Khó có thể tưởng tượng được lúc bị bức bách kết thân nàng phải thừa nhận lấy đau đớn như thế nào, mà khi nhảy xuống vách núi chỉ sợ lòng nàng đã chết.
Lúc kia nàng mới bao nhiêu tuổi chứ, còn nhỏ dĩ nhiên đã chết tâm. . . .
Về sau lại vì có giá trị lợi dụng nên thân nhân mới trở nên như thân nhân, nhưng tâm Trường Tôn Nhiên lúc đó lại thống khổ bực nào.
Nhiều năm qua bản thân mặc dù đau khổ nhưng vẫn luôn ở bên quan tâm che chở thân nhân, đến giờ cơ hồ đã không còn nơi nương tựa vẫn bị sư môn lợi dụng. . . .
- Tốt rồi đừng suy nghĩ nhiều nữa, mau đẩy ta vào đi.
Trường Tôn Nhiên vui vẻ nói, vui vẻ không chỉ không tán đi mà trái lại càng thêm đầm đặc, biến hóa trong mắt Thần Dạ sao có thể dấu được nàng.
Thần Dạ không yêu nàng nhưng thương tiếc nàng.
Trường Tôn Nhiên có tự tin có thể khiến phần thương tiếc này của hắn dần chuyển thành yêu thương. . . .
Đã không cách nào vừa thấy đã yêu, vậy thì bắt đầu bắt cách này cũng không tệ, Trường Tôn Nhiên rất chờ mong vào ngày mai.
Một đại môn bị đẩy ra, hai đạo thân ảnh dần bị đại môn che lấp. . . . Trấn Điện Thần Thú ngủ say bên ngoài đại điện đột nhiên mở hai mắt ra lộ vẻ vui mừng.
- Phương Đông Lưu xin lỗi rồi, không phải ta muốn vi phạm ước định giữa chúng ta mà là so với người trẻ tuổi kia thì ngươi thật sự khiến người khó mà tin được, cho nên ta chỉ có thể lựa chọn đối tượng hợp tác phù hợp nhất với mình thôi.
Đại môn từ từ đóng cửa, trong mắt đã không còn hắc ám nữa, phía trước sáng như ban ngày.
Ánh mắt Thần Dạ và Trường Tôn Nhiên đều lóe lên một cái, phía sau đại môn thường là mật thất hoặc là một phương cung điện khác, nhưng cái này. . .
Vắt ngang trước mặt hai người chính là một đầu Ngân Hà sáng chói, hào quang nhu hòa yên tĩnh lại như nước lũ từ bốn phương tám hướng gào thét mà qua, phóng mắt nhìn lại, Ngân Hà hoa mỹ kéo dài đến cuối tầm mắt.
Lúc nhìn thấy một màn kỳ lạ này, hai người phát hiện, vị trí hiện giờ của bọn hắn phảng phất như đang trong hư không vô tận vậy, chung quanh thân thể khắp nơi bắt đầu khởi động lấy khí tức bá đạo cực kỳ kinh người, vô cùng lăng lệ ác liệt.
May mà những khí tức này cũng không chủ động công kích tới hai người, bằng không thì dù cho Thần Dạ và Trường Tôn Nhiên đều bất phàm chỉ sợ cũng khó có thể ngăn cản được.
- Cái này...
Trường Tôn Nhiên cũng là lần đầu tiến vào Nhất Tuyến Thiên, trước đây chỉ nghe nói qua Nhất Tuyến Thiên, về phần bên trong sẽ có cái gì, không ai nói qua với nàng, dù sao, chỉ có bản thân đến thăm dò mới là chân thật nhất.
Bởi vậy, nàng cũng cảm giác cực kỳ hiếu kỳ.
Ông ông
Đột nhiên không gian kia nhẹ nhàng rung động, chợt từ bên trong Ngân Hà rực rỡ tươi đẹp bạo tuôn ra một đạo ngân mang sáng chói, rồi sau đó hào quang ngưng tụ, một đạo thân ảnh liền từ từ hiển hóa ra.
- Muốn đi vào trong truyền thừa loạn lưu tìm được võ học mà các ngươi muốn, trước hết phải đánh bại được ta.
Đạo thân ảnh này hiển nhiên chính là Thủ Hộ Giả theo như lời Trấn Điện Thần Thú rồi, nhìn qua thì bộ dáng nó như nhân loại, chỉ có điều khí tức tản mát ra lại rất khác với nhân loại, trong cảm ứng. . . .
Thần Dạ nhướng mày, nói:
- Dĩ nhiên là một cỗ khôi lỗi.
Chẳng những là khôi lỗi mà luận thực lực, nếu so với Quỷ Thi kia của Thần Dạ thì còn mạnh hơn rất nhiều, nó đã có thực lực cấp bậc Địa Huyền, chỉ có điều, không có linh tính như Quỷ Thi thôi.
Quỷ Thi tuy rằng là Quỷ Chân Nhân lúc nhàm chán tùy ý luyện chế ra, nhưng thủy chung vẫn có tâm huyết của Quỷ Chân Nhân trongđó, mà khôi lỗi trước mặt rất hiển nhiên là không có chút ý thức nào, tất cả hành vi của nó đều đã được xếp đặt trước.
Nhưng chính vì Quỷ Thi có linh tính, bởi vậy tiến hóa mới tương đối khó khăn, Thần Dạ tự nhận gặp gỡ phi thường bất phàm rồi, Hồn Biến độ kiếp, Lôi Trì Khiếu Lôi Tông v... v... nhưng cũng chỉ có thể khiến Quỷ Thi đạt tới cấp bậc Lực Huyền .
Dùng thực lực Thần Dạ hiện giờ, tác dụng của Quỷ Thi đối với hắn đã không còn lớn nữa, cho nên, đặt ở nơi nào, Thần Dạ cũng đã quên mất rồi.
- Đáng tiếc là không thể thu phục, bằng không thì một cỗ khôi lỗi có thể sánh với cao thủ Địa Huyền vẫn có chút tác dụng.
Trường Tôn Nhiên cười khẽ, di động xe lăn xuất hiện trước mặt khôi lỗi nhanh như như thiểm điện, không đợi nó có bất kỳ cử động nào, hai tay Trường Tôn Nhiên đã giơ lên, một đạo huyền khí thất luyện xen lẫn chấn động Thần Dạ có chút quen thuộc nhanh chóng bao trùm lấy khôi lỗi.
Chỉ trong chớp mắt, khôi lỗi hiện ra hung uy kia đã cứ vậy ngây ngốc tại chỗ, như hóa thành thạch điêu vậy.
Băng Tâm Tố Nữ Công quả nhiên là đủ tính nhắm vào. . . . Hai mắt Thần Dạ có chút phát lạnh, trong mắt hiện ra một thân ảnh, đúng là Phương Đông Lưu.
- Thần Dạ, chúng ta đi vào trong nơi gọi là truyền thừa loạn lưu này xem một chút đi, xem thử có vật gì tốt không!
Trường Tôn Nhiên cười nói.
Thần Dạ trong lòng khẽ động, hắn lập tức nói:
- Ngươi đi vào xem đi, ta ngược lại càng thấy hứng thú với cỗ khôi lỗi này hơn.
- Ân.
- Ngươi đi nhanh chút đi.
Thần Dạ cười.
- Vậy được rồi, ta rất nhanh sẽ trở lại.
Trường Tôn Nhiên cũng không chậm trễ, thân ảnh khẽ động, lướt vào trong truyền thừa loạn lưu hoa mỹ.
Sau khi chờ chốc lát, tâm thân Thần Dạ mới hơi động một chút, Quỷ Thi bạo lướt ra, ngừng ở trước mặt khôi lỗi.
Bản thân Thần Dạ đối với khôi lỗi này không có nửa điểm hứng thú, nhưng vừa rồi Quỷ Thi đã lâu không có động tĩnh đột nhiên chấn động, cảm ứng được cổ ý niệm này, dĩ nhiên là Quỷ Thi rất có hứng thú với khôi lỗi này.
Lại thêm bản thân Thần Dạ đối với truyền thừa nơi này không có hứng thú quá lớn, nếu Quỷ Thi đã có hứng thú vậy thì không ngại xem thử, đến cùng nó đang làm cái gì, đồng thời cũng muốn nhìn một chút xem Quỷ Chân Nhân kia đến cùng có thủ đoạn tinh diệu thế nào.
Cho dù thời gian trôi qua nhiều năm, nhưng Thần Dạ vẫn chưa từng quên bộ dáng khi nhìn thấy một đạo ý niệm của Quỷ Chân Nhân lúc trong Quỷ Mộ.
Hiện giờ, Thần Dạ đối với võ đạo chi lộ cuối cùng đã hiểu rõ hơn vài phần, trên Thiên Huyền đỉnh nhất định vẫn tồn tại một cảnh giới chung cực, đó chính là cảnh giới gọi là ‘ Đế ’ cấp.
Lúc ấy Thần Dạ không rõ ràng lắm, cho nên không biết Quỷ Chân Nhân và bọn người Thanh Đế Huyền Đế mạnh yếu ra sao, nhưng giờ hắn đã hiểu rõ.
Quỷ Chân Nhân và bọn người Thanh Đế vẫn khác một đường, mà một đường này lại cách biệt một trời một vực, đương nhiên với cấp độ trước mặt của Thần Dạ vẫn không cách nào lĩnh hội được ảo diệu trong đó
Nhưng mặc dù như thế, đối với Quỷ Chân Nhân ký ức Thần Dạ vẫn còn mới mẻ.
Quỷ Chân Nhân một tay Quỷ đạo chi lực xuất thần nhập hóa, Thần Dạ không chút nào hoài nghi, nếu để cho Quỷ Chân Nhân đạt đến cảnh giới ‘ Đế ’ cấp, như vậy, Ngũ Đế trong cuộc đại chiến kinh thiên năm đó có lẽ tu vị thực lực trên cả Quỷ Chân Nhân, nhưng mà Quỷ Chân Nhân cảnh giới Đế cấp sẽ là người duy nhất trong Ngũ Đế không bị vẫn lạc trong trận đại chiến kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT