Nữ tử nhu hòa cười cười, sắc mặt chợt ảm đạm xuống, dáng tươi cười lúc mới gặp gỡ Thần Dạ cũng lập tức biến mất, nàng vươn tay, lẩm bẩm nói:

- Thần Dạ, ngươi có thể ôm ta một cái không?

Ánh mắt Thần Dạ liền xiết chặt, không chút do dự ôm nữ tử khỏi xe lăn, tinh thần của hắn càng run rẩy.

Ngay khi nữ tử nói xong lời kia, Thần Dạ dĩ nhiên là trông thấy khuôn mặt tinh xảo của nàng liền cực độ tái nhợt, khí tức cũng trở nên thập phần hỗn loạn, hiện giờ đang ôm nàng trong ngực, vậy mà thân thể nàng dường như không có sức nặng vậy, phảng phất như nàng là người giấy vậy

- Trường Tôn cô nương, Trường Tôn cô nương?

Thần Dạ quát nhẹ.

- Ta mệt mỏi quá, ta muốn ngủ một giấc. . . .

Nữ tử khép mắt lại, Thần Dạ không phát hiện ra, lúc hắn ôm lấy nàng, một cổ chấn động như có như không đang chậm rãi lan đến cơ thể hắn, cơ hồ có thể không cần tính đến, bởi vậy dù là Thần Dạ cũng không cách nào phát giác ra được.

- Trường Tôn cô nương!

Cúi đầu nhìn qua đôi má Trường Tôn Nhiên, phần tái nhợt kia khiến tâm thần Thần Dạ lại lần nữa xiết chặt, Trường Tôn Nhiên hiện giờ hiển nhiên là đang ngủ say, nhưng mà lại không phải ngủ say vì quá mệt, mà là bản thân nàng không cách nào chèo chống được nữa, là ngủ say sau khi nỏ mạnh hết đà, là tinh thần của nàng đã đến tình trạng không thể nào thừa nhận được nữa nên mới thế.

Nói cách khác, nếu như không thể đổi một hoàn cảnh khác cho Trường Tôn Nhiên thì đang ở trong Nhất Tuyến Thiên dù cho nàng còn có thể tu luyện thì cũng không thể khôi phục được.

Chỉ sợ, chỗ đáng sợ chính thức trong Nhất Tuyến Thiên chính là ở chỗ này!

Dưới hắc ám bao phủ, linh khí tuy tồn tại, hơn nữa thập phần nồng đậm, nhưng mà trong những linh khí này tràn ngập hàn khí tinh thuần quá mức nồng đậm, lấy ra tu luyện làm nhiều công ít, nhưng tiêu hao quá lớn thì vô luận thế nào cũng không thể bù lại được.

Mà Thần Dạ một đường truy tung pho tượng mình sư tử đầu rồng đến đây, trong mảnh không gian này, bản thân nó đã là một tồn tại nguy hiểm.

- Đi ra!

Ánh mắt Thần Dạ chợt dừng lại trên pho tượng mình sư tử đầu rồng, nghiêm nghị quát.

Trường Tôn Nhiên đã ở chỗ này, như vậy, truyền thừa cuối cùng nhất theo như lời Nguyễn Tiêm Hủy và Càn lão có lẽ ở ngay trong cung điện sau lưng pho tượng mình sư tử đầu rồng này.

Nếu không đoán sai thì nếu muốn vào trong cung điện thì đầu tiên phải đánh bại pho tượng mình sư tử đầu rồng này. Sau khi từ trong cung điện lấy được cái gọi là truyền thừa kia thì Trường Tôn Nhiên mới có thể bình an rời khỏi đây được.

Vào lúc này, đây không chỉ là cơ hội cứu sống Trường Tôn Nhiên, mà còn là cơ hội duy nhất để Thần Dạ hắn giữ mạng.

- Người trẻ tuổi!

Một đạo thanh âm nặng nề từ pho tượng mình sư tử đầu rồng chậm rãi truyền ra:

- Người trẻ tuổi, ngươi không phải đệ tử Tàn Dương Môn, vì sao ngươi có thể tiến vào Nhất Tuyến Thiên?

Thần Dạ thản nhiên nói:

- Cái này không liên quan đến ngươi, tóm lại ta đã vào được, hơn nữa, ta cũng muốn mang theo nàng cùng nhau rời đi, có khiêu chiến thế nào thì ngươi cứ việc nói đi!

- Phàm là người tới được chỗ này, chính là người được phái tới để đạt được truyền thừa cuối cùng nhất, trước khi không đạt được truyền thừa thì không thể rời đi, mà không cách nào đạt được vậy thì chỉ có thể chết ở đây thôi.

Pho tượng mình sư tử đầu rồng lạnh lùng nói:

- Người trẻ tuổi, ta có thể từ trên người ngươi cảm ứng được trong cơ thể ngươi có khí tức giống với cô giá kia, Băng Tâm ** công của nàng chính là bị ngươi phá đi?

- Chớ nói nhảm nữa, có Băng Tâm ** công hay không, có thể đạt được truyền thừa cuối cùng nhất hay không, ta và nàng đều phải rời khỏi đây. . . .

- Làm càn!

- Ta liền làm càn cho ngươi xem!

Thần Dạ sau khi đặt Trường Tôn Nhiên lên lại xe lăn thân liền liền khẽ động, hóa thành quang ảnh, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt pho tượng mình sư tử đầu rồng gầm lên:

- Đi ra!

- Rống

Tiếng Long ngâm kinh thiên đột nhiên vang vọng phía chân trời, ngay khi hắc mang lóng lánh khắp Thiên Địa, Chân Long khổng lồ lập tức biến hóa ra, chợt thân thể xoay quanh, long trảo cường hãn phủ kín Hắc Lân, trảo xuyên qua hư không bắn về phía pho tượng mình sư tử đầu rồng kia.

- Quả nhiên là khí tức Chân Long, đã bao nhiêu năm ta chưa từng cảm thụ được khí tức Long tộc rồi! Hừ, người trẻ tuổi, nếu như đây là chỗ dựa vào lớn nhất của ngươi vậy thì không thể không nói cho ngươi biết, nó sẽ khiến ngươi thất vọng thôi!

Thanh âm lạnh lùng cua pho tượng mình sư tử đầu rồng truyền đến, sau nháy mắt, từ trong tượng đá có một cánh tay tráng kiện mãnh liệt bắn ra, hào quang trên đó lấp lánh, phảng phất như khảm nạm ngôi sao, một cổ lực lượng bàng đại không cách nào hình dung trùng trùng điệp điệp va chạm với long trảo đang đập xuống.

Oanh oanh!

Trong tiếng va đập, phạm vi ngàn mét tất cả đều vỡ vụn ra, một cổ phong bạo cuồng mãnh cuốn đi, chấn khiến khắp nơi đều ông ông vang lên.

Sắc mặt Thần Dạ lập tức tái nhợt, một thân lau trên mặt đất, rất nhanh lùi lại!

Hắc Long khổng lồ cũng bị đẩy lui, cuối cùng nhất xoay quanh trên đỉnh đầu Thần Dạ, lúc này thân hình Hắc Long đã hư ảo hơn rất nhiều, bất quá trong đôi mắt cực lớn kia vẫn lộ ra hung quang nồng đậm.

- Tu vị của nó sao lại khủng bố như thế?

Nhìn qua pho tượng mình sư tử đầu rồng, thần sắc Thần Dạ phi thường ngưng trọng, trước kia gặp phải nó chẳng qua chỉ là cảnh giới Địa Huyền tam trọng, mà hiện giờ một kích vừa rồi lại cường đại dị thường.

Không đánh tan Hắc Long và làm Thần Dạ hắn bị thương cũng không phải do đối phương lực bất tòng tâm, mà là Thần Dạ cảm giác được, pho tượng mình sư tử đầu rồng không xuất toàn lực, tựa hồ cũng không muốn làm bị thương hắn, hoặc là còn chưa đến lúc.

Nguyên nhân là cái gì, Thần Dạ đã đại khái đoán được, hẳn là do khí tức của Băng Tâm ** công. . . . Chỉ là nó tuy lưu thủ nhưng Thần Dạ lại không đợi được, Trường Tôn Nhiên cũng không đợi được.

Nhìn Trường Tôn Nhiên vẫn yên lặng ngủ trên xe lăn cách đó không xa, Thần Dạ ôn nhu cười cười, nàng vì mình làm nhiều như vậy, hôm nay cũng đến lúc mình vì nàng mà làm chút gì đó rồi.

Nụ cười này bị pho tượng mình sư tử đầu rồng thấy rõ ràng trong mắt, chẳng biết tại sao, trong đôi thạch đồng của nó khẽ lập lòe, chợt quát:

- Người trẻ tuổi, ngươi còn không muốn buông tha sao?

- Buông tha, ta vì sao phải buông tha chứ?

Thần Dạ lạnh nhạt cười khẽ, pho tượng mình sư tử đầu rồng lời này hỏi thật kỳ quặc, bất quá Thần Dạ cũng không định tìm hiểu gì cả, hắn cuối cùng nhất chỉ có một mục đích, nếu như tiến vào phương cung điện kia là cách duy nhất, vậy thì dù cho pho tượng mình sư tử đầu rồng tu vị thực lực có vô cùng cường hãn thì hôm nay Thần Dạ cũng muốn phá vỡ nó.

Oanh!

Dưới Long nộ, thiên địa rung động, Hắc Long hư ảo dưới huyền khí năng lượng của Thần Dạ liên tục không ngừng rót vào lại hiện ra trạng thái đỉnh phong, không gian cũng lập tức vỡ vụn ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play