- Gia gia, phụ thân đã rời khỏi, cha đi tìm mẫu thân.
Thần lão gia tử trầm mặc một lát, lập tức vui mừng cười to:
- Tốt! Tiểu tử này rốt cục đã tỉnh lại. Dạ nhi, cháu không cần lo lắng cho hắn. Phụ thân cháu tuy rằng thiên tư không yêu nghiệt như cháu, lại suy sút nhiều năm, nhưng quá trình này có thể giúp hắn càng thêm kiên ổn, dù con đường phía trước thật gian nguy, lão phu tin tưởng hắn sẽ không xảy ra chuyện.
Trong lòng Thần Dạ không khỏi thở dài, lão gia tử quả nhiên hiểu được tâm tư của chính mình.
Nhìn thấy Thần Dạ im lặng không nói, lão gia tử cười nhẹ:
- Lúc Tà Thứu xuất hiện, chỉ mặt gọi tên đòi bắt Dạ nhi ngươi, gia gia tin tưởng với sự thông minh của ngươi nhất định đã liên tưởng thật nhiều, mà hiện tại ngươi đang suy nghĩ xuất thân của mẫu thân ngươi.
- Dạ.
Sự tình quan hệ đến mẫu thân, Thần Dạ không dám giấu diếm, cũng không thể giấu diếm.
Thần lão gia tử thản nhiên nói:
- Dạ nhi, kỳ thật cháu không cần đem tâm tư đặt nơi này. Cháu chỉ cần nhớ kỹ mẫu thân vĩnh viễn là mẫu thân. Không quan hệ tới thân thế của nàng hay chuyện gì khác. Chẳng lẽ thân thế mẫu thân cháu mơ hồ sẽ làm ảnh hưởng việc cháu đi tìm nàng.
- Đương nhiên là không.
Thần Dạ vội nói.
- Gia gia biết cháu sẽ không. Nhưng mọi việc nếu luôn tính trước làm sau, tuy sẽ bảo hiểm hơn rất nhiều nhưng cũng sẽ mất đi tiên cơ tốt nhất.
Thần lão gia tử trầm giọng nói:
- Năm đó cha cháu bởi vì băn khoăn quá nhiều nên mới khổ sở như vậy.
- Nhưng mà…
- Không có gì nhưng mà.
Thần lão gia tử quả quyết nói:
- Cha cháu chỉ vì lo lắng liên lụy tới Thần gia. Cháu cũng đang lo lắng, nhưng hai người đều xem nhẹ một chuyện, một chuyện thật trọng yếu.
- Chuyện gì?
- Địch nhân quá cường đại, chúng ta căn bản không khả năng dùng lực. Ít nhất bây giờ cháu chưa có năng lực kia, đối kháng được với cả Tà Đế Điện.
Thần lão gia tử nặng nề nói:
- Thực lực của bọn hắn muốn tìm Thần gia thật dễ dàng, tiêu diệt Thần gia cũng không phí sức, mẫu thân cháu bị bắt bao nhiêu năm vì sao mãi tới bây giờ bọn hắn mới tìm tới, hơn nữa chỉ tìm một mình cháu.
Vẻ mặt Thần Dạ đại biến, hắn đều nghĩ qua mọi chuyện, nhưng lại bỏ sót điểm này. Cho dù điểm này không trọng yếu, nhưng ảnh hưởng tâm cảnh của hắn.
- Đã hiểu.
- Cảm ơn gia gia chỉ điểm.
Thần Dạ cung kính nói.
- Chúng ta là ông cháu, không cần khách khí như vậy.
Thần lão gia tử nở nụ cười, chợt nghiêm mặt nói:
- Dạ nhi, có chút vấn đề thật sự không phải cháu không nghĩ đến, mà do cháu ở trong cục nên bị loạn. Nhớ kỹ một câu của gia gia, tình hình càng phức tạp thì phải đem mình trích ra ngoài mà nghĩ, như vậy sẽ thấy khác hẳn. Trước khi Tử Huyên rời khỏi đã tìm gia gia nói chuyện qua.
- Gia gia, Tử Huyên có gặp qua ngài? Nàng đã nói gì?
Thần Dạ vội hỏi.
Thần lão gia tử nở nụ cười trấn an:
- Tử Huyên là một cô nương tốt, đây là phúc khí của cháu. Gia gia hi vọng cháu đừng cô phụ nàng.
Dừng một lát Thần lão gia tử lại hỏi:
- Tiếp theo cháu định đi đâu?
- Bắc Vực.
- Bắc Vực!
Thần lão gia tử cau mày, lập tức nói:
- Huyền Lăng ở Kiếm Tông, hình như ở Bắc Vực…
Thần sắc Thần Dạ tràn đầy chua xót, nói:
- Việc này cháu biết, nhưng không thể không đi. Nếu Lăng nhi thật sự muốn tìm cháu tính nợ, vậy phải tùy nàng. Món nợ này thật rối rắm, chỉ sợ thật khó tính toán cho rõ ràng.
- Hơn ba năm trước nàng rời khỏi, hiện giờ còn chưa về, lòng của nàng chỉ sợ còn rối loạn. Dạ nhi, Thần gia cùng Mộ gia có lỗi với hai đứa.
- Là do cháu quá tàn nhẫn.
Thần Dạ ảm đạm nói.
- Là nhân tính quá đáng sợ, quá tàn nhẫn.
Thần lão gia tử lạnh lùng nói:
- Lão phu cùng thánh chủ gia có thể đồng sinh cộng tử. Có thể cùng giàu nghèo, nhưng làm thế nào cũng không ngờ được…Dạ nhi, điều này cũng không phải lỗi của cháu. Nếu có sai, lão phu là người đầu tiên sai. Là lão phu luyến tiếc vinh hoa phú quý cho Thần gia, nếu lúc ấy có thể bỏ được, hoàn toàn rời khỏi Đại Hoa, sẽ không có những chuyện kia xảy ra.
- Gia gia, đừng nói những chuyện này.
Tuy lão gia tử nói không sai, nhưng cho dù Thần gia nguyện ý rời khỏi, Mộ Diệp thật có thể yên tâm cho mọi người rời khỏi sao.
Thần Dạ nhìn lão gia tử, tràn ngập lưu luyến:
- Gia gia, Lâm lão, sau này hai vị bảo trọng nhiều hơn.
Hai lão gia tử nhìn nhau cười, nói:
- Hai chúng ta sẽ tốt thôi. Chúng ta phải chờ đến lúc một nhà sum họp, hưởng thụ thiên luân chi nhạc.
- Sẽ, nhất định! Cháu thề!
Thần Dạ thấp giọng thì thào, trong ánh mắt khởi động vẻ kiên định chưa bao giờ có, ngày sau trở về nhất định phải sum họp cả nhà.
Dưới chân Thiên Nhất sơn mạch, một nhóm người đang đứng.
- Ta đi trước, Thần Dạ, bảo trọng. Chúng ta gặp lại tại Trung Vực.
Diệp Thước là người đầu tiên rời đi, hiển nhiên không khí lúc này thật sự làm người cảm thấy áp lực.
- Ta cũng đi đây, tạm biệt.
Thiết Dịch Thiên phất phất tay, nhanh chóng rời khỏi.
Sau đó đến lượt Phong Ma cùng Liễu Nghiên cũng nói một câu liền đi.
Ngay cả La Linh lúc này cũng không quá mức lưu luyến, tình ý của nàng đã bị chôn sâu trong lòng, có lẽ đi theo hắn sẽ có thể lâu ngày sinh tình, nhưng nàng biết trợ giúp lớn nhất cho hắn chính là bản thân nàng phải càng thêm cường đại, làm cho ảnh hưởng của La gia ngày càng lớn.
- Hắc, Thần Dạ, ta cũng đi đây. Ngươi phải bảo trọng, chờ thời cơ chín muồi ta cùng La Linh đi Trung Vực tìm ngươi, đến lúc đó ta hi vọng cạnh ngươi đã có Tử Huyên cùng Linh nhi, ha ha, tạm biệt.
Phong Tam Nương ôm Thần Dạ, sau đó lập tức cùng La Linh đi nhanh.
- Thần Dạ huynh đệ, ta cùng Phong Tường bọn họ cũng về Đông Vực trước. Chuyện của Tà Đế Điện ta phải nói với lão tổ tông. Hạo Thiên Tông cùng Thần Hiên Môn cũng là thế lực không tệ, có thể liên hệ với bọn họ.
Sau tiếng cáo từ, Hổ Lực cùng bốn người Phong Tường đều rời đi thật nhanh.
- Ca, muội bồi gia gia cùng Lâm lão quay về đế đô, sau đó cùng sư phụ đi Trung Vực, chúng ta ở Trung Vực chờ huynh.
- Không cần lo lắng cho chúng ta. Tuy Trung Vực là căn cơ của Tà Đế Điện, nhưng chỉ cần không gặp nhóm lão bất tử ra tay, lão phu tự tin có thể ứng phó. Hơn nữa qua nhiều năm như vậy lão phu cũng không chỉ có một mình.
Nghe vậy Thần Dạ im lặng một lát, nói:
- Thiên Nhàn tiền bối có nhắc qua, đương thời mặc dù có vài thế lực kềm chế Tà Đế Điện, nhưng không ai biết thực lực chân chính của bọn hắn, càng không biết mục đích thật sự của Tà Đế Điện là gì.
- Cho nên chuyện Tà Thứu bị giết, cho dù là mất tích cũng sẽ làm bọn hắn hoài nghi lên người của ta. Có lẽ bọn hắn tra xét không được bao nhiêu, nhưng ta dám khẳng định đây nhất định là dấu vết. Nếu không có chuyện gì gấp gáp, tiền bối lưu lại Đại Hoa thủ hộ giúp Thần gia. Đợi sau khi Tiểu Nha tu luyện thành công, lại đi Trung Vực cũng không muộn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT