Bầu không khí của nhà họ Thịnh ở Hựu Dương đúng là hài hòa mĩ mãn, người trong nhà từ trên xuống dưới đều dễ gần, thích nói thích cười, đối nhân xử thế hào phóng nhiệt tình, Minh Lan giống như tội phạm đã ngồi tù nhiều năm bỗng một ngày được tạm tha, cả người đều thả lỏng.
Chắc nàng và Phẩm Lan chính là kiểu ngưu tầm ngưu mã tầm mã[‘], gần như là ăn ý[‘], một đứa ngang tàng thuộc phái hành động, một đứa tòng phạm chuyên quân sư chuyện xấu, cộng thêm một công dân tốt quen bị em gái họ sai bảo Thái Sinh. Đã nhiều ngày nay Thịnh gia thực là náo nhiệt: Minh Lan câu cá, Phẩm Lan hỗ trợ khâu bắt giun đất, Thái Sinh ở một bên phụ trách bê cái sọt cá, còn cằn nhằn như gà mái mẹ “Cẩn thận dưới chân trơn” hoặc “Đừng đi về phía trước nữa” vân vân và vân vân. Phẩm Lan bắt chim sẻ, Minh Lan hỗ trợ khâu rải hạt kê, Thái Sinh ngồi xổm canh giữ ở sau tường căng dây thừng trên gậy….
[‘]Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã: câu gốc bạn Minh Lan dùng là xú vị tương đầu, nôm na nó là mùi xấu hợp nhau.
[‘]Nhất phách tức hợp này xuất xứ từ “Kỳ lộ đăng” của Lý Lục Viên hồi thứ mười sáu: Cổ nhân rằng: quân tử chi giao, định nhi hậu cầu; tiểu nhân chi giao, nhất phách tức hợp. Ở đây bạn Minh Lan dùng vế dành cho tiểu nhân nhé =))).Kiểu như quân tử chơi với nhau thì ước định trước rồi mới ra yêu cầu, còn tiểu nhân chơi với nhau th ìgõ “cách” một cái là tự biết điều mà tụ lại thành đoàn với nhau, không cần bàn với chả bạc cái gì sất. Cái “nhất phách tất hợp” ở đây là chỉ hai bạn rất ăn ý với nhau.
Lý thị lo chuẩn bị hôn sự, đành phải sai con dâu là Văn thị đi bắt tụi nhỏ về. Thế nhưng ngay từ ban đầu Văn thị đã không phải đối thủ của cô em chồng Phẩm Lan, Minh Lan thì lại không tiện dạy dỗ, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
“Kệ tụi nhỏ đi, trẻ con nhà ai mà chả vậy, muốn chơi thì để tụi nó chơi thêm một lát, tung tăng một chút còn hơn là như đầu gỗ.”Ba bác mỉm cười giải vây, Thịnh lão phu nhân thấy vẻ mặt khó xử của Lý thị, vốn định giáo huấn Minh Lan một trận, nhưng trông thấy mấy hôm vui đùa khiến khuôn mặt Minh Lan hồng hào hơn, tinh thần so với lúc còn ở nhà cũng tốt hơn, bèn cảm thấy không đành lòng, liền thở dài, nói: “Cháu dâu sao lại không thương yêu mấy đứa nhỏ chứ, chỉ là mấy đứa này… Hiện tại không quản tụi nhỏ, tương lai sợ lại phải chịu khổ. Thôi được, cháu dâu cứ thư thả một chút, đợi hôn sự của Ngô Nhi xong xuôi, lại tiếp tục chỉnh đốn hai con khỉ nhỏ này.”
Phẩm Lan Minh Lan đứng một bên bị Lý thị túm đến nghe giáo huấn, vốn dĩ là đứng ủ rũ, nghe vậy thì sắc mặt lộ vẻ vui mừng, Lý thị lại liếc con gái nhà mình một cái.
Thịnh lão phu nhân và Phòng ma ma đều đã có tuổi, từ lúc ở Đăng Châu đã bảo Minh Lan quản lý một số chuyện. Lần này lặn lội đường xa, các bà đã sớm mệt mỏi, liền bảo Minh Lan sửa soạn sắp xếp hành lý, ghi chép lại lễ vật mà thân thích tặng. Minh Lan cùng Phẩm Lan mới chơi được hai ngày đã bị bắt đi làm vài chuyện. Phẩm Lan rất ư là hậm hực, đành phải thuận theo, miệng không ngừng cằn nhằn, chẳng qua là thấy dù là hầu gái hay hầu già nào cũng đều cung cung kính kính hồi sự bẩm báo, mà Minh Lan không phải nói đến lần thứ hai, kỷ luật nghiêm minh, mấy vú già kia cũng chẳng dông dài, Phẩm Lan cực kỳ bội phục.
“Chị cũng từng giúp chị dâu quản lý sự vụ, cái đám người dưới kia đều thích chây lười, giở thói khôn vặt, mỗi lần đều khiến chị gặp khó khăn, mẫu thân lại không dạy bảo kỹ càng, cái này…. Có bí quyết gì không?” Thật không ngờ Phẩm Lan lại rất khiêm tốn.
Minh Lan không phải là chưa từng nếm qua chút cay đắng, đã vui đùa với Phẩm Lan nhiều ngày rồi, cũng biết đôi chút về tính tình của nàng, nhân tiện nói: “Em đoán xem thử nhé? Chị trước đây xử lý chuyện không tốt, thế nhưng ban đầu có từng hỏi quản sự ma ma làm thế nào không?”
“Không có.” Phẩm Lan một mực phủ nhận, “Chị đều hỏi rất kỹ mẫu thân cùng chị dâu về nguyên nhân hệ quả, còn hỏi bọn người dưới làm gì?”
Minh Lan lại hỏi: “Chị đây là trực tiếp bảo người thân cận đi làm việc, qua mặt luôn mấy ma ma này hả?”
Phẩm Lan gật gật đầu: “Mấy ma ma này đều ỷ vào chút thể diện ở trước mặt lão phu nhân và phu nhân, chẳng thèm coi chị ra gì, vả lại rõ ràng một chuyện thì làm một lần là được rồi, cớ gì còn muốn qua hai ba tay cho phiền phức?”
Vẻ mặt Minh Lan “quả nhiên là thế” cực kỳ uyên thâm, trong lòng Phẩm Lan càng ngứa ngáy, liên tục truy vấn, Minh Lan liền cười nói: “Mấy tôi tớ này đều có thân khế nằm trong tay chủ nhân mỗi nhà, làm sao có gan nêu yêu cầu với cô chủ trong nhà? Chỉ cần cứ theo nếp cũ mà làm (Tiêu Hà định ra, Tào Tham làm theo) thì không vấn đề gì nữa. Chị sau này trước khi làm gì, đầu tiên gọi ma ma quản sự tới hỏi thật cẩn thận trước đây làm việc kiểu gì? Nếu có thể làm theo thì làm, nếu không thích mà muốn sửa cách thức, chị không cần tự mình chủ trương, cũng không nên lộ ra ý tứ trước mặt mấy hầu già, đầu tiên đi tìm phu nhân hoặc chị dâu hỏi một chút xem cách đó có thỏa đáng hay không, rồi lại làm tiếp cũng không muộn.”
Phẩm Lan nhăn nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, oán trách: “Mẫu thân hay bới móc lỗi sai của chị, chị mới lười hỏi bà!”
Minh Lan dùng sức kéo kéo làm cho khuôn mặt nhăn nhó của Phẩm Lan bình thường lại, xụ mặt, nói: “Hành sự trong phủ đều phải có lệ, chị làm sao mà biết phương pháp của mình nhất định có tốt hay không? Bác cả là người từng trải, phương pháp của chị tốt hay không tốt, bà nghe một cái là biết, chung quy so với việc chị làm sai thì vẫn ổn hơn. Đây là thứ nhất, thứ hai là, việc gì cũng có người liên quan ở bên trong, chị vừa lên đã lột mất miếng mỡ của người ta, người ta làm sao mà vui cho được? Tất nhiên hẳn sẽ âm thầm hoặc công khai ngáng đường chị, nếu như ngay từ đầu chị sớm thông báo với lão phu nhân cùng phu nhân, cũng chính là báo cho mấy ma ma lớn tuổi có máu mặt đó rằng chị là cô chủ đúng tiêu chuẩn!”
Thấy Phẩm Lan vẫn còn do dự, cuối cùng Minh Lan tặng một câu cho nàng: “Quản gia vốn dĩ đã chẳng dễ dàng, chị chưa từng nghe “đương gia ba năm, chó mèo cũng phiền” sao? Nếu như chị sợ phiền phức, đơn giản là đừng nhúng tay vào,còn nếu đã muốn quản, thì không thể sợ phiền sợ khó. Hiện giờ chị còn có cha mẹ bà nội làm chỗ dựa đó, đến lúc làm dâu nhà người ta, đối phó với mẹ chồng, chị em dâu, em chồng, lúc đấy mới thực sự nan giải!”
Có mấy lời Minh Lan chưa nói, làm con vợ lẽ, nàng so với Phẩm Lan càng khó khăn hơn, Như Lan cùng Mặc Lan đều không phải kiểu ăn không ngồi rồi, Vương thị cũng không chắc sẽ làm chỗ dựa cho nàng.
Theo như Minh Lan thấy, làm nhiều sai nhiều, làm ít sai ít, muốn không hỏng chuyện thì chỉ có cách không làm gì hết.
Tâm nguyện của người làm thuê chỉ là làm ít mà kiếm được nhiều tiền, mà mục tiêu của người đi thuê là người làm thuê làm nhiều mà lương thì trả ít, mâu thuẫn này xưa nay đều giống nhau. Cho dù chủ mẫu có đối nhân xử thế tốt tới đâu, chỉ cần “động chạm” đến lợi ích của người khác, thì chắc chắn không tránh khỏi bị ngứa mắt.
Nhà“dùng mười vạn lượng như một vạn lượng bạc”, để cho người hầu làm việc thoải mái, tiền tiêu vặt hàng tháng gấp bội, lễ tết ngày nghỉ thì lương gấp đôi, cuối năm lại phát tiền thưởng, cộng thêm hàng năm ba lượt du lịch đó đây, chỉ cần bà chủ không quá mức ngu dốt vô tích sự hoặc bị người ta lừa lọc, về cơ bản có thể được người người ca tụng “từ bi nhân thiện”. Nhưng cũng có nhà “dùng mười vạn lượng bạc như một vạn lượng bạc”, hôm nay bác cả mua thiếp tám trăm lượng, ngày mai cô em chồng lại mở thi xã năm trăm lượng, ngày mốt ông cụ quyên một ngàn lượng tiền nhang đèn, trong nhà nuôi trên ngàn vú già hầu gái, đàn ông thì không kiếm được tiền, cái này thất tiên nữ hạ phàm may ra mới quản gia được — người ta là thần tiên, mới có thể hô biến từ đá sỏi thành ngân phiếu nha.
Phương pháp bình thường là, dùng tiền phù hợp với quy mô của gia đình, không nên xa xỉ lãng phí, không nên phô trương, cũng không nên quá mức hà khắc, tính toán quá mức với vú già, rộng rãi được thì cứ rộng rãi, có rò rỉ chun chút bằng kẽ móng tay thì cũng chẳng hề gì. Dựa trên cơ sở này, nghiêm chỉnh gia quy, quy phạm hành vi của người làm trong nhà, dạy quy chế cho người làm thủ lễ, làm cho gia phong nề nếp, đó là chuyện tốt nhất.
Thật ra Phẩm Lan rất thông minh, chẳng qua là lúc trước Lý thị không biết cách dạy, nói năng lại không bùi tai bằng Minh Lan, chị dâu Văn thị lại cách một tầng quan hệ, không tiện dạy bảo tỉ mỉ. Phẩm Lan cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy cũng hơi có lý. Sau khi trở về liền đi theo mẫu thân, xem quang cảnh lúc bà xử lý công việc. Thấy mẫu thân chỉ huy người thu của hồi môn, khen thưởng vú già, bố trí giường, chuẩn bị tiệc, mỗi ngày đều có mười mấy hầu già vây quanh hết hỏi đông lại hỏi tây, bận bịu chân không chạm đất. Phẩm Lan bỗng thấy mẫu thân vất vả, liền ngoan ngoãn cùng Minh Lan làm bài tập mỗi ngày: tập viết theo mẫu chữ, thêu thùa. Cứ thành thật vài ngày như vậy.
Lý thị thấy con gái thu bớt tính tình, thở phào nhẹ nhõm. Ngày hôm trước bác ấy nhìn Minh Lan chỉ huy người làm kiểm kê hòm xiểng hay là thu xếp công việc đều cực kỳ rõ ràng lưu loát, ghi sổ không cần bàn tính, tay vạch vài nét trên giấy là đã rõ ràng, con bé này mới có mấy tuổi chứ! Lý thị kinh ngạc, lại quay đầu nhìn đứa con gái nhà mình đi theo phía sau Minh Lan nói không ngừng “vẫn còn tốt, chúng ta đi chơi đi” thì không khỏi âm thầm phiền muộn.
Hiện giờ thấy Phẩm Lan đã bắt đầu hiểu chuyện, Lý thị cảm thấy rất vui, nhưng nhìn bộ dáng ủ rũ của Phẩm Lan thì lại thấy đau lòng, xoa đầu con gái nói: “Em Minh của con ngày thường ở nhà quy củ rất nghiêm, hiện giờ đến ở nhà chúng ta, con chỉ cần không làm gì quá khác người, thì đưa con bé vào vườn chơi loanh quanh một chút, cũng hay.”
Tới ngày đón dâu ấy, trang trí trong phủ họ Thịnh từ trên xuống dưới đổi mới hoàn toàn, ngay cả vú già ai ai cũng may áo dài mới. Phẩm Lan dắt Minh Lan chạy khắp nơi xem náo nhiệt, chiêng trống vang trời, chỉ thấy anh Trường Ngô mặc áo hỉ đỏ thẫm cưỡi ngựa trắng nghênh đón hỉ kiệu đi đến.
“Anh Hai cũng chẳng khá khẩm gì cho cam, nhìn anh ý cười kìa, khóe miệng kéo tới tận mang tai rồi!” Phẩm Lan ôm vai Minh Lan nói nhỏ, Minh Lan gật đầu, hôm nay anh Trường Ngô thực sự là cười như thằng ngốc, có điều coi như vẫn thông cảm được.
Nguyên nhân bà bác không cho phép nạp thiếp là để tránh thiếu niên đương thì thanh xuân phạm phải sai lầm. Con trai thường cưới vợ tương đối sớm, Trường Ngô từ mười lăm tuổi đã bắt đầu bàn chuyện hôn nhân, một mạch liên tục gặp khó khăn, nên ngay cả tên chăn ngựa, đầu bếp, phu xe cũng đến xem cảnh tượng náo nhiệt. Mắt nhìn của bà bác và Lý thị tương đối cao, không chịu con dâu dòng dõi thấp, vì thế Trường Ngô ước chừng tới hai mươi mốt tuổi mới cưới được vợ, bảo anh ý làm sao mà không vui được cơ chứ!
Minh Lan còn gặp được cha của Thái Sinh, vị dượng họ Hồ này đại danh là Nhị Ngưu. Minh Lan vốn tưởng rằng đã có Nhị Ngưu, phía trên tất nhiên còn có Đại Ngưu, nhưng thật ra lại không phải vậy, nghe nói năm đó lão phu nhân nhà họ Hồ đêm trước khi sinh nằm mộng có người cho không nhà họ hai con trâu, về sau liền đặt tên con là Nhị Ngưu, con người dượng Ngưu rất tốt, vẫn luôn theo sau bác cả Thịnh Duy bận tối tăm mặt mũi.
Chỉ có điều vị hôn phu của chị họ Thục Lan là Tôn Chí Cao kia thì Minh Lan thực sự không thích. Đúng là vẻ ngoài mi thanh mục tú, nhưng mà hình như mắt mọc trên trán hay sao ấy, ra vẻ ngạo mạn, về sau mới biết được vị anh rể này vốn nổi danh là thần đồng ở Hựu Dương, mười hai tuổi đỗ tú tài, hừ…. Chỉ là đến bây giờ vẫn là tú tài, biết được Thịnh lão phu nhân xuất thân hầu phủ, con cháu đều là người làm quan, lập tức trước kiêu sau kính.
Con gái không tiện xuất đầu lộ diện, vừa không thể đi ra hỉ đường xem lễ, cũng không thể đi đi lại lại giữa đám quan khách bên ngoài. Phẩm Lan vài lần muốn đột phá vòng vây lên phía trước xem chuyện vui, đều bị Minh Lan bóp chết từ trong trứng nước, bị lôi đến sau vườn xem cây hoa mới trồng. Lý thị biết rõ tính Phẩm Lan, vội vội vàng vàng bảo người đi gọi con gái đến hậu đường tiếp lão phu nhân cùng chúng nữ quyến trò chuyện.
“Mấy tiểu thư của chi thứ ba đến hết chưa?” Phẩm Lan hỏi. Nha hoàn kia cười nói: “Đã tới hết rồi ạ, ngay cả bà cô Tú Lan ở huyện bên cùng bà cô Nguyệt Lan cũng tới rồi ạ.” Phẩm Lan lập tức giận tái cả mặt, một mực từ chối: “Ta đây không đi!”
Nha hoàn kia khó xử nói: “Tiểu thư ơi, cái này không được, phu nhân đã dặn dò…” Minh Lan thấy hầu gái nhỏ mồ hôi đầy đầu, nhân tiện nói: “Em đi trước đi, ta và tiểu thư nhà các em đi sau!”
Tiểu nha hoàn biết tiểu thư Minh Lan này mặc dù mới tới chưa lâu, nhưng cực kỳ hợp ý với tiểu thư nhà mình, thường thường có thể khuyên nhủ Phẩm Lan đôi câu, bèn liên rối rít cảm ơn.
Phẩm Lan trừng mắt với Minh Lan: “Em lấy cái gì cam đoan? Chị không đi.” Minh Lan lạnh nhạt nói: “Em thì không sao cả, chỉ là bác gái cả lo lắng cho chị, còn phái cả người tới bắt chị đi, mời hết lần này tới lần khác, cuối cùng chỉ khác nhau là rượu mời hay rượu phạt thôi.”
Phẩm Lan nhớ tới sự lợi hại của bà mẹ nhà mình, không khỏi nản lòng nói: “Chị thực sự không muốn thấy mặt mấy người bên chi thứ ba kia đâu! Ngoại trừ chị Tú Lan còn tử tế một chút, Tuệ Lan kia em đã từng gặp, còn có một chị Nguyệt Lan con vợ lẽ nữa, haiz, lại càng không cần phải nói.”
Minh Lan kéo Phẩm Lan từ từ đi tới chính đường, vừa đi vừa hỏi, nhân tiện đánh lạc hướng chú ý của Phẩm Lan: “Rốt cục có thâm cừ đại hận gì? Chị lại nhớ kỹ như thế.”
Phẩm Lan vô cảm để Minh Lan kéo đi phía trước, căm giận nói: “Nhà các em chỉ sống ở bên ngoài, không biết quỷ đáng ghét chi thứ ba kia đâu! Mới trước đây thím Ba thoái thác nói gia cảnh khó khăn, còn nói nuôi con gái tốn tiền, liền đưa ba cô con gái đến nhà của chị, chị cùng chị cả nếm không ít quả đắng của bọn họ! Chị Tú Lan chỉ biết tự bảo vệ bản thân, vậy thì cũng thôi, Nguyệt Lan kia, hừ, ngày lễ ngày tết mà phân chia đồ thì kiểu gì chị ta cũng phải ầm ĩ một trận. Không phải đoạt xiêm y của chị thì là thì là trộm trâm vòng của chị cả, chị đi cáo trạng, chị ta còn thản nhiên khóc ầm ĩ, nói bọn chị ức hiếp chị ta!” “Chị ta còn trộm đồ sao?” Minh Lan thật đúng là không ngờ tới.
Phẩm Lan nhớ tới chuyện cũ, một bụng tức tối: “Không phải trộm? Chính là quang minh chính đại đoạt! Cứ hễ trong phòng chị cả không có ai, chị ta lại vào phòng lục lọi đồ vật loạn cả lên, lượm được cái gì tốt đeo lên thấy hợp thì không bao giờ trả lại nữa! Chị cả thành thật, cũng không nói chị ta, chị ta lại càng được nước làm càn, có mấy lần còn dám vào phòng mẹ chị lục lọi lung tung. Lúc đầu mẹ còn nhịn, nói chẳng qua chỉ là ít trang sức, con gái con đứa yêu thích trang sức thì để nó lấy đi, cho đến về sau lại phát giác thiếu mấy tờ khế đất, bên trong còn có văn khế nhà tổ, mẹ mới bắt đầu sốt ruột.”
“Sau thì sao, khế thư đã trở lại chưa?” Minh Lan nổi hứng truy vấn.
Vấn đề này làm cho Phẩm Lan rất hưng phấn, chị ta đắc ý dào dạt nói: “Khi đó chị ta còn hai tháng nữa thì thành thân, ỷ vào việc sắp thành vợ nhà người ta, người nhà mẹ đẻ sẽ không dám động đến chị ta. Ai ngờ mẹ chị khách khách khí khí đi tới chỗ chi thứ ba nói là sẽ tiếp nhận chị ta, sau đó phái người đi nói với thông gia kia là chị Nguyệt Lan nhiễm phong hàn, việc cưới hỏi lùi lại nửa năm, tiếp theo nhốt chị Nguyệt Lan lại, bất luận người chi thứ ba tới ầm ĩ kiểu gì cũng không thả ra. Có điều chi thứ ba cũng không dám ầm ĩ quá mức, sợ lớn chuyện bị người ta từ hôn, ha ha ha, chị Nguyệt Lan phỏng chừng bị nhốt mấy chục ngày, lúc chị ta giao ra khế thư mới thả người. Thì ra chị ta ngay cả chú Ba cũng không nói câu nào, lén giấu trong yếm của mình, muốn mang tới nhà chồng.”
Phẩm Lan nói đến mức mặt mày hớn hở, Minh Lan lại há hốc miệng, trong lòng thầm giơ ngón cái ——- quả nhiên chân nhân bất lộ, không thể tưởng tượng được bác gái cả mặt tròn nhã nhặn kia lại có thủ đoạn đáng gờm như vậy!
Phẩm Lan được khơi lên hứng thú trò chuyện , tiếp tục nói: “Còn có Tuệ Lan, lúc còn nhỏ không biết đã từng đánh nhau mấy trận, đây, em nhìn đi, cái sẹo này này! Chính là năm năm trước nó đẩy chị ngã trên tảng đá sứt, may mắn chị lấy tay chống được, bằng không mặt của chị không còn được nhẵn nhụi thế này đâu!” Nói xong vén tay áo lên đi đến trước mặt Minh Lan, Minh Lan thò đầu lại xem, quả nhiên phía trên có một vết sẹo rất lớn, giống như con rết đang uốn éo màu hồng nhạt.
“Sau đó, nó bị đuổi về nhà mình.” Phẩm Lan oán hận nói, “Hừ! Đều là sói mắt trắng!”
Tuệ Lan đoán chừng kém Phẩm Lan ba tuổi, vậy mà cũng ra tay độc ác như vậy? Minh Lan nhìn thấy cái sẹo dài năm sáu tấc, có thể tưởng tượng được Phẩm Lan lúc mới tám chín tuổi đã đau tới mức nào, liền giúp Phẩm Lan buông tay áo, an ủi: “Em thường nghe bà bác nói tới chị Tú Lan, nói là chị ý thực ra cũng tốt, giúp chồng dạy con, vợ chồng hòa thuận, có thể thấy được bác gái cả cũng không uổng công nuôi nấng!”
Phẩm Lan cuối cùng cũng tươi cười: “Đó còn không phải là chuyện tốt của mẹ chị sao! Năm ấy chị Tú Lan chạy tới nhà chị khóc suốt đêm, dập bể cả đầu chảy cả máu, cầu cha mẹ chị đừng để chú Ba gả chị ấy làm vợ kế cho một địa chủ lòng dạ hiểm độc. Mẹ của chị khó khăn lắm mới bảo vệ được chị ấy, còn làm chủ gả chị ý cho anh rể hiện tại, anh rể sau khi thi tú tài xong vẫn không thi lên được nữa, cũng nhờ cha chị đi khơi thông quan hệ, để cho anh rể làm giáo dụ ở huyện lân cận.”
Minh Lan gật đầu liên tục: “Bác Cả cùng bác gái Cả thật sự là người tốt, như vậy mà cùng bằng lòng ra tay vì cháu gái, ấy? Đúng rồi, bác cả vì sao không để anh rể Tôn làm giáo dụ.”
Phẩm Lan hừ lạnh một tiếng: “Anh rể kia lúc còn nhỏ từng được một quán xem quẻ nói là có mệnh Tể Tướng, anh ta liền quyết định phải làm lưỡng bảng tiến sĩ[‘], làm sao có thể chịu thiệt làm một tiểu lại đơn thuần bát cửu phẩm như vậy chứ? Vài lần từ chối ý tốt của cha chị, hừ hừ, có tài học nhưng không đủ chí xuất chúng!”
[‘]Khoa cử ngày xưa, bảng thi đậu cử nhângọi là ất bảng, bảng thi đậu tiến sĩ gọi là giáp bảng, danh tiến sĩ liệt vào lưỡng bảng.
Nghe Phẩm Lan oán giận, Minh Lan không khỏi mỉm cười, thầm nghĩ Phẩm Lan nếu sinh ở hiện đại, có thể đăng một bài post ở Thiên Nhai 《Tám nào tám nào, chú thím, chị họ, anh rể cực phẩm nhà tôi đây》cực kỳ máu chó, chắc chắn có thể gây phẫn nộ!
Đợi Phẩm Lan nói một đoạn, hai chị em đã đi tới cửa nhà giữa, trước mặt là một hầu gái đang chờ dài cả cổ, xa xa nhìn các nàng lại gần, nhất thời mừng rỡ, vội vàng đi lên nghênh đón: “Cô chủ của tôi ơi, cuối cùng hai cô cũng tới đây, lão phu nhân bên trong đã hỏi vài lần rồi, nếu không đến có khi phải phái người đi tìm các cô đấy.”
“Lải nhải cái gì? Không phải tới đây rồi sao!” Nói hết ân oán năm xưa, tâm tình của Phẩm Lan vui vẻ hơn nhiều, kéo Minh Lan nhấc chân đi vào bên trong, hầu gái cạnh cửa mới vừa vén rèm lên, một giọng nữ già nua xa lạ ở bên trong đã truyền ra: “………Hứa gả cháu gái Minh nhà bà cho cháu trai nhà tôi đi!”
Phẩm Lan kinh ngạc, theo phản xạ quay đầu nhìn Minh Lan, sửng sốt phát hiện nàng ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm, chỉ nghe nàng tủm tỉm cười, nói: “Lần trước lúc vâng lời bác gái Cả chép sách chị nói thế nào ý nhỉ? A, thò đầu cũng một đao rụt đầu cũng một đao. Được rồi, chúng ta đi vào thôi!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nói như vậy, từ tứ ngũ phẩm trở lên mới là quan viên thượng phẩm, chỉ có tiến sĩ mới có thể thăng lên, nhưng mà cũng có ngoại lệ, tỷ như nói bối cảnh gia thế, hoặc giả có tài năng xuất chúng, nhưng dù sao cũng là số ít. Trong đóán lệ nổi tiếng nhất là bạn học Hải Thụy.
Nhìn “Một chút chuyện Minh triều” về Hải Thụy kia về sau này, tôi không khỏi thầm than, mộ phần nhà họ Hải này chắc chắn là cỏ tốt tươi hương vấn vít. Giống Hải Thụy kia hở ra là đắc tội đồng nghiệp thủ trưởng là tú tài, khắp nơi phá vỡ quy tắc ngầm, từ địa phương tới kinh thành không biết đã đắc tội bao nhiêu người, ngay cả hoàng đế cũng mắng đến mức máu chó đầy đầu, vậy mà dạo một vòng trong ngục lại lành lặn đi ra. Kinh qua tri huyện, châu phán quan, một đường thăng chức tới thượng thư bộ hộ, thượng thư bộ binh, thượng thư thừa, cùng chức vị với ngự sử, đến lúc chết thì nhị phẩm vẫn hoàn nhị phẩm.
Tự đáy lòng tôi rất kính nể, RP (nhân phẩm, vận may) của Hải đại nhân chắc chắn là cực tốt, nhưng mà đây không phải lúc thuyết minh về Minh triều mà cũng không có viết sách về sự thối rữa của văn nhân Thanh triều?
(Bảng nhân vật)
Cụ Thịnh + tiểu thư con quan nào đó = ba đứa con
——————————- (Xếp theo thứ tự tuổi tác)
Chi đầu: Ông bác + Bà bác
Thịnh Hồng (Con gái đầu đã chết)
Thịnh Duy + Lý thị = Thục Lan, Trường Tùng, Trường Ngô, Phẩm Lan
Thịnh Vân + Hồ Nhị Ngưu = Hồ Quế Tỷ, Hồ Thái Sinh
Chi thứ hai: Ông hai (thám hoa) + Thịnh lão phu nhân (Từ thị, cô cả phủ Dũng Nghị hầu)
Thịnh Hoành (con vợ lẽ) + Vương thị = Hoa Lan, Trường Bách, Như Lan
+ Dì Lâm = Trường Phong, Mặc Lan
+ Dì Vệ = Minh Lan
+ Dì Hương = Trường Đống
Chi thứ ba: Ông ba (lúc trước muốn mưu đoạt di sản của Thịnh Hoành) + Bà ba (đã mất)
Thịnh Trứu + thím ba = Tú Lan, Nguyệt Lan (con vợ lẽ), Tuệ Lan, Trường Lương, còn lại không rõ (về sau bổ sung)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT