Đang lúc vừa nói chuyện, bước chân Thần Dạ cùng Phong Tam Nương đang ở thong thả hướng về phía sau mà di động.

Nghe vậy, Võ Cuồng thản nhiên nói:

-Thu lão đệ, ngươi nghe thấy được sao?

- Võ lão ca, như vậy rõ ràng là lời nói dối, ngươi không nên tin tưởng chứ?

Thu Chấn khẩn trương sốt ruột !

- Ngươi đây là đang nói lão phu ngu ngốc sao?

Võ Cuồng lạnh lùng đạo:

- Mặc dù lão phu biết, những lời của tiểu tử này không thể tin. Nhưng mà, dựa theo trước đó giao hẹn, nếu như vẻn vẹn có một mình Phong Tam Nương, như vậy sau khi bắt được, những món đồ thu hoạch sẽ chia mỗi người một nửa. Nhưng nếu xuất hiện kẻ ngoài ý muốn, vậy kẻ bất ngờ ngoài ý muốn cũng là do lão phu đoạt lấy. Thu lão đệ, ngươi sẽ không nên quên chứ?

Gương mặt già nua của Thu Chấn, lập tức một hồi đỏ một hồi xanh. Hàm răng cắn chặt cùng với gương mặt căng phồng giần giật đều làm cho người biết, trong lòng lão đang vật lộn....

Một lát sau, Thu Chấn có lẽ không kiềm chế nổi ngọn lửa tham lam trong lòng, trầm giọng nói:

- Võ lão ca, như vậy, cứ giao tiểu tử này cho lão phu. Tất cả mọi thứ của Phong Tam Nương đều cấp cho Cuồng Đao Quán. Hơn nữa sau chuyện, lão phu vẫn còn nguyện ý xuất ra một kiện kỳ trân của Thu gia cùng Thu Sương Thảo cho ngươi, nói như vậy là đã định rồi.

Thu Chấn cũng không chờ đợi Võ Cuồng có đồng ý hay không, lão tung người bay lên, nhanh như tia chớp vọt tới hướng Thần Dạ.

- Thu lão đệ, lão phu còn không đồng ý, ngươi vội vàng cái gì?

Võ Cuồng tung ra tốc độ cũng không chậm. Thu Chấn vừa mới di chuyển, lão liền đã xuất hiện ở phía trước mặt rồi nhanh chóng chặn lại. Hiển nhiên, Võ Cuồng rất hiểu rõ Thu Chấn.

- Võ lão ca, ngươi thật là muốn trở mặt với lão phu?

Thu Chấn không khỏi trầm giọng quát.

Nghe vậy, Võ Cuồng lạnh lùng nói:

- Không phải lão phu muốn làm như vậy, mà là ngươi đi ngược lại thoả thuận giữa chúng ta. Cho nên lão phu chỉ có thể làm như vậy. Trên dưới trấn Thanh Dương, tất cả mọi người đều ở chỗ này. Nếu như lão phu nhịn mà không hành động, chẳng phải là đang nói cho mọi người, Cuồng Đao Quán sợ Thu gia các ngươi ?

- Cuồng Đao Quán là không cần sợ Thu gia. Nhưng Thu gia ta cũng sẽ không sợ Cuồng Đao Quán của ngươi. Ngoài ra lão phu càng sẽ không sợ Võ Cuồng ngươi.

Đã đến bước này, Thu Chấn cũng bất chấp trở mặt hay không. Bởi vì bản thân lão đã từng trải qua, đã thấy, khí tức hạt châu trong tay Thần Dạ phát tán ra ngoài có hiệu quả như thế nào.

Lão không chút nghi ngờ, nếu như chiếm được vật đó, chỉ trong thời gian ngắn, nhiều lắm là một năm thì thực lực tổng thể của Thu gia sẽ tăng lên một mảng lớn. Loại lợi ích rõ ràng đến như vậy, làm sao lão có thể buông tha.

Tất nhiên mấy thứ kia trong Quỷ Mộ, đối Thu Chấn mà nói, đồng dạng cũng có lực hấp dẫn rất lớn. Nhưng so sánh với hạt châu trong tay Thần Dạ thì cũng là không đáng nhắc tới. Đương nhiên, đây là Thu Chấn không biết, Quỷ Mộ chính là do Quỷ Chân Nhân lưu lại. Nếu không phải như thế, liền không có ý nghĩ như vậy.

Võ Cuồng quát:

- Đã như vậy, để cho lão phu được chứng kiến một phen. Xem cảnh giới Trung Huyền Tứ Trọng ngươi đến tột cùng có bản lĩnh gì, để có thể cướp được hạt châu kia từ trong tay lão phu.

Bởi vì cuộc chiến sinh tử, thì ra chỉ là mưu kế, cho nên mọi người ở đây, đều đã có bắt đầu hơi có ý định quay về.... Chỉ là, suy nghĩ này vừa mới bắt đầu, thì cũng lại vừa vặn cho mọi người biết, lúc đầu chủ nhân của hai thế lực lớn là liên hợp chung một chỗ. Nhưng chỉ sau một cái chớp mắt thoáng qua, thì nhìn kia tư thế liền giống như đang muốn triển khai một hồi đại chiến đích thực. Thế này cũng quá như hí kịch hóa ư ?

Đồng thời cũng làm cho người thấy rõ ràng, lòng người thế này quả thật là không thể nắm bắt chuẩn xác.

- A, a!

Liền khi sự chú ý của tất cả mọi người đều dồn vào hai người Thu Chấn, mà ngay cả sự chú ý của chính bọn hắn cũng đại bộ phận gườm gườm lẫn nhau thì có hai tiếng kêu thảm thiết chợt vang vọng!

Mọi người vội vàng nhìn lại, ở chỗ đám người Thu gia, có hai cao thủ Thu gia, giờ phút này xem ra ngực bị xuyên thủng làm xuất hiện một cái lỗ rất lớn. Máu tươi từ bên trong đang không ngừng phun ra, mùi máu tươi nồng đậm trong nháy mắt đã tràn ngập cả sân bãi.

Hai người này đã chết, nhưng dường như là trước khi chết thì bọn họ thấy được một màn làm cho người ta cảm giác thập phần đáng sợ. Nay bọn họ đã chết, con ngươi lồi ra phía ngoài, rõ ràng để lộ ra ánh mắt cực kì sợ hãi....

- Phong Tam Nương, Thần Dạ, lão phu muốn lấy mạng các ngươi !

Thu Chấn không kìm nổi tức giận, mắt nhìn hai người giờ phút này đang lướt đi cực kì nhanh chóng, sát ý trong lòng lão đã cuồn cuộn như nước sôi. Một màn này hôm nay, rõ ràng là chính mình mưu kế do chính mình cố ý bày ra. Không nghĩ tới, người vẫn còn chưa bắt được, mà lại ngay trước mặt mọi người, hai cao thủ Thu gia liền chết thảm như vậy.

- Thu lão nhi, để sau khi bắt được thì hãy nói muốn lấy mạng chúng ta đi. Còn như là không bắt được, trời cao hoàng đế xa, thì ai quản được ai a!

Bóng dáng Thu Chấn bay vút ra bất giác hơi hơi dừng lại. Phương hướng hai người Thần Dạ bay đi đúng là vào trong dãy núi. Rừng cây rậm rạp mênh mông vô tận, nếu muốn tìm ra hai người thì ắt hẳn là không được dễ dàng!

- Mọi người, đi theo lão phu cùng nhau truy kích. Cho dù có núi rừng che chở thì lão phu cũng muốn lật hết cả tòa núi này, để cho các ngươi không còn chỗ nào dung thân!

Võ Cuồng ánh mắt càng thêm nghiêm nghị, đồng dạng mạnh mẽ quát:

- Người của Cuồng Đao Quán nghe lệnh, tiến vào rừng núi, đừng để cho hai người kia chạy thoát.

Chuyện hôm nay làm, coi như là đã đắc tội Thần Dạ và Phong Tam Nương, Võ Cuồng cũng không cho rằng, hai người này sẽ quên hành động của Cuồng Đao Quán.

- Các vị, đi theo hai nhà chúng ta cùng nhau hành động. Cho dù là ai, chỉ cần bắt được một người trong đó giao cho hai nhà chúng ta, như vậy, tất cả công pháp võ kỹ của hai nhà chúng ta vẫn cứ mặc cho các ngươi lựa chọn!

Điều kiện này, phần thưởng của Thu Chấn cùng Võ Cuồng không thể coi là không lớn.

Những lời như thế nói ra, làm mọi người ở đây đều hưng phấn không thôi. Thu Chấn cùng Võ Cuồng tạm thời trở mặt, điều gây nên là cái gì, bọn họ không rõ ràng lắm. Thế nhưng lại biết, thứ đó nhất định là trân quý phi phàm.

Đang lo không có cơ hội ta tay !

Mặc dù không có cách nào chấm mút vào những thứ hai người Thần Dạ có được, thế nhưng võ kỹ và công pháp của hai nhà cũng là rất khá.

Trong số mọi người, đã có một người lộ ra vẻ lo lắng. Nàng tả hữu nhìn một chút, đang muốn làm bất kì gì đó vào lúc này. Nhưng Thần Dạ đang bay vút ở phía trước, tựa hồ cảm ứng được cái gì nên hắn xoay người nhìn về phía người này. Đến lúc bốn mắt nhìn nhau thì Thần Dạ lắc đầu!

La Linh bất giác khựng bước dừng lại.... Thế nhưng hành động rất nhỏ này ở trong đám người hỗn loạn, lại vừa lúc bị một người rõ ràng nhìn thấy rành rành....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play