Khóe miệng mỉm cười, Tiêu Kỳ không thèm để ý Tự Cẩm nữa, ổn định tâm trạng lại bắt đầu xem tấu chương. Tự Cẩm cũng không dám quấy rầy hắn, tự mình ngồi trên giường lớn. Tay bị thương cũng không thể thêu thùa gì được, ngồi không quá nhàm chán, suy nghĩ một lúc bèn tiện tay cầm lấy cuốn tạp ký Tiêu Kỳ đã xem qua giết thời gian.

Bên ngoài Quản Trường An răn dạy Vân Thường và Trần Đức An một hồi, Vân Thường bị đánh tay, Trần Đức An bị ăn roi, đánh xong lại dạy dỗ tiếp mới tạm coi như xong.

Vân Thường và Trần Đức An còn phải cảm ơn Quản Trường An dạy dỗ, nghiêm túc hành lễ tạ ơn hắn ta.

Quản Trường An vừa cười vừa nói: “Các ngươi đừng trách ta độc ác. Hoàng thượng sai ta dạy các ngươi cũng để các ngươi làm việc tốt hơn, ta cũng không dám giấu giếm gì. Ngày hôm nay các ngươi dám để Hi tần bị thương ngay trước mặt mình, sau này người hầu không tận tâm để chủ tử có sơ xuất gì thì lúc đó dùng tính mạng mình cũng không đền nổi, còn làm liên lụy cả người nhà. Các ngươi có phúc khí, gặp gỡ vị chủ tử tốt như Hi Tần, phạm sai lầm còn che chở cho các ngươi trước mặt hoàng thượng. Sau này mà sơ xuất thế này thì không phải phạt roi đơn giản như bây giờ đâu đấy.”

“Cẩn tuân lời dạy bảo của đại tổng quản, nô tỳ nhớ kỹ.” Vân Thường cắn môi nói. Hôm nay nếu không phải vì Quý phi, nàng ta cũng không bị ăn mấy roi này, món nợ này nàng ta sẽ nhớ kỹ. Tưởng nàng ta không biết sao, Quý phi bình thường đều ở Trường Nhạc Cung một bước không ra, nhà chủ tử có chuyện thì đến quấy rối, coi người khác đều là kẻ ngốc sao?

Trần Đức An không nói gì, nét mặt bình tĩnh nhưng mắt lườm về phía Trường Nhạc cung một cái, sau đó lại yên lặng không một tiếng động quay lại.

Quản Trường An phất phất tay để hai người tiếp tục làm việc, chính mình lặng lẽ vào phòng.

Trong phòng im ắng, Hi Tần chủ tử ngồi trên giường lớn đang xem sách giải buồn. Hoàng thượng cau mày duyệt tấu chương. Rõ ràng là im ắng vô cùng nhưng không làm người ta nặng nề kinh sợ, ngược lại khiến người ta thấy thanh thản nhẹ nhàng lạ.

Quản Trường An nhìn sang Hi Tần thì thấy vị chủ tử này không biết rõ xem được điều gì thú vị, tay che miệng cười không ra tiếng, khóe mắt đầy vui vẻ dịu dàng, khiến cho hắn ta, một người không còn là đàn ông cũng phải cảm thấy ấm áp.

Tiêu Kỳ đặt tấu chương trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Quản Trường An đứng bên cạnh nói: “Tuyên vệ quốc công và Tạ Hoàn tiến cung.”

“Vâng.” Quản Trường An cũng không dám nghĩ ngợi lung tung nữa, vội vàng lùi ra ngoài truyền chỉ.

Tự Cẩm nghe tiếng động bèn nhìn sang Tiêu Kỳ, nghe Tiêu Kỳ hừ một tiếng, “Thấy trẫm tha thứ hết lần này đến lần khác, Tạ Hoàn dám lấy lý do bao biện cho án tham ô tiền cứu trợ. Trẫm còn không biết ông ta giỏi đến thế đấy.”

Tự Cẩm trong lòng giật mình, hôm nay nàng và Quý phi diễn một hồi kịch như thế, Tiêu Kỳ bèn lôi chuyện nhà Quý phi tham ô tiền cứu trợ thiên tai nói chuyện.

Là trùng hợp hay là...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play