tài.”
“Như thế rất tốt, ái khanh vất vả rồi.” Tiêu Kỳ cuối cùng cũng biểu lộ ra vài phần vui vẻ.
Tạ Hoàn lại lệ rơi thành sông, vì sao hôm nay ông ta lại tiến cung làm gì chứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT