Phải làm chuyện không đúng mong muốn của mình,  Cố Đình Diệp vẫn không được dễ chịu trong lòng. Minh Lan ra sức thủ thỉ khuyên nhủ, kiếm mấy chuyện vui vẻ trêu cho hắn thoải mái. Nàng không giỏi pha trò đành phải tô vẽ mấy chuyện thời nhỏ của mình kể lại cho hắn nghe. Đến tận nửa đêm mới nghỉ ngơi nên hôm sau Minh Lan không tránh khỏi ngủ trễ một chút. Còn chưa kịp chờ đến lúc Minh Lan ‘tự nhiên tỉnh’, trong cung đã cho người đến tuyên chỉ.

Đan Quất tức giận muốn nổ phổi xông tới, Minh Lan đang vùi mình trong đống chăn bị lay tỉnh, lập tức bị lôi xuống giường trang điểm thay phục trang. Nếu lấy lí do mình ngủ muộn làm chậm việc tiếp chỉ, đoán là mình ngay lập tức trở thành trò cười của toàn kinh thành, dứt khoát gọi Hác quản sự ngoại viện giỏi xã giao đến, pha trà hảo hạng dỗ dành vị nội quan đang nóng lòng chờ tuyên chỉ kia được một lúc, Minh Lan mới đội mũ ngọc choàng khăn đi ra tiếp chỉ.

Vị nội quan đến truyền chỉ kia là ý chỉ. Đầu óc Minh Lan còn chưa rõ ràng đã thấy một hồi biền ngẫu (‘)tuôn ra, nàng chỉ nghe ra có vẻ như đang khen ngợi mình cái gì mà ‘ôn hòa thanh nhã’ ‘hiếu thuận cao thượng’ vân vân, cùng một đống ban thưởng.

(*)Biền tứ lệ lục:  toàn đoạn văn đều do những cặp đối tứ ngôn và lục ngôn tổ thành, cú thức chỉnh tề.

Tuyên chỉ xong, Minh Lan liên tục tạ hoàng ân mênh mông, cũng không dám liếc nhìn mấy hòm đậy kín phủ gấm vàng chói lọi bên cạnh kia, đầu tiên phải nhanh chóng đút lót, kín đáo nhét một túi gấm qua, bên trong là một đôi hổ phách nạm vàng nàng thuận tay cầm đi trong lúc vội vàng, món đồ này nàng ghét nó có vẻ giàu sổi nên vẫn không mang.

Vị hoạn quan kia khoảng chừng trên dưới ba mươi tuổi, dáng vẻ thành thật đôn hậu, thân mình hơi phát tướng, tay chân ông ta nhanh nhẹn hé túi gấm ra liếc, trong mắt hơi xẹt lên nét thỏa mãn khó nhìn rồi không đổi sắc mặt khom lưng: “Phu nhân cũng quá khách khí, sao có thể được.”

“Là một món đồ nhỏ thôi, tôi nhìn thấy rất đẹp, xin đại nhân đừng ghét bỏ.” Minh Lan cười ngại ngùng, đây là lần đầu tiên nàng giao thiệp trực tiếp cùng hoạn quan, nói chuyện phải cẩn thận gấp bội.

“Phu nhân đừng đa lễ, cái gì mà đại nhân với không đại nhân, tiểu nhân nào dám nhận, phu nhân gọi tôi một tiếng ‘Tiểu Đông’ là được rồi.” Hoạn quan kia cuối cùng cũng coi như chịu mở miệng cười, tiện tay nhét túi gấm vào trong tay áo.

Minh Lan biết mình xưng hô không sai, tâm trạng dần bình tĩnh lại. Phải biết có một số hoạn quan rất không thích người ta gọi mình là ‘công công’.

Nụ cười nàng càng ôn hòa hơn: “Mới buổi sáng sớm đã phiền Đông đại nhân vất vả đi một chuyến, ngài đã dùng cơm chưa? Nếu ngài không ngại xin mời bỏ chút thời gian dùng cơm. Phía nam mới đưa tới gạo mới đem nấu thành cháo cùng với ít thịt hoẵng ngâm tương trên núi vừa đưa tới ghém cùng với dưa muối, rất ngon miệng. Không bằng đại nhân dùng một chút?

Phụ nhân còn trẻ tuổi lại đoan trang, miệng nở nụ cười đáng yêu, giọng điệu thân thiết ôn hòa, không có nửa phần ý nịnh nọt, có vẻ giống như gặp bạn cũ, lại còn nhiệt tình mời dùng điểm tâm, vẻ quan tâm vô cùng tự nhiên chân thành.

Vị hoạn quan họ Đông kia không khỏi có thiện cảm, mặt mày hớn hở nói: “Tiểu nhân cũng muốn quấy rầy phu nhân một hồi, đáng tiếc là phải quay về cung phục chỉ, hôm nay đành thôi. Hoàng hậu nương nương xưa đến giờ nhắc đến tên phu nhân đều nói lời khen ngợi.”

Minh Lan xấu hổ, chỉ thẹn thùng nói: “Là nương nương quá khen rồi, thần thiếp ngượng ngùng, không công lao sao lại được nhận trọng thưởng như vậy.”

Nịnh nọt một hồi, câu này mới là trọng điểm.

Cũng không phải do nàng tự ti, kết hôn mới được hai, ba tháng, nàng chỉ để ý đến quét tuyết trước cửa nhà mình, không có bố thí phát chẩn cho người nghèo, chưa từng dâng hương quyên tiền cầu cho quốc thái dân an, cũng không vội vàng tham gia vòng xã giao của quý phụ, rảnh rỗi nếu không ngủ thì xem sổ sách, trừ lúc nhận ban thưởng từ trong cung hô to hai lần ‘Ơn vua mênh mông’, còn lại chưa từng nhớ tới một nhà hoàng đế hoàng hậu.

Nàng như vậy, vừa không có chí tiến thủ lại còn lười nhác, vô duyên vô cớ bỗng  nhận trọng thưởng nên khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều chút.

Hoạn quan Đông vô cùng tinh ý, chỉ cười sâu xa: “Phu nhân không cần ngạc nhiên. Phu nhân dù ít giao du với bên ngoài nhưng tiếng lành đồn xa. Hôm trước Hoàng thượng còn nói Cố đô đốc làm việc chín chắn thành thạo, rất có phong phạm của danh thần, nghĩ đến là nhờ có phu nhân hiền đức, nên chuyện gia đình không

nhiễu đến đô đốc, ngài mới yên tâm dốc lòng với Hoàng thượng.”

Ánh mắt Minh Lan tràn ngập ngưỡng mộ nhìn hoạn quan Đông, lời này thật sự có trình độ. Trạch nữ như nàng còn có tiếng ành đồn xa! Vô lý giống như nói NATO là tổ chức hòa bình.

Chờ tiễn đội ngũ tuyên chỉ đi rồi, Minh Lan ôm một bụng băn khoăn trở về nhà, sai Đan Quất mở ra mấy hòm gỗ trầm hương nạm vàng đựng đồ ban thưởng, bao nhiêu màu đỏ ráng mây, xanh nước, xanh lam, sương chiều, mỗi màu có mười khối vải, ánh sáng tỏa ra vô cùng đẹp đẽ.

Đan Quất vừa ngồi kiểm số lượng, vừa vui vẻ quay sang nói: “Màu sắc thật là tươi sáng, hoa văn cũng đẹp, sau này trời đỡ nóng tìm mấy sư phụ đến may cho cô chủ mấy bộ váy mới, mặc cho lão phu nhân ngắm nhất định người sẽ rất vui vẻ.”

Con bé vui quá nên quên mất xưng hô mới.

Ngoài ra còn có một khối phúc thọ cát khánh như ý bằng bạch ngọc nạm vàng điểm thúy, cả khối ngọc tinh khiết không một chút tì vết. Hai món đồ này chưa tính, ghê gớm nhất chính là một bộ mười sáu chiếc bát màu xanh ngọc bích, dường như được tạc lên từ cùng một khối ngọc phỉ thúy, mỗi món đều cao ba tấc. Mỗi chiếc bát đều được điêu khắc tinh xảo mấy bức tranh trồng trọt, đánh cá, đốn củi, cày ruộng, dệt vải, nâng trong lòng bàn tay cảm giác như một khối ngọc lạnh, tỏa sáng lung linh làm người ta hoa mắt, món đồ quý hiếm như vậy đoán là giá trị liên thành.

Tiểu Đào nhìn đăm đăm, lùi lại đứng cách bộ bát ngọc bích kia một khoảng xa, lo lỡ tay chạm vào rơi vỡ thì bán nó đi mười tám lần cũng không đền được, chỉ dám đứng cách mười bước nuốt nước miếng ngóng sang.

“Em thật vô dụng!” Đan Quất trợn mắt lườm con bé một cái, tay run run nâng từng cái bát ngọc bích cẩn thận đặt vào trong tráp có đệm nhung dày, làm xong mới thở phào nhẹ nhõm, lại gọi Bích Ti cùng Tần Tang đem gấm lụa cất vào kho, chính mình thì cất tráp ngọc bích cùng ngọc như ý đã xếp gọn vào trong ngăn kéo tủ trong phòng Minh Lan.

Trong lòng Minh Lan như có mèo cào, đứng ngồi không yên.

Tư lệnh vô duyên vô cớ lại đi bổ sung đạn dược trang bị cho binh đoàn, tám chín phần mười là đang chuẩn bị điều ngươi đi tập kết; lãnh đạo vô duyên vô cớ cho ngươi chút lợi ích là để khiến ngươi bỏ thêm sức trong công tác; đàn ông vô duyên vô cớ đối xử tốt với ngươi, hơn nửa là bên ngoài làm việc trái lương tâm.

Hoàng gia đó thì sao? Có thể nói là thật sự có nguyên nhân, chỉ là nàng không biết.

“Tiểu Đào!” Nàng bỗng nhiên đứng dậy, cao giọng: “Đi mời Công Tôn tiên sinh.”

Giờ này không biết có thể mời Công Tôn Bạch Thạch đến hay không.

Từ khi hết hy vọng với khoa cử, ông ta liền quyết tâm làm ẩn sĩ thân ở nông thôn tâm ở triều đình. Là ẩn sĩ phải có điệu bộ của phái đoàn ẩn sĩ, ví dụ như ngủ phải đến lúc mặt trời lên cao, đọc sách phải nửa nằm nửa ngồi, ngâm thơ tốt nhất là tóc tai phải bù xù, viết văn bình thường là lúc nửa đêm. Ông ta ngưỡng mộ nhất là danh sĩ Kê Khang thời Ngụy Tấn, đáng tiếc không đủ can đảm, không thật sự dám cởi sạch đồ trần chuồng chạy đi hát trên mộ nhà người ta, cùng lắm chỉ dám cuốn hai ống tay áo lên luyện chữ cuồng thảo giữa những bức tường sơn màu trắng trong tiểu viện của mình.

Vì lễ pháp nghiêm ngặt giới hạn, không thể dùng hành động nào tốt đẹp hơn để biểu hiện lòng hâm mộ thần tượng, ông ta vẫn luôn đau khổ.

Cố Đình Diệp đã nghe lời ‘giải nghĩa sâu xa’ của Minh Lan đối với Công Tôn Bạch Thạch, sau đó cười không đứng lên được, lại có cảm giác đồng cảm với Minh Lan. Theo cách nhìn của hắn, Công Tôn Bạch Thạch thực ra là Diêp Công mê rồng.

Mấy danh sĩ Ngụy Tấn kia phóng đãng ngỗ ngược cỡ nào, hành vi phóng túng, uống say mèm hai ba ngày rồi nói hươu nói vượn, mà Công Tôn Bạch Thạch nhìn có vẻ tùy tiện không chịu gò bó, kỳ thực hành xử thận trọng, gặp người đều phòng bị ba phần, gặp chuyện chỉ nói một nửa.

Vì để đảm bảo hiệu suất mời khách, Minh Lan phái Tiểu Đào hùng hổ đi; suy nghĩ một chút xét thấy lần này là đi mời người đến, vẫn nên lễ độ một chút, Minh Lan lại gọi người vẫn luôn sùng kính văn hóa là Nhược Mi đi cùng.

Trong phòng khách đặt hai chậu băng, có quạt kéo dây làm mát, trên bàn dọn đủ trà, đồ điểm tâm cùng hoa quả ngâm nước giếng. Minh Lan ngồi yên chờ, khoảng chừng sau nửa canh giờ, Công Tôn Bạch Thạch nhàn nhã tản bộ tới, phía trước là Tiểu Đào mặt không vui đang sải bước, phía sau là Nhược Mi đang bước từng bước cung kính.

Phòng khách này xây giữa nơi có cây có nước, bốn phía dựng bình phong, khách và chủ hành lễ mấy lần xong liền ngồi trên ghế cách nhau một cái bàn. Minh Lan cho đám người lùi ra, Đan Quất đáp lời rồi lui lại, giữ người hầu hạ đứng cách xa hai mươi bước. Bốn phía đều mở rộng cửa sổ, bên ngoài có thể nhìn thấy ở xa xa có hai người ngồi đối diện nhau, lại có tiếng nước rả rích nên không thể nghe thấy bên trong đang nói gì.

Nơi này nàng tính toán rất kỹ, Cố Đình Diệp vô cùng tán thưởng.

Chào hỏi vài câu xong, Minh Lan đi thẳng vào vấn đề: “Tiên sinh cũng biết, vừa sáng hôm nay trong cung cho người đến ban thưởng?”

Công Tôn Bạch Thạch phe phẩy quạt xếp: “Vừa rồi người ở bên phu nhân đã báo cho tôi, kẻ hèn này xin chúc mừng phu nhân.”

Minh Lan nắm khăn, không để ý mặt mũi vội la lên: “Hẳn là không phải thưởng tôi, đoán là nhờ đô đốc, nhưng tôi không đoán được vì sao? Vì vậy mời tiên sinh đến để thỉnh giáo.”

Gương mặt đầy nếp nhăn của Công Tôn Bạch Thạch vui vẻ đến nheo hết cả lại, vung quạt càng hăng say hơn: “Phu nhân lo xa rồi, nhất định là nhờ hoàng ân mênh mông, phu nhân là người có phúc dày, tiếng thơm của phu nhân thấu tận trời cao.” Lời nói như vậy nhưng trong mắt ông ta lại biểu lộ rõ ý trêu tức.

Minh Lan liên tục bị nghẹn hai lần, nàng cắn môi, cố gắng nhịn không xúc động muốn cào cho mặt ông già này nở hoa, dù nét mặt già nua kia đã đầy nếp nếp nhăn ngang dọc đẹp lắm rồi.

Nhân tài có trí thông minh cao, tên gọi tắt là cao nhân, loại sinh vật hiếm có và thần kỳ này thường có một loại bệnh chung, đó chính là thích giả vờ cao thâm, trước khi trả lời thẳng vấn đề lúc nào cũng phải trêu đùa ngươi một phen, không biết năm đó Lưu hoàng thúc cần bao nhiêu kiềm chế mới không một phát đạp chết vị thích quạt lông vũ kia. (*)

(*)Lưu hoàng thúc: Lưu Bị

Điều hòa tâm trạng xong, hít thở sâu hai lần, Minh Lan nghiêm nghị hỏi: “Mấy vị chú bác anh em làm việc không cẩn thận, phạm tội là không thể chối, đô đốc đã cầu xin thánh thượng khoan dung, xin hỏi tiên sinh, ngài có tán thành không?”

“Phu nhân hỏi thật hay.” Công Tôn Bạch Thạch cuối cùng cũng không đùa giỡn nữa. Ông ta chầm chậm thu quạt lại, “Mấy ngày nay tôi nhiều lần khuyên bảo Trọng Hoài đi cầu xin thánh thượng, Trọng Hoài đến tận hôm trước mới đồng ý.”

Vẻ mặt Minh Lan cung kính, nghiêm chỉnh đứng lên nói: “Việc đô đốc cùng tiên sinh lo lắng chắc chắn là việc rất quan trọng. Đây không phải là việc người tuân thủ nữ tắc nên hỏi đến, không biết thế nào mà chuyện lại lan đến nội trạch, mai tôi còn phải tiến cung tạ ân. Tôi sợ mình ra ngoài lỡ miệng, mong tiên sinh chỉ giáo.” Nói xong, hàng quay về Công Tôn Bạch Thạch vén áo cúi đầu hành lễ.

Công Tôn Bạch Thạch lập tức đứng lên, hơi nghiêng người né tránh, cung kính chắp tay nói: “Phu nhân quá khiêm nhường rồi, phu nhân là người khiêm tốn nhã nhắn, trị gia giỏi, là phúc của Trọng Hoài. Phu nhân nếu có điều muốn hỏi, lão già này nếu biết được đều sẽ nói hết.”

Mấy ngày nay ông ta từ xa đứng nhìn phát hiện nàng là một người vô cùng có nguyên tắc, nàng rõ ràng được tin yêu sủng ái nhưng xưa nay vẫn không vượt qua lôi trì nửa bước, cho dù là đại sự trên triều đình chẳng hỏi lấy một câu (thực ra là nàng lười).

Cố Đình Diệp có quyền lực rất lớn nhưng dù mỗi ngày đều có người tới cửa nịnh nọt, nàng cũng chưa bao giờ muốn dựa quyền kiếm lợi hoặc vênh váo kiêu ngạo, đối với ai cũng khách khí, khiêm tốn lễ độ (Nàng không có gan nhận hối lộ).

Hai người lại ngồi xuống lần nữa, Minh Lan trầm tư trong chốc lát, phát hiện đây cũng là việc khó, nên hỏi từ đâu nhỉ?

“Tiên sinh vì sao lại khuyên đô đốc cầu xin cho phủ hầu?” Chọn hỏi cái này chắc là không sai đâu.

Công Tôn Bạch Thạch vuốt chòm râu lưa thưa, chậm rãi nói: “Phu nhân cảm thấy thánh thượng là người như thế nào?”

Một hỏi một đáp như vậy rõ là ông nói gà bà nói vịt, Minh Lan lại một lần vặn vẹo khăn tay, được rồi, chúng ta cũng phải quen dần với cách tư duy của cao nhân.

“Có câu làm thần tử không nên đoán bừa thánh ý, lời này chỉ đúng một nửa.” Công Tôn Bạch Thạch cũng không hy vọng Minh Lan trả lời được. Ông ta hơi ngẩng lên nhìn trần nhà, “Không đoán thánh ý, làm sao có thể làm được việc? Văn thần võ tướng xuất thân giống nhau, những người có thể đoán đúng đều một bước lên mây xanh.”

Minh Lan nhìn Công Tôn Bạch Thạch, thực ra ông già này năm nay vẫn chưa tới năm mươi nhưng vì hơn nửa cuộc đời bôn ba qua lại nên gương mặt đầy nét sương gió, nếp nhăn đầy mặt, nhăn nheo như cây linh chi, chỉ có đôi mắt vẫn cứng cỏi, rạng ngời rực rỡ.

“Trọng Hoài vẫn chưa đủ tuổi tam thập nhi lập, một, không phải người nhà của thánh thượng, hai không phải bề tôi lâu năm, ba không phải lão tướng nắm quyền, nhưng lại có thể lãnh quân đội, giữ vị trí cao, bằng cái gì? Bề tôi lâu năm có Cảnh Giới Xuyên, Chung Đại Hữu, Lưu Chính Kiệt… Còn Có Thẩm Tòng Hưng, bọn họ đã đi theo hoàng thượng từ lâu, trải qua mười mấy năm sóng gió, nào có ai không sẵn sàng hy sinh? Ai không trung thành tuyệt đối?”

Minh Lan cười khổ: “Dù có phân biệt đối xử cũng không đến lượt đô đốc.”

Công Tôn Bạch Thạch hạ mắt, hướng về phía Minh Lan gật gù khen ngợi, tiếp tục nói: “Thánh thượng mới lên ngôi, để làm yên lòng quân đội, đối xử với mấy vị lão tướng đều rất khách khí, gia phong liên tục. Ngay cả những bề tôi lâu năm kia cũng không dám động. Lúc đó tôi liền nói với Trọng Hoài ý kiến của mình: “Tân đế mới lên ngôi, đương nhiên phải dùng quân đội. Hoặc là cậu an phận mà làm người, thánh thượng ghi nhớ phần tình cảm năm đó nhất định sẽ ban cho cậu chức quan, cậu có thể bình an sống qua ngày, hoặc cậu tiến lên, tranh vị trí trong lòng thánh thượng.”

“Chàng đương nhiên là chọn cách sau.” Minh Lan không ngạc nhiên chút nào.

“Trọng Hoài dũng cảm lại có nghị lực, hành động như sấm rền gió cuốn, tránh khỏi nguy cơ bị bãi miễn, cẩn trọng nghiêm khắc thi hành luật, chém mấy cái đầu, chỉ trong mấy tháng đã tự nắm quyền chỉ huy, hoàng thượng dù trách cứ mấy lần nhưng kỳ thực cách làm như vậy lại đúng ý hoàng thượng.”

Công Tôn Bạch Thạch cười ha ha vân vê chòm râu, tiềng cười đầy ý tự hào: “Sau đó, quả nhiên có biến loạn, chiến sự nổ ra, những tướng quân kia không phải là đều nhìn nhau sao, chỉ biết đùn đẩy quanh co, nói là có tâm mà không có sức, không thể lập tức điều động quân đội, chỉ có mình đội quân của Trọng Hoài làm được điều khó có ai làm được đó, dẫn quân về phía nam. Lúc đó trong quân còn mấy người có tâm tư khác, lúc hành quân lén lút ngáng chân, qua loa tắc trách đối phó quân lệnh. Hai quân tranh đấu, trong giây phút sinh tử sao có thể có nửa điểm sai lầm. Trọng Hoài lúc đó liền giết một nửa, trói một nửa. Trong số đầu rơi có một bộ hạ cũ cùng cháu trong họ của Cam lão tướng quân.”

Minh Lan kêu nhẹ một tiếng, không thể che nổi kinh ngạc.

“Bị kết tội thì làm sao? Bị ghi hận thì làm sao? Việc trong thiện hạ phần nhiều là thắng làm vua thua làm giặc. Hoàng thượng diệt xong loạn Kinh Đàm, ngồi vững trên ngai, là vị vua anh minh, quan lại đều vui vẻ ăn mừng. Trọng Hoài thắng trong trận chiến đó, là công đầu trong bình định triều đại! Khi đó Thẩm Đoạn Cảnh Lưu mấy người kia chỉ có thể tâm phục khẩu phục!” Ánh mắt Công Tôn Bạch Thạch sáng lấp lánh, cao giọng tựa như trong lòng ôm đầy khí phách.

Minh Lan rất kính nể sự gan dạ cùng quyết đoán của Cố Đình Diệp, có điều nàng lại càng muốn hỏi: “Ông kể một đống chuyện lăng nhằng đó thì liên quan gì đến chuyện vừa rồi tôi hỏi?” Nhưng mà thiên tài thường thì tính tình không tốt, Minh Lan sợ ông ta phất tay áo bỏ đi, đành phải nhẫn nhịn không nhắc ông ta là chuyện đã lạc đề ngàn dặm.

“Nhưng đây là kế độc, không phải là quang minh chính đại, không thể thường dùng.” Công Tôn Bạch Thạch tựa vào lưng ghế, từ từ ngồi xuống, “Cuối cùng thì Trọng Hoài vẫn phải từ từ tiến lến, dần dần đặt quan hệ, tích công lao, đắc tội với nhiều người, tiến lên quá nhanh cũng không phải là việc tốt.”

Minh Lan quen thói gật đầu liên tục… Ai, chờ đã, câu này hình như nàng đã từng đọc được ở đâu đó, một vị danh tướng thích uống trà đen đã từng nói lời tương tự.

Trong lòng còn đang suy nghĩ, không để ý đã nói ra miệng: “Cái gọi là đạo tất thắng, chính là tập kết quân đội đông hơn so với địch, phạm ít sai lầm hơn so với địch, sau đó đánh thật hăng hái. Lấy ít thắng nhiều, lấy yếu thắng mạnh cũng không phải là đạo lý dụng binh đứng đắn.”

Công Tôn Bạch Thạch nghe lời này, hơi ngạc nhiên mà cười ra tiếng “Lời này của phu nhân rất thú vị, có lời hay ý đẹp đi nữa thì vẫn là ý này.”

Minh Lan hơi nở nụ cười, nàng đã sớm quên sạch chuyên ngành pháp luật đời trước, lại nhớ tới câu này. Bao nhiêu năm Đảng cùng quốc gia bồi dưỡng không bằng một cuốn tiểu thuyết có soái ca khiến người ta ấn tượng, xấu hổ xấu hổ quá.

“Trọng Hoài chẳng qua chỉ là võ tướng mới nổi, giữ chức nhị phẩm, không có quân hàm, không được sắc phong, không có căn cơ, tuy được hoàng thượng tin dùng nhưng trên đỉnh đầu còn có một đám thượng thư, các lão, học sĩ… thích hoa chân múa tay… Muốn đứng yên hay tiến lên đều không dễ dàng.” Giọng nói già nua khàn khàn thở ra lay động lòng người.

Minh Lan lặng lẽ, không nghĩ đến hắn lập nghiệp lại khó khăn như vậy.

“Như vậy, chúng ta lại quay về chỗ cũ, thánh thượng cuối cùng là người thế nào?”

Công Tôn Bạch Thạch nâng bát trà lên, khẽ gạn lá trà, uống mấy ngụm cho nhuận giọng rồi tiếp tục nói: “Hoàng thượng từ khi mười mấy tuổi đã ra phiên, vẫn mãi ở đất Thục. Từ trong quân đến triều đình đều hoàn toàn không có trợ giúp. Phải nhắc đến mấy vị phụ tá đắc lực kia, từ sau khi về kinh, hoàng thượng xử lý càng ngày càng chuẩn xác, khắp nơi đều chiếm được chữ lý.”

Cái này Minh Lan biết, nàng từng nghe cha đề cập vài câu, liền nói lưu loát: “Cái lý này chính là chữ ‘hiếu’ thôi.”

“Đúng vậy.” Công Tôn Bạch Thạch cười nói, thầm nghĩ đúng là nhà thư hương môn đệ, dạy dỗ rất tốt, “Hoàng thượng từng hầu hạ trước giường tiên đế nửa tháng, trải chăn nằm dưới đất, hầu hạ thuốc thang, để đối phó với văn thần võ tướng là đủ dùng rồi, hoàng thượng lấy đạo hiếu làm đầu, ba năm không chọn tú nữ, mặc tang phục giản dị, ngài cũng phạt nặng mấy vị con cháu quý tộc chơi bời trác táng. Trừng trị xong mấy thứ đồ chẳng ra gì này, quan thanh lưu đêu trầm trồ khen ngợi.”

Trong lòng Minh Lan dần nặng trĩu, việc nàng hỏi ông ta giống như không nói gì nhưng thật ra nói hết rồi.

Nàng chầm chậm thả lỏng ngón tay đang nắm chặt, ngẩng mặt lặng lẽ nghe, yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy nhịp tim. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng thật sự hiểu sức hấp dẫn của quyền lực, sóng nhỏ không dậy nhưng lại chấn động lòng người.

“Tiên sinh còn chưa nói xong.”

Thanh âm bĩnh thản nhẹ nhàng, giống như ở dưới mái hiên sau cơn mưa, từng giọt nước rơi xuống thềm đá trơn nhẵn.

Minh Lan xoa tay nhìn chậu băng, “Cái gì mà ‘khắp nơi đều chiếm lý’, rồi ‘cây ngay không sợ chết đứng’. Hoàng thượng là thái tử do tiên đế sắc phong quang minh chính đại, ngay cả nếu không như vậy thì làm sao? Nhiều nhất là bị mấy phong tấu chương can gián, còn có người có thể không nhận hoàng đế này sao? Tiên sinh, ngài, hay phải nói là mọi người, đến cùng là sợ cái gì?”

Con mắt nàng sáng tỏ trong vắt, ánh mắt tựa như làn suối trong veo yên ả, nhìn thẳng vào người đối diện.

Công Tôn Bạch Thạch thu quạt trên tay lại, trên gương mặt cũng ngừng nét cười, bình tĩnh nhìn Minh Lan bình thản nói: “Phu nhân nói phải, nhưng mà thái tử của tiên đế cũng không chỉ có một người.”

Minh Lan không hiểu, Tam vương gia Tứ vương gia đều đã chết hết, Ngũ vương gia phản loạn bị giết, Lục vương gia bị giáng làm thứ dân, Thất vương gia đã mất từ khi còn nhỏ, Bát vương gia đăng cơ không phải là chuyện đương nhiên sao? Bọn họ lo lắng cái gì.

Nàng hơi hơi lờ mờ, rõ là không có việc gì nhưng trong lòng lại bất an, bên tai như có một hồi tiếng trống đang chầm chậm đánh, tiếng trống vang trên mặt da nặng nề, càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, chớp mắt trong đầu nàng lóe lên tia sáng, bật thốt lên:

“Là Dự vương! Là vị tiểu vương gia của Lục vương gia cho làm con thừa tự của Tam vương gia!”

Công Tôn Bạch Thạch thầm khen một tiếng, nghiêm nghị chắp tay với Minh Lan: “Phu nhân huệ chất lan tâm, tâm như gương sáng. Chính là vị tiểu vương gia mười tuổi bất mãn kia. Phải biết, lúc trước việc đưa tiểu vương gia đi làm con nuôi là do thánh thượng khâm chỉ, lập Tam vương gia là thái tử cũng đã có chỉ, chỉ còn thiếu chưa đại cáo thiên hạ, cuối cùng ai ngờ lại xảy ra biến loạn.”

Nói đến việc này, ông cụ chỉ có thở dài: “Tiên đế bệnh nặng một thời gian, bao nhiêu người ở bên giường bệnh gào khóc khuyên Tiên đế lập tiểu vương gia làm trữ. Cũng may tiên đế vẫn rõ ràng, vẫn hiểu được đạo lý phải lập vua trưởng thành, tình hình như vậy mà còn lập hoàng đế nhỏ tuổi khiến ngoại thích quyền thần tranh đấu, sợ là nhanh chóng sẽ có đại loạn. Lúc này Thánh Đức thái hậu lại năn nỉ khóc lóc cầu xin, đành miễn cưỡng lập mẹ đẻ của thánh thượng làm chủ lục cung, lập người thành Thái tử. Ôi… những chuyện cung đình bí sử này không có bao nhiêu người biết.”

Minh Lan ngừng lại suy nghĩ, quả quyết nói: “Đây không phải là lưu lại tai họa sao? Sao không có nhắc nhở tiên đế xử lý gọn gàng hơn.” Tam vương gia đặt mối quan hệ ở kinh thành bao nhiêu năm, ngoài sáng trong tối rắc rối phức tạp, tự lực tự cường như Bát vương gia sao so được.

“Trong nội các đều cứng rắn kêu chém. Thân thủ phụ là lão cáo già xảo trá, hơn nữa dù tiên đế cảm thấy không ổn cũng không nhẫn tâm được. Cuối cùng là Tam vương gia bị chết thảm, Tam vương phi xưa nay hiền lành lương thiện, rất được lòng Vua. Thánh Đức thái hậu đột nhiên mất nơi nương tựa, quả thực là đáng thương. Nếu như còn đoạt tước con nối dòng của bọn họ, khói hương của Tam vương gia không có người kế tục. Tiên đế không đành lòng, cũng khó tránh khỏi. Ôi… Từ sau khi tiên đế qua đời, trước triều đình sau hậu cung đều không có một giây gió êm biển lặng, hoàng thượng cũng không dễ dàng.”

Kỳ thực Công Tôn Bạch Thạch cũng cảm thấy việc này không ổn nhưng người ta đã chết rồi lại còn là tiên đế, không tiện chê trách.

Minh Lan không nói gì. Giáo sư chính trị của nàng từng nói, mỗi chủ trương đều có một thế lực đang ủng hộ đằng sau.

Bát vương gia tại vị. Ông ta đem một gánh hát rong từ biên giới đến lại có thể lên thẳng mây xanh. Tam Vương gia tại vị, có lực lượng đắc lực có thể nắm giữ thiên hạ. Một khi đã từng hưởng mùi vị của quyền thế, chẳng ai chịu buông xuống.

Nàng hiện giờ đã hiểu rõ vì sao hoàng thượng lại nhanh chóng định ra đám hỏi giữa Thẩm quốc cữu và phủ Anh Quốc công, chẳng qua là hai bè phái tranh cướp lá phiếu trắng. Hoàng đế tại sao lại cứ túm chặt không tha án mưu nghịch của Tứ vương gia, chẳng qua là tìm lí do dây mơ rễ má, mượn cớ diệt trừ thế lực đối đầu mà thôi.

“Bây giờ thế lực trong triều đình đại thể có bốn bên. Hoàng thương một bên, Thánh Đức thái hậu cùng Dự vương một bên, quan văn thanh liêm cũng coi như một bên, còn có mấy địa phương bất ổn.” Công Tôn Bạch Thạch nhíu mày, nắm chặt bàn tay, giống như đang khổ sở suy nghĩ, “Đoán chừng như vậy thôi, còn lại không rõ ràng, lão già này vẫn còn chưa biết đến.”

“Tiên sinh không cần quá lo.” Minh Lan nghe đến say mê, dần dần nhập tâm “Tôi cảm thấy Hoàng thượng làm việc rất có trình tự, luôn có biện pháp tốt. Đầu tiên là quan văn, bọn họ…”

Nàng căn nhắc tìm từ, đám người này thực ra lại là bên giảo hoạt nhất, nhà nàng có tận hai vị. Bọn họ lấy danh nghĩa thánh nhân đi giáo huấn giúp đỡ quân vương, vĩnh viễn đứng ở bên có lý, dứt khoát không theo phía sai lầm.

“Hoàng thượng từ từ ngồi vững đế vị, bọn họ sẽ dần đoàn kết. Đến các địa phương đó, chỉ cần trung ương vững chắc, từ từ có thể xử lý. Phiền toái nhất chính là… ho khan một cái, huống hồ tôi nghe nói tiên đế trước khi lâm chung từng trực tiếp giao phó hoàng thượng chú ý chăm sóc Thánh Đức thái hậu cùng mẹ con Dự vương gia.”

Công Tôn Bạch Thạch vỗ đùi, thở dài thườn thượt: “Ai dám nói không. Đúng là ung nhọt trong xương, bỏ không bỏ được. Có điều cũng không sao, chỉ mong hoàng thượng đừng quá nóng vội, chờ qua tám năm mười năm, dần ít người cản trở, có thể từ từ xử lý.”

“Chờ thêm tám năm mười năm mọi người đều đã nhận mệnh, còn muốn gây rối không cũng khó nói.” Minh Lan dự đoán rất lạc quan. Loại lợi ích tập thể này không phải là kiểu tổ chức tà giáo, dù có úng nào, thì chết vì trung cũng không nhất thiết là con đường duy nhất.

“Đừng nói đề tài xa như vậy, mau mau quay lại, vẫn nên nói chuyện của chúng ta.” Vẻ mặt Công Tôn Bạch Thạch có ý ‘mấy người trẻ tuổi luôn không chú ý tập trung gì cả’, Minh Lan đại quẫn 囧, là ai đem chuyện từ Thủy Liêm động ném tới Hỏa Diệm sơn vậy.

“Hiện giờ, đại loạn mặc dù đã dẹp nhưng vẫn còn sóng ngầm, trên triều đình càng biến đổi liên tục. Muốn sống yên ổn, không chỉ phải đoán được thánh ý mà còn phải đánh giá được hướng đi của thời cuộc.” Công Tôn Bạch Thạch đứng lên, lưng thẳng ngóng nhìn sông nước ngoài cửa sổ, than thở, “Hoàng thượng nếu không tốt, Trọng Hoài đương nhiên không tốt. Nhưng Hoàng thượng mọi chuyện đều an ổn hài lòng, Trọng Hoài cũng chưa chắc đã tốt.”

“Lời ấy nghĩa là sao?” Minh Lan nhíu lông mày lên.

Công Tôn Bạch Thạch xoay người, bất đắc dĩ cười, “Năm đó Trọng Hoài có chút giao tình cùng hoàng thượng, nhưng so với những hộ vệ tâm phúc ở bên hoàng thượng mười mấy năm vẫn còn kém hơn. Huống chi, Bát vương gia cùng hoàng thượng là hai chuyện khác nhau.”

“Thiên tử không có nhà, việc nhà là việc nước, thiên tử không có bạn, chỉ có quân thần, thiên tử không cầu lợi, trong lòng chỉ nên có giang sơn xã tắc.” Minh Lan chợt nhớ tới Trang tiên sinh, nhỏ giọng thì thầm, chính là Tiểu Huyền Tử cùng Tiểu Quế Tử cũng không thể bước qua cái ngưỡng này.

(*) Tiều Huyền Tử: Khang Hy, TIểu Quế Tử: Ngô Tam Quế 

“Phu nhân có thể hiểu rõ như vậy, tôi có thể bớt lo hơn nhiều. Lão già này phí không ít sức lực khuyên bảo, cũng không biết Trọng Hoài có thể nghe được bao nhiêu. Làm thần tử phải cẩn thận một chút, đừng tưởng rằng chuyện gì hoàng đế cũng thay ngươi xử lý.” Công Tôn Bạch Thạch mỉm cười gật gù, “Nguyên nhân chính là như vậy. Từ khi phủ hầu bắt đầu xảy ra chuyện tôi đã hết sức khuyên Trọng Hoài đi cầu xin.”

Tình huống diễn biến quá nhanh, Minh Lan chớp mắt thể hiện không hiểu.

“Thứ nhất, Trọng Hoài còn ít tuổi như vậy nhưng lại ngồi ở vị trí cao, không khỏi khiến người ta gai mắt, nếu cậu ta vừa mới thăng quan liền không để ý tới ruột thịt thân thích, dù có lý hay vô lý, người ta đều có thể bàn tán.” Lão già rung đùi đắc ý nói.

Minh Lan chậm rãi gật đầu, đây cũng là điều nàng lo lắng nhất.

“Thứ hai, đối với việc này, đến cùng thánh thượng nghĩ thế nào?”

Công Tôn Bạch Thạch nheo mắt cân đo, “Kỳ thực, phủ hầu phạm vào mấy chuyện kia, thánh thượng cũng không để trong lòng. Xử lý cũng được, không xử lý cũng xong, không ảnh hưởng đến đại cục. Quan trọng là, thánh thượng muốn thần tử như thế nào? Dịch Nha, Thụ Đao, công tử Khai Phương. Lời Quản Trọng khuyên can Tề Hoàn Công, tấm gương nhà Tề còn đó không xa. (1)”

Minh Lan rất là tán thường, lời này nói đến điểm trọng yếu, nàng để tay lên ngực tự hỏi, lúc nàng quản gia thích loại không có rây mơ rễ má hơn hay thích người nhà hơn. Đây là một loại quan hệ rất tế nhị.

“Thứ ba, cũng là nhức đầu nhất.” Công Tôn Bạch Thạch lại ngồi xuống, từ trong mâm mã não nhặt mấy quả nho từ từ bóc vỏ: “Trọng Hoài oan uổng, tôi biết, phu nhân biết, phủ hầu bên kia cũng biết, nhưng mà bên ngoài cuối cùng là có bao nhiêu người biết đây. Trọng Hoài vốn danh tiếng công tử lêu lổng còn đó, phủ hầu bên kia cũng không có nhược điểm lớn ở bên ngoài. Ôi, ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ (tích hủy tiêu cốt, lời đồn đại làm tan xương nát thịt), đó là thành kiến vài thập niên rồi.”

Minh Lan mấp máy môi, lại nhắm mắt.

“Trọng Hoài có thể vạch trần việc năm đó sao? Cũng không thể, nếu làm thì sẽ là đại bất hiếu.”

Minh Lan cẩn thận đoán hàm ý trong đó, chậm rãi gật đầu.

Năm đó việc của Bạch thị là nỗi nhục của phủ Cố, vì tiền mà cưới người ta, rồi lại không chăm sóc đứa con người ta lưu lại, dùng mọi cách bức bách nó bỏ nhà trốn đi. Những chuyện như vậy mà nói ra ngoài, danh tiếng của Cố lão hầu gia liền coi như xong, phủ hầu cũng trở thành trò cười.

Nhưng mà con không nhắc lỗi lầm của cha, nếu Cố Đình Diệp thật sự không e dè nói toạc ra, làm hỏng danh tiếng của người cha quá cố, như vậy thì không sai cũng thành sai.

“Có ba điều này, tôi liền khuyên Trọng Hoài nhìn xa một chút, không cần dây dưa chọn nhỏ mất lớn, ngày còn dài, cậu còn nhiều thời gian lật lại án thay Bạch phu nhân, lấy lại công bằng cho bản thân, việc gì phải nóng lòng vội vàng.”

Công Tôn Bạch Thạch cầm khăn tay ướp lạnh ở một bên xoa xoa tay rồi vuốt râu nói: “Những ngày trước Trọng Hoài đang trong cơn giận giữ, tôi không tiện nói nhiều. Hôm kia hai người từ phủ hầu phủ, tôi thấy cậu ta có vẻ thả lỏng bèn nhanh chóng tới khuyên can đủ cách, cuối cùng thuyết phục được.”

Minh Lan cảm động trong lòng, ông lão này đúng là thật tâm suy nghĩ cho bọn họ mới có thể bất chấp mà đi khuyên bảo như vậy.

“… Tiên sinh cực khổ rồi, Minh Lan, Minh Lan thật sự không biết nói cảm ơn như thế nào.” Nàng thành tâm thành ý khom mình hành lễ với ông già.

Công Tôn Bạch Thạch liên tục xua tay cười nói: “Không ngại, Trọng Hoài cùng tôi là bạn lâu năm, tính tình lại hợp nhau, hơn nữa tôi cũng không phải khuyên bảo sáo rỗng. Tôi khuyên Trọng Hoài không cần đi tìm người khác, chỉ cần tìm thánh thượng cầu tình, nói đến chỗ đau lòng, nếu có thể khóc một chút thì càng tốt.”

Minh Lan hơi hé miệng, thật là hiểu tâm lý nha.

Nói đúng ra, Cố Đình Diệp không phải đi xin cho những tên khốn kiếp kia thoát tội, bọn họ đúng là có tội, chẳng qua là xin hoàng đế nhìn mặt của mình mà xử lý nhẹ tay.

Hoặc là có thể nói, lần khuyên bảo này trọng điểm không ở kết quả mà là ở hành động của bản thân. Những tên khốn kiếp kia có thể thoát hay không không quan trọng, quan trọng là muốn hoàng đế hiểu rõ khó khăn cùng khổ sở của Cố Đình Diệp, để ông ta nhìn thấy một Cố Đình Diệp trọng tình nghĩa, hiểu lòng người, tấm lòng bao dung nhân hậu.

Minh Lan hơi hé miệng cười giảo hoạt, thì thẩm hỏi: “Vậy chàng có khóc không?”

“Việc này, lão già này còn phải hỏi phu nhân.” Công Tôn Bạch Thạch trừng mắt, thổi ria mép lên.

Minh Lan che miệng cười khẽ, cảm thấy lão già đáng chết này rất đáng yêu, cuối cùng vẫn chỉnh đốn trang phục hành lễ, mỉm cười nói: “Thấy bảo nghe quân nói chuyện một lần còn hơn mười năm đèn sách, tiên sinh không chê tôi phận gái ngu dốt, không ngại phiền mà giải thích tường tận. Hôm nay tôi xem như được mở mang kiến thức. Tôi xin nói lời cảm tạ tiên sinh.”

“Không cần, không cần, tôi đây cũng không muốn nhận hết công.” Công Tôn Bạch Thạch cười lắc đầu nói, “Lần này Trọng Hoài dù nghe lời khuyên nhủ đi cầu xin hoàng thượng nhưng vẫn ôm mối hận trong lòng. Đại trượng phu làm việc nhất định phải thông suốt trong lòng mới được, không phải vậy thì dù không đắc tội người ta thì cũng là bản thân mình nghẹn gần chết. Hôm qua giờ ngọ cậu ta nói chuyện cùng phu nhân, sau khi ra cửa vẻ mặt tốt hơn rất nhiều. Đêm qua…. ho khan một cái, tôi nghe Tiểu Thuận Tử nói sáng nay khi Trọng Hoài ra cửa vẻ mặt đã thoải mái tựa như không có việc gì.”

Ông cụ khen ngợi liên tục làm Minh Lan vô cùng xấu hổ, cúi đầu ngượng ngùng.

“Tôi lại không thể lải nhải khuyên hắn cả đời, hai người mới là bên nhau bạc đầu giai lão, sớm nói ra cùng phu nhân là tốt rồi.” Công Tôn Bạch Thạch cười rộng rãi.

“Nói thế nào cũng ít nhiều là tiên sinh giỏi giang.” Minh Lan cực thẹn thùng, vội vã chuyển hướng câu chuyện.

“Cũng là Trọng Hoài tự mình suy nghĩ rõ ràng, tôi mới có thể thuyết phục được.” Công Tôn Bạch Thạch cũng rất khiêm tốn.

Minh Lan ước gì nói chút chuyện khác, vội hỏi: “Tiên sinh nói thế nào?”

“Trọng Hoài tức giận không nhịn được, hỏi tôi có biện pháp nào có thể hả giận lại không gây hại, tôi nói có.” Vẻ mặt Công Tôn Bạch Thạch cao thâm khó đò, “Chỉ cần Trọng Hoài chịu làm cô thần.”

“Cô thần?!” Minh Lan kinh hãi, không muốn, nàng không muốn làm gia quyến của cô thần đâu.

“Đúng, làm một người không quen thân không quan hệ, quyết chí thề trung thành, làm cô thần chỉ một đời dựa vào hoàng đế.”

Minh Lan không nói gì một hồi lâu. Kết bè kết cánh đương nhiên là không đúng nhưng trong triều đình cũng không thể chẳng có lấy một mụn bằng hữu.

Theo nàng biết, trong lịch sử đằng đẵng cũng có những cô thần buồn vui lẫn lộn, hơn một nửa là không có kết cục tốt. Ví dụ kinh điển: Thương Ưởng, Ngô Khởi, Tiều Thác. Một nửa là bản thân chết già nhưng hậu thế không người quan tâm (cha già đắc tội hết người ta), gia tộc thịnh vượng một thời mà lại tan biến, ví dụ kinh điển: ‘ác quan’ Điền Văn Kính.

“Phu nhân yên tâm.” Công Tôn Bạch Thạch nhìn Minh Lan mặt mày ủ rũ, nín cười nói, “Tôi vừa nói xong, Trọng Hoài liền phản đối ngay lập tức.”

Minh Lan thở phào nhẹ nhõm, an ủi trái tim mình vừa chịu kinh hãi, rất tốt rất tốt, may mà Cố Đình Diệp là công tử lêu lôngr chuyển mình thành rường cột nước nhà, tư tưởng giác ngộ chưa theo kịp tố chất chính trị.

Công Tôn Bạch Thạch liếc nhìn Minh Lan, lặng lẽ mỉm cười vuốt râu.

Kỳ thực, lúc đó nguyên văn của Cố Đình Diệp là: hắn cưới vợ để cho nàng sống sung sướng, không phải để chịu khổ với hắn.



Bảy, tám ngày sau, giữa đêm khuya.

Thiệu phu nhân bưng một bát thuốc còn đang nóng, đi vào cửa đã thấy Cố Đình Dục ngồi dậy ở trên giường, tựa nghiêng trên gối thất thần suy nghĩ, chị ta lập tức lo lắng nhíu mày, than thở: “Sao lại ngồi dậy? Mau mau nằm xuống đi.” Tiến lên muốn đỡ chồng.

Cố Đình Dục phất tay một cái: “Nằm cả ngày lẫn đêm mệt mỏi, ngồi dậy nghỉ ngơi một lát.”

Thiệu phu nhân yên lặng không nói gì, chỉ đành ngồi cạnh nhẹ nhàng thổi thuốc.

“Vừa xong, dì lại tới nữa.” Cố Đình Dục nhìn nóc giường, sắc mặt tiều tụy không tả xiết, ánh mắt lại vẫn sắc bén.

Thiệu phu nhân khẽ hít vào: “Bà sao lại… Ôi biết rõ ràng chàng bệnh, sao cứ suốt ngày qua lại quấy nhiễu chàng.”

“Bà ta đang sốt ruột.” Khóe miệng Cố Đình Dục hiện nét trào phúng, “Nhân lúc ta còn chưa chết, bà ta muốn làm chuyện này cho xong.”

Thiệu phu nhân muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: “Chuyện của Thái phu nhân, chàng không thử suy nghĩ…?”

Khuôn mặt Cố Đình Dục khô vàng bỗng đỏ ửng lên, chợt nở nụ cười, tiếng cười xen lẫn tiếng ho khan. Thiệu phu nhân tiến tới xoa lưng cho anh ta, một hồi lâu mới ngừng ho. Anh ta thở gấp nói: “Mấy hôm nay, nàng ở bên ngoài có nghe được điều gì?”

Thiệu phu nhân suy nghĩ một chút rồi nói: “Hôm đó cấm vệ quân đến tuyên chỉ, nói phủ hầu thật sự có qua lại cùng nghịch vương, nhưng nể tình cậu Hai có công, chú Tư tuổi già, cậu Ba lại dính dáng không nhiều nên đều thả ra, chỉ có cậu Bỉnh, có mấy người xác nhận là cậu ta, ôi… Phải bị đày đi nơi nào đó lạnh lẽo ngập băng tuyết ba năm. Em dâu mấy hôm nay vẫn khóc lóc ầm ĩ.”

“Chỉ có những việc này?”

Thiệu phu nhân nghĩ lại rồi lắc đầu một cái.

“Nàng đấy!” Cố Đình Dục nở nụ cười, “Đúng là người thật thà.” Anh ta khó khăn ngồi thẳng dậy, nhỏ giọng nói, “Nàng không nghe mấy lời bóng gió mấy ngày hôm nay? Nói dì làm mẹ kế mà lòng dạ ác độc, năm đó ép thằng Hai bỏ nhà ra đi, sau đó chờ ta chết đi rồi tước vị này sẽ dành cho thằng Ba.”

Thiệu phu nhận vẫn lắc đầu: “Mấy lời vô lý này chàng để ý đến làm gì?”

Nhìn chồng mình dưới ánh đèn gầy như bộ xương khô, trong lòng chị ta không khỏi xót xa.

Cố Đình Dục chầm chậm tựa vào đầu giường, hơi mỉa mai nói: “Vừa xong ta đã nói với dì, giờ thằng Hai phe cánh đã vững vàng, có thủ đoạn có cơ mưu, sẽ không chỉ nghe ta nói hai ba câu rồi thật thà tin tưởng, ngoan ngoãn chờ đợi. Dù ta có đổi ý, hắn cũng sẽ có chiêu chờ ta. Bây giờ hắn đã bảo vệ phủ hầu rồi lại càng không chắp tay nhường tước vị ra. Ta bảo bà ta bỏ ý định, việc cho cậu Hiền làm con thừa tự không cần nhắc lại.”

Thiệu phu nhân ngạc nhiên: “Chàng nói, tin đồn này, là cậu Hai…”

“Cũng chưa chắc là nói bóng gió.” Cố Đình Dục tự giễu cười cột, “Dì không hẳn là không có ý nghĩ kia.”

Sau một lát, Thiệu phu nhân mở con mắt ửng hồng mệt mỏi, bỗng nhiên rơi lệ: “Với bản lĩnh bây giờ của cậu Hai, tước vị còn có thể thoát ra khỏi bàn tay sao? Việc gì phải bức đến đường cùng như vậy. Chúng ta muốn con thừa tự chẳng qua là để chàng sau này có người hương khói, cúng bát cơm lên phần mộ, chắc chắn không tranh tước vị cùng cậu ta, cậu ta… Việc này cũng không tha cho sao.”

Cố Đình Dục thương tiếc nhìn vợ, nhẹ giọng nói: “Nàng đừng khóc, cẩn thận khóc làm đau mắt. Việc này không thể trách thằng Hai. Nó bị kìm nén hai mươi mấy năm, bây giờ mới có thể lộ diện, đương nhiên là muốn đạt tước vị một cách quang minh chính đại. Nếu ta để lại con thừa tự thì đó vĩnh viễn là nhược điểm cho người ta nói. Một khi chuyện xảy ra liền khó có thể chấm dứt. Hơn nữa, người khác thì thôi, cho cậu Hiền đi làm con thừa tự? Đây chẳng phải là thỏa mãn tâm nguyện của dì, hừ, thằng Hai sao có thể chịu?”

Thiệu phu nhân cũng biết chuyện không thể cứu vãn, chỉ nhẹ nhàng thổn thức. Cố Đình Dục vất vả giơ cánh tay lên, giúp chị ta lau lệ: “Đừng nghĩ đến những chuyện thừa kế đó, ta cũng không tin tưởng mấy chuyện sau khi chết ra làm sao. Giờ trong lòng ta chỉ lo lắng cho nàng cùng bé Nhàn. Ôi, nàng theo ta đúng là hỏng một đời.”

“Chàng đừng nói những lời đó!” Thiệu phu nhân nức nở một tiếng, nhào vào trên đùi chồng khóc lớn: “Thiếp không tài không sắc, gia thế bình thường, có thể gả cho chàng là phúc lớn.”

Cố Đình Dục khẽ vỗ về tóc vợ, yếu ớt mở miệng: “Ta giờ dặn dò nàng mấy câu, nàng phải nhớ kỹ.”

Thiệu phu nhân ngẩng đầu, ra sức đáp lại.

Người kia ốm yếu như cành khô, âm thanh cố hết sức nén xuống, nghiêm mặt nói: “Thứ nhất, sau khi ta chết, dù ai tới khuyên bảo, nàng đều không thể nhắc lại việc nhận con thừa tự, dù không phải vì nàng thì cũng là vì con bé Nhàn. Chỉ cần ta không con nối dõi, cậu Hai cùng em dâu sẽ đối xử tử tế với hai người, sau này con bé Nhàn lấy chồng cũng sẽ che chở cho nó. So với… con nuôi không có bản lĩnh không hiểu lòng dạ kia còn tốt hơn nhiều.”

Thiệu phu nhân khóc nước mắt đầy mặt, tựa ở bên giường chỉ có thể gật đầu không ngừng.

“Thứ hai, sau đó nếu em dâu cùng Thái phu nhân có gì bất hòa, nàng không được dây vào, đặc biệt nếu dì bảo nàng làm việc gì, nàng phải cực kỳ cẩn thận.” Cố Đình Dục đặc biệt cao giọng nói mấy chữ cuối cùng.

Thiệu phu nhân chảy nước mắt, vẻ mặt vô cùng ngờ vực.

Cố Đình Dục cười có chút bi ai: “Ta đến mấy năm qua mới nhìn rõ ràng dì, người này… lúc nào cũng lấy người khác làm bia đỡ đạn, trước kia là chi thứ tư cùng chi thứ năm, làm cho thằng Hai cùng bọn họ ồn ào như nước với lửa, bà ta thì vẫn luôn ở trước mặt ông già làm người tốt. Ngay cả ta hừ hừ, chỉ sợ cũng bị lợi dụng.”

Thiệu phu nhân sững sờ lau nước mắt: “Không thể nào, em thấy Thái phu nhân vô cùng tốt.”

“Ông già sợ là cuối cùng cũng nhìn ra, lúc đấy mới để lại thư cho mấy chú họ ở Kim Lăng cùng Thanh Thành.”

Cố Đình Dục cười lạnh nói, “Nàng nghĩ vì sao chú Tư cùng chú Năm lại cứ ra sức đi ép hỏi mấy chú họ, chính là vì giữ lại gia sản ông già để lại cho thằng Hai. Mấy chuyện này là chuyện của dòng chính, có quan hệ gì với bọn họ đâu. Chẳng qua là dì từng nói dì nguyện chia đều sản nghiệp này cho ba nhà. Hừ, mượn sức người khác, đời này bà ta giỏi nhất chính là chiêu thức ấy.”

Nghe những lời này khác nào di ngôn, Thiệu phu nhân lạnh lẽo toàn thân, đau lòng muốn vỡ vụn nhưng không còn chảy thêm được nước mắt nữa, giống như đã quá đau buồn, chỉ có thể ngơ ngác gật đầu.

“Ta thấy em dâu Hai cũng không phải người cay nghiệt tàn ác. Nàng chỉ cần làm được hai việc này, lại đối xử với cô ta khách khí một chút là cũng có thể sống tốt qua ngày… Không đúng, ta phải nghĩ lại, không bằng cho … thêm cho hắn một phần quà lớn. Cũng không thể làm mất lòng bà ta. Thật ra… Như vậy cũng tốt, hai mẹ con nàng có thể sống tốt hơn chút, việc kết hôn của con bé Nhàn cũng không cần lo.”

Cố Đình Dục vô cùng mệt mỏi, giọng nói càng lúc càng nhỏ, giống như là lầm bà lầm bầm, không biết đang nghĩ ngợi gì, trên mặt lạ có nét cười kỳ dị, miệng thầm thì lẩm bẩm.

“Cha, mẹ, ta sắp đến rồi. Hai người đừng nóng vội. Ông già nên cao hứng rồi, thằng Hai giờ tiền đồ rất tốt, cưới được vợ cũng ổn định; mẹ, người nhìn xem, con làm người mất mặt, không thể sánh được với thằng Hai…”



Sùng Đức năm thứ ba, ngày mười chín tháng sáu, Ninh Viễn hầu Cố Đình Dục qua đời.

Tháng bảy cùng năm, chỉ dụ sắc phong Cố Đình Diệp làm Ninh Viễn hầu, nhận tước siêu phẩm nhị đằng, gia phong vợ Thịnh thị là chính nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.

(Quyển Nguồn căn hoàn)

Chú thích của tác giả (1)

Xuân thu ngũ bá Tề Hoàn Công tuổi đã già lại tin dùng ba gian thần, tên gọi là Dịch Nha, Thụ Đao, công tử Khai Phương.

Dịch Nha là đầu bếp nổi tiếng, vì Tề Hoàn Công mà đem thịt của con trai của mình nấu thành canh cho Tề Hoàn Công ăn, làm Tề Hoàn Công rất cảm động nhưng Quản Trọng lại nói, yêu thương con cái là thường tình, nếu hắn ta vì vinh hoa phú quý mà con mình cũng có thể hy sinh, vậy còn cái gì mà hắn không thể làm hại?

Thụ Đao vốn là một người đàn ông bình thường, vì muốn ở lại bên Tề Hoàn Công nên tự thiến, tiến cung hầu hạ. Tề Hoàn Công rất cảm động nhưng Quản Trọng lại nói, vì vinh hoa phú quý ngay cả thân thể mình cũng không màng thì có thể quan tâm người khác sao.

Công tử Khai Phương là thế tử của một quốc gia nhỏ, vì để ở lại bên Tề Hoàn Công mà từ bỏ vị trí thế tử, ngay cả cha mẹ chết cũng không về dự đám tang, Tề Hoàn Công rất cảm động, Quản Trọng laị nói, người mà cha mẹ cũng không chiếu cố có thể bận tâm người khác sao? Hắn từ bỏ ngôi vị thế tử là vì hắn có dục vọng to lớn hơn.

Tôi nghĩ Quản Trọng nhất định chưa từng đọc tiểu thuyết BL ngược luyến tàn tâm, những hành vi kia trong tiểu thuyết đều có khả năng xảy ra.

Cuối cùng bất hạnh là Quản Trọng miệng ăn mắm ăn muối, ba gian thần này đã hủy diệt cả một nước Tề đang thịnh vượng. Sau này Tề Hoàn Công chết ở thâm cung, xác chết đầy dòi bọ rồi cũng không có người đến thu dọn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play