Nhìn thấy một màn này, sắc mặt bọn người Phong Kình lập tức biến đổi... Bọn hắn ngược lại muốn ngăn trở, nhưng trong lòng lại rõ ràng, nếu ra tay vào lúc này thì đối với Thần Dạ kết quả sẽ càng tệ hơn nữa.

- Khanh khách...

Chung Kỳ thanh thúy cười, bước chân rất nhanh lui về sau, tránh thoát cái tay kia, chợt ôn nhu nói:

- Thần công tử, có người còn đang chờ ngươi đấy, chúng ta còn nhiều thời gian mà. Gặp lại!

Nói xong, cũng không lưu lại lâu, lập tức quay người rời đi, chỉ lưu lại dư hương quanh quẩn trong không gian.

- Thần Dạ huynh đệ, ngươi lỗ mãng nữa rồi!

Sau đó, bốn người Phong Kình mới tiến lên ngưng giọng nói.

- Ta lỗ mãng sao?

Thần Dạ nhìn về phía bọn hắn, cười nói.

Chính diện nhìn thấy Thần Dạ, bọn người Phong Kình bất giác khẽ giật mình, bởi vì, ánh mắt của hắn cũng không hề mê mang như trong tưởng tượng, để lộ ra vẫn là thong dong và kiên định...

Sau khi bọn người Thần Dạ đi vào thành trì, trước cửa thành tựa hồ vẫn còn lưu lại mùi thơm của Chung Kỳ lúc trước, khiến rất nhiều người lưu luyến dừng lại không muốn rời đi....

Vừa vào Hải Vực Phong Thành, Thần Dạ mới cảm nhận được phía sau toàn thành trì như quốc gia cỡ nhỏ này là loại tràng cảnh như thế nào.

Con đường phi thường rộng rãi, dù cho mấy giá xe ngựa có đi song song nhau cũng không hề có chút chen chúc, mà phóng mắt nhìn đi, người đến người đi, cơ hồ như một biển người vậy.

Cửa hàng hai bên đường đi không chỉ nối liền không dứt, mà càng vô cùng khí phái

Phồn vinh như vậy cũng đủ để chứng minh, đây là nhân khí vốn có của tòa thành trì này mà không phải là do Chúng Thần Chi Mộ sắp mở ra.

Hải Vực Phong Thành, có lẽ cũng coi là nơi tương đối trung tâm của Đông Vực rồi, bởi vậy, phàm là người trông thấy, bất kể là tiểu tiểu thương rao hàng, hay là người ăn mặc có chút chú ý trên người đều lộ ra khí tức huyền khí.

Nơi này có thể nói là toàn dân đều tập võ.

Bất quá, võ đạo tuy rằng thịnh hành khắp nơi, càng là nơi võ đạo cường thịnh thì càng dễ tiếp xúc được, nhưng, nhưng nếu muốn đạt được thành tựu lớn thì chỉ có rất ít người làm được.

Con đường này, càng đi tới sẽ càng thêm hẹp, chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ ngã xuống vách núi ngay, ngã đến phấn thân toái cốt, nhưng dù vậy, lực hấp dẫn của con đường này vậy cực kỳ lớn.

Có lẽ chính là do người trước ngã xuống, người sau tiến lên như vậy thì võ đạo mới được hưng thịnh như bây giờ a!

Đi dạo trong thành một hồi, Thần Dạ đã tìm được nơi Tử Huyên và Linh Nhi ở. Giữa hắn và Linh Nhi có lẽ do hắn từng giúp nàng chữa bênh nên chỉ cần cách không quá xa liền có thể cảm ứng được chỗ Linh Nhi đang ở, ngược lại cũng thế!

- Đại ca ca, ngươi quay lại rồi!

Ở hậu viện một khách sạn yên tĩnh, Linh Nhi nhảy ra ngoài, nhìn thấy Thần Dạ liền nhào tới.

Thân thiết như vậy, nếu như không phải có tiếng xưng hô trước đó thì Phong Kình đến cùng với Thần Dạ chỉ sợ đã hiểu lầm rồi.

- Linh Nhi, đừng làm rộn đại ca ca ngươi!

Tử Huyên nở nụ cười một tiếng, chợt hỏi:

- Thần Dạ, vị tiền bối này là?

- Ah, để ta giới thiệu cho các ngươi một chút, đây là Phong Kình Phong đại ca, ha ha, Phong đại ca, nàng gọi là Tử Huyên, còn cô bé này là Linh Nhi, nàng chính là bảo bối nhi của ta đấy... Linh Nhi, đúng không?

Khanh khách...

Nhìn thấy Tử Huyên và Linh Nhi, tâm thần Phong Kình nhịn không được khẽ run rẩy.

Linh Nhi tất nhiên là không cần nhiều lời, tuổi còn nhỏ, không chỉ có đã đạt đến cảnh giới Sơ Huyền lục trọng, dùng tu vị và kinh nghiệm của Phong Kình tất nhiên có thể đoán được, nàng khác hẳn thường nhân

Mà Tử Huyên... Trước đó, Phong Kình đã gặp qua rất nhiều người trẻ tuổi, không một ai có thể đánh đồng với Chung Kỳ, nhưng sau khi nhìn thấy Tử Huyên hắn mới biết được, trên thế gian này cũng không phải chỉ mình Chung Kỳ độc đại

Giữa nhị nữ, Chung Kỳ dung mạo đẹp hơn một phần, nhưng Tử Huyên khí chất, không người nào có thể bắt chước!

Nói đến tu vị, Chung Kỳ hơn một ít, bất quá, Phong Kình đối với Chung Kỳ hiểu rõ, biết rõ nàng vì sao tuổi còn trẻ tu vị đã bất phàm như vậy.

Tuy nói gặp gỡ cũng là một loại thể hiện của thực lực, nhưng cũng khiến Phong Kình biết rõ, nữ tử trước mặt này tu vị cũng bất phàm, thành tựu tương lai vô hạn lượng.

Thiếu đi một ít gặp gỡ, chỉ khiến con đường võ đạo của nàng gian nan hơn một chút, cũng không có nghĩa là thành tựu cuối cùng sẽ kém Chung Kỳ!

Vốn tưởng rằng, Thần Dạ đi vào Hải Vực Phong Thành là vì tìm kiếm tư cách tiến vào Chúng Thần Chi Mộ, nhưng giờ lại thêm Tử Huyên, Phong Kình bỗng nhiên cho rằng, hai người này, dù cho không có bọn hắn trợ giúp cũng chưa hẳn không làm được.

- Phong đại ca, mau mời vào, mời vào!

Tử Huyên như nữ chủ nhân vậy, lập tức mời Phong Kình tiến vào tiểu viện ngồi xuống, mang nước trà ra, hành động cực kỳ ưu nhã xinh đẹp.

Thấy vậy, trong lòng Phong Kình nhịn không được buông tiếng thở dài.

Một màn ở cửa thành kia, Thần Dạ tuy cuối cùng biểu hiện ra cũng không lâm vào quá sâu, nhưng Phong Kình thủy chung vẫn cho rằng, hắn đã có chút lâm vào.

Ở trước mặt Chung Kỳ chỉ cần lâm vào một chút thì cũng là bi ai lớn lao rồi.

Mà Thần Dạ nhìn Tử Huyên, mi tâm đột nhiên nhẹ nhíu lại, chợt nhẹ giọng hỏi:

- Linh Nhi, mẹ ngươi sao thế?

Tử Huyên nhìn như bình thường, nhưng Thần Dạ hiểu rất rõ ràng, chỉ chút biến hóa thôi hắn cũng cảm ứng được

- Không có gì ah! Đại ca ca, ngươi có phải rất mệt không?

Linh Nhi cúi đầu, vân vê lấy tóc của nàng.

Thần Dạ lúc này nhìn ra không chỉ cảm xúc Tử Huyên có chút là lạ, mà Linh Nhi cũng thế.

Hiện giờ có khách nhân, Thần Dạ tạm thời không hỏi rõ, mặc dù Linh Nhi giấu diếm hắn cũng có thể đoán ra một hai, khẳng định có quan hệ với cái chết của thiếu gia Chung gia.

- Thần Dạ, ngươi đi xem chùm tia sáng kia, kết quả thế nào?

Tử Huyên sau khi ngồi xuống liền hỏi.

Tâm thần Phong Kình lại lần nữa chấn động, vô luận là hắn, hay là bọn người Chung Khiếu tự nhiên sẽ không tin vào lời Thần Dạ nói sau khi xuất hiện, nhưng bây giờ, nghe thấy Thần Dạ là chủ động đến, rung động vẫn cực kỳ mãnh liệt.

Kể cả Phong Kình hắn trong đó, rất nhiều người đều phát hiện chùm tia sáng, đều cho rằng đó là chìa khóa tiến vào Chúng Thần Chi Mộ, cho nên mới cực lực tiến đến, đến cuối cùng, tất cả đều sa vào trong bẫy rập của bọn người Chung Khiếu.

Thần Dạ rõ ràng không lâm và... Sự cẩn thận, cơ trí, cùng với nắm chắc đối với nguy cơ của hắn khiến Phong Kình phải mặc cảm, hắn thật không biết, một thiếu niên lúc đối mặt với hấp dẫn thật lớn sao có thể tỉnh táo được như vậy?

- Đó căn bản là một cái bẩy!

Thần Dạ nói rõ chuyện xảy ra một lần, đương nhiên, ở trước mặt Phong Kình, chuyện hắn làm sao phá vỡ kết giới cũng không nói ra, cũng không phải cố tình lén gạt đi, mà phần thủ đoạn cùng với đồ vật mà hắn dùng thức sự quá rung động, có thể không nói thì cứ tận lực giấu diếm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play