Ngày hôm nay Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu không cùng Kiếm Tông chống đối, như vậy, Phong Diệp Cốc cuối
cùng sẽ bị diệt ở trong tay Kiếm Tông. Kết quả này tuyệt đối không phải
điều mà Liễu Hàn Nguyệt mong muốn.
Vô luận như thế nào, hai thế lực lớn này chiến đấu, hắn cũng phải tìm cách khơi mào!
Sắc mặt Tôn Đào lạnh lẽo, lạnh giọng nói:
- Nếu như ánh mắt ngươi không mù, đầu óc không hỏng, hẳn là không có
quên, đệ tử Kiếm Tông thi triển ra bản mạng thần kiếm. Nếu đã thi triển
ra, lấy thực lực Lực Huyền ngũ trọng cạnh giới của cô nương kia, đủ để
đem bản tọa đánh chết. Đồng thời, nửa Tinh Vân Thành sẽ bị hủy diệt chỉ
trong chốc lát. Bằng không, bản tọa sao lại cho phép bọn họ dễ dàng rời
khỏi như thế?
Nghe vậy, trong lòng Liễu Hàn Nguyệt cả kinh, nếu nói bản mạng thần
kiếm, hắn biết uy lực của nó vô cùng cường đại. Nhưng không nghĩ tới,
cường đại đến loại trình độ này.
Bất quá, mặc dù là như vậy, Liễu Hàn Nguyệt cũng không định buông xuôi, sau khi suy nghĩ, hắn liền hỏi:
- Xin hỏi Hộ Pháp đại nhân, uy lực của bản mạng thần kiếm có thể duy trì liên tục bao lâu? Một thức đồng dạng, nàng lại có thể thi triển bao
nhiêu lần? Mà chúng ta, lẽ nào sẽ thật không có biện pháp để ứng phó một kiếm này sao?
Liên tiếp ba vấn đề đưa ra, nghe xong, chân mày Tôn Đào cau lại, chợt
trầm mặc xuống, sau một hồi, hắn nhìn về phía Liễu Hàn Nguyệt, cười nói:
- Không hổ là một trong Bắc Vực Nam Bộ Tứ đại công tử, phần thông tri này, bản tọa bội phục!
Nghe nói như thế, trong lòng Liễu Hàn Nguyệt nặng nề thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói:
- Hộ pháp đại nhân nếu nghĩ được không, tất cả cao thủ của Phong Diệp
Cốc tại Tinh Vân Thành, nguyện ý nghe theo Hộ Pháp đại nhân điều khiển.
- Đừng vội!
Tôn Đào khoát khoát tay, trầm giọng nói:
- Cố nhiên có thể làm, nhưng cũng có quá nhiều chuyện cần phải thương thảo cẩn thận…
- Hộ Pháp đại nhân, kéo dài không được, lấy thực lực của bọn họ, sợ rằng chờ chúng ta thương lượng xong, chúng ta sẽ không thể làm gì được bọn
chúng nữa.
Liễu Hàn Nguyệt vội vàng nói.
-
Tôn Đào lạnh lùng nói:
- Nhưng chúng ta muốn đối phó, dù sao cũng là đệ tử Kiếm Tông, nếu như
không thể vạn vô nhất thất, loại nguy hiểm này, bản tọa không dám mạo
hiểm!
Liễu Hàn Nguyệt lập tức hỏi:
- Xin hỏi Hộ Pháp đại nhân, ngài lo lắng là cái gì?
- Tiểu tử ngươi là một người thông minh, bản tọa sẽ không lừa ngươi.
Tôn Đào nói rằng:
- Bản mạng thần kiếm uy lực cực lớn, do đó, ứng phó một thức này, cần
cao thủ cùng bản tọa thực lực không sai biệt lắm. Lại thêm bản tọa, chí
ít bốn người ra, đây chỉ là chuyện thứ nhất. Uy lực một thức này, bản
tọa không thể tưởng tượng, bởi vậy, cần có người chết thay. Nói cách
khách, khi uy lực của một kiếm này lớn nhất, cần phải có người ngăn trở
chính diện. Như vậy, bản tọa mới có đầy đủ lòng tin, đêm tên đệ tử Kiếm
Tông bắt lại.
- Ở chỗ này, nhân thủ của chúng ta không đủ, bản tọa không dám mạo hiểm!
Liễu Hàn Nguyệt nhất thời cười nói:
- Hộ Pháp đại nhân, lẽ nào ngài đã quên, nơi này là Hoàng gia, có năm
tên cao thủ Địa Huyền. Lấy thực lực của bọn họ, để để giúp ngài ngăn cản uy lực của bản mạng thần kiếm. Hơn nữa, ta tin tưởng, ngài có biện pháp để cho bọn họ cùng ngài đồng thời hành động!
Tôn Đào không khỏi cười lớn, nhưng tiếng cười trong nháy mắt ngưng bặt
không nghe thấy nữa, hắn nhìn Liễu Hàn Nguyệt, lạnh lùng nói:
- Tâm tư của ngươi, bản tọa hoàn toàn biết được. Dám lọi dụng Tam Thiên
Thanh Huyễn Lưu, đồng thời tính toán người của Kiếm Tông, toàn bộ Bắc
Vực chỉ sợ chỉ có một mình ngươi.
Liễu Hàn Nguyệt nghiêm mặc nói rằng:
- Vì Phong Diệp Cốc, Liễu Hàn Nguyệt không còn lựa chọn nào khác, nhưng
thỉnh hộ pháp đại nhân yên tâm. Sau chuyện này, Phong Diệp Cốc sẽ chỉ
theo Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu như thiên lôi sai đâu đánh đó. Nếu như Hộ Pháp đại nhân vẫn chưa yên tâm, Liễu Hàn Nguyệt nguyện ý đến Tam Thiên
Thanh Huyễn Lưu làm con tin.
- Tiểu tử ngươi, có dã tâm thật không nhỏ a!
Tôn Đào cười lạnh nói:
- Không cần Liễu Hàn Nguyệt ngươi đến Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu ta ở
lại. Bản tọa thưởng thức ngươi lớn mật, do đó bản tọa tin tưởng trí tuệ
của ngươi, chớ cùng bảo tọa nhiều lời vô ích!
- Đa tạ Hộ Pháp đại nhân!
Liễu Hàn Nguyệt cung kính nói.
Trong một khu rứng cách Tinh Vân Thành ngoài mười dặm. Thần Dạ cùng Niệm Thần ở bên một sườn núi. Cảnh giác quét mắt nhìn xung quanh, ánh mát
ngẫu nhiên xẹt qua từ trên bà người ở dưới một cây đại thu, đều không
khỏi khiến Thần Dạ ngây ngốc ra.
- Đang suy nghĩ gì đấy?
Niệm Thần biết Thần Dạ đang suy nghĩ gì, nhưng bây giờ nàng đã không
phải nàng như trước kia, đã hiểu chuyện hơn nhiều. Nàng chỉ có thể hỏi
như vậy.
- Đang nhớ nương ta!
Thần Dạ cũng chưa từng giấu diếm suy nghĩ trong lòng hắn, nghiêng mắt nhìn xa xa, nhỏ giọng nói:
- Mỗi ngày buổi tối ta đều nhớ đến nương ta. Thế nhưng, mỗi ngày ta càng lớn lên, nương, nàng có thể đã quên mất bộ dáng hài tử như ta rồi hay
không. Thậm chí, ta đều…
- Thần Dạ, ngươi đừng như vậy.
Niệm Thần trong lòng đau xót, vội hỏi:
- A di nhất định sẽ không có việc gì, nàng cũng sẽ không quên mất ngươi. Thần Dạ, ngươi biết không, mặc kệ người có thay đổi như thế nào, mẫu
thân, cũng sẽ liếc mắt một cái liền nhận ra hài tử của mình.
- Phải không?
Lúc này, Thần Dạ giống như là một hài tử bơ vơ, như là mất đi toàn bộ
lợi khí để công kích của hắn, đã không có tu vi, cũng không có lãnh
tĩnh, hắn chỉ là một hài tử nhớ nhung mẫu thân.
Trong con ngươi của Niệm Thần, nhịn không được nước mắt bắt đầu vòng
quanh, quen biết Thần Dạ, đã không biết bao nhiêu năm rồi, nhưng đây là
lần đầu tiên nàng nhìn thấy Thần Dạ biểu lộ ra vẻ mặt như thế.
Coi như là trong những năm này, căn cơ bị phế, cơ khổ bất lực, bản thân
âm thầm đi gặp hắn, cũng chưa từng thấy qua. Ngày hôm nay hắn lại giống
như hài tử bất lực, mềm yếu như thế.
Ở Kiếm Tông, mỗi người đều có nỗi khổ riêng, đều thương tiếc bản thân,
quan tâm bản thân, nhưng ai có thể biết, đau khổ chân chính là Thần Dạ!
Đại Hoa hoàng thất cùng Thần gia lẽ nào thật sự là chú định vô pháp cùng tồn tại sao?
Niệm Thần quay lưng lại, đồng dạng nghiêng mắt nhìn phía xa. Nếu như…nếu như Đại Hoa hoàng đế lòng dạ có thể rộng rãi một ít, không chủ động
nhắm vào Thần gia, không nghi ngờ lão Vương gia sẽ công cao chấn chủ.
Nếu là Đại Hoa hoàng đế có thể cùng Thánh chủ gia giống nhau, cùng lão
Vương gia tình như thủ túc, giúp đỡ lẫn nhau, tất cả bi kịch liệu có
không phát sinh hay không?
Nếu như hết thảy chuyện này đều không phát sinh, như vậy, vĩnh viễn ở bên cạnh Thần Dạ, hay là, hay là…
- Thần cô nương, ngươi làm sao vậy?
Hết thảy tưởng niệm, hết thảy đau khổ, Thần Dạ trong lúc thoáng qua,
liền đem tất cả chuyện gì đều áp chế xuống. Thần Dạ biết được, hắn mềm
yếu và bất lực chỉ cho phép hắn duy trì trong thời gian ngắn ngủi như
vậy mà thôi!
Có quá nhiều chuyện, quá nhiều người…Thần Dạ không thẻ quên được, lại không dám quên, là trách nhiệm của hắn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT