Cả chướng ngại vật lúc này xem ra như một cái lưới lớn . Cảm giác không thể phá vỡ trước đây đã biến mất bặt vô âm tín .
- Điều này, làm sao có thể?
Cao thủ Thiên Huyền tộc Liễu kia kêu thất thanh không thôi. Tuy nhiên, cho dù hắn có rót bao nhiêu năng lượng Huyền Khí vào trong chướng ngại vật phía trước thì đều cũng không cách nào làm phai mờ xóa bỏ ấn kí mà tia sáng tím sẫm lưu lại ở trên chướng ngại vật .
- Phá cho ta !
Một tiếng quát lạnh như băng này, cũng là phát ra từ trong miệng Liễu Nghiên.
- Bồng bồng!
Ở trong Hư Vô , lực lượng dũng mãnh trùng trùng điệp điệp rốt cục xuất hiện ở trên chướng ngại vật . Làm cho nó đã không còn là không thể phá vỡ. Do trường kiếm màu tím sẫm đột phá vào , mặc dù nó vẫn có hơi dũng mãnh, nhưng hiển nhiên đã vô phương ngăn cản Liễu Nghiên đột phá vào.
Trong một âm thanh nứt toác đáng sợ vang lên, chướng ngại vật kia lên tiếng trả lời mà vỡ vụn. Cùng lúc đó, từ trong miệng vị cao thủ tộc Liễu này cũng không nhịn được có một ngụm máu tươi phun trào ra.
Thế nhưng mà cũng chỉ trong một cái chớp mắt này, một bàn tay khổng lồ trắng ngần sáng bóng long lanh rực rỡ mang theo Lôi Đình hồ quang vô cùng vô tận, trực tiếp công kích không chút lưu tình ở trên người vị cao thủ tộc Liễu này .
- Tiểu bối đáng ghét, lão phu giết các ngươi!
Cao thủ tộc Liễu hoàn toàn là thật không ngờ, chính mình toàn lực phòng thủ, lại bị ba người Liễu Nghiên bọn họ nhanh chóng phá tan. Nếu sớm biết như thế, còn không bằng trước đây dốc toàn lực tiến công. Thực hiện một chuyến như vậy, mặc dù cũng bị thương, thế nhưng cũng không đến mức chật vật như hiện tại .
Nhưng điều làm cho người này càng không ngờ hơn chính là, vào lúc tiếng hét phẫn nộ kia của hắn vang lên, thì trong mắt hắn đột nhiên có một đạo hào quang vô cùng lóng lánh lại hiện lên một lần nữa.
- Tại sao có thể như vậy?
Hào quang này đúng là thanh trường kiếm màu tím sẫm kia. Vị cao thủ tộc Liễu này dù như thế nào cũng không nghĩ ra, xuyên phá qua chướng ngại vật năng lượng do chính mình thiết lập mà trường kiếm tại sao còn chưa tiêu hao hết lực lượng ?
Hắn không nghĩ ra, mà cũng không có thời gian để cho hắn nghĩ thông suốt thì ánh sáng màu tím kia đã chợt lóe tới, nhằm thẳng vào mi tâm của hắn .
Cùng trong lúc đó , công kích của hai người Liễu Nghiên cùng U Nhi lại đến một lần nữa . Ba đạo lực lượng hung hãn làm cho ở sâu trong con ngươi của cao thủ tộc Liễu vốn đang bị thương này, không khỏi lóe ra một sự sợ hãi sâu sắc.
Nhưng mà cuối cùng thì hắn cũng là cao thủ Thiên Huyền, vẫn còn không đến mức vào lúc đối mặt nguy cơ liền tự động từ bỏ việc dốc lực đánh một trận . Huống chi hắn còn có lực lượng đánh một trận.
- Muốn để lão phu chết, các ngươi nằm mơ!
Vào những lúc như thế này, vị cao thủ tộc Liễu này cũng đã bỏ qua tất cả cái gì có thể khác. Hai tay vung lên, kình khí vẫn còn có vẻ hào hùng tuôn trào dữ dội ra từ trong cơ thể hắn .
- Rầm rầm!
Huyền Khí hung hãn hóa thành năng lượng dải lụa đáng sợ, phô thiên cái địa thổi về hướng phía trước mà quét ra ngoài.
Cho dù đã bị thương, mặc dù ba người Huyền Lăng đã dốc hết toàn lực công kích, nhưng lực lượng của cao thủ Thiên Huyền vẫn đang là có vẻ cường đại như vậy .
Trong cú đánh hung hãn kia, tia sáng tím sẫm bị tiêu diệt trước một bước . Trong khoảnh khắc biến mất , một đạo bóng dáng xinh đẹp từ bên trong đó mang theo máu tươi bắn ra dữ dội.
Cho dù là Vô Thượng Kiếm Thể bẩm sinh, thế nhưng liên tiếp hai lần bị phá nên Huyền Lăng cũng không thể tránh khỏi bị một chút tổn thương.
Theo sau Huyền Lăng , U Nhi cùng Liễu Nghiên cũng song song bật lui lại. Trên gương mặt bọn họ đồng dạng là có vài phần tái nhợt. Cao thủ Thiên Huyền liều mạng, còn không phải bọn họ có khả năng bình yên vô sự ứng phó .
Nhưng đồng dạng, vị cao thủ tộc Liễu này đã bị thương. Nên mặc dù thế công cực kỳ đáng sợ thì cũng không có khả năng đối mặt ba nàng Huyền Lăng liên thủ công kích mà lông tóc không tổn thương gì .
Đồng thời với việc đẩy lui Huyền Lăng bọn họ , lần thứ hai hắn phun ra một ngụm máu tươi . Hiển nhiên, vết thương thứ nhất đã là tăng thêm một hai phần.
- Bị thương nặng sao?
Huyền Lăng nhìn đến chỗ sâu trong hư không, tựa hồ cảm giác ở nơi đó có người ẩn nấp. Một nụ cười vui vẻ, nhẹ nhàng hiện lên trên khóe miệng nàng. Nhưng chỉ sau một cái chớp mắt thì ánh sáng lành lạnh vô tận lại hiện lên trên gương mặt. Hiện tại, vẫn còn không phải là lúc để hài lòng .
- Ông ông! Ông ông! Ông ông!
Nương theo ánh sáng lành lạnh kia hoàn toàn tràn ngập trong mắt Huyền Lăng , tia sáng tím biếc lóng lánh vô cùng lại một lần nữa bắn ra dữ dội từ trong mi tâm của nàng .
Âm thanh một đạo kiếm ngân vang , nó vang vọng đến tận phía chân trời. Loại kiếm reo này làm ngay cả không gian đều bắt đầu chấn động. Tức thì, từ trong tay Huyền Lăng có một thanh trường kiếm phóng lên cao. Lập tức những tia sáng tím biếc đầy trời này đều dung nhập vào trong trường kiếm kia .
Thiếu nữ tuyệt sắc, lăng không giương kiếm. Tiếp theo là một kiếm đâm ra thẳng tắp!
Trường kiếm màu tím kia bộc phát ra ánh sáng chói mắt . Từ xa xa nhìn lại nó phảng phất đã hóa thành một con sông dài màu tím đang trùng trùng điệp điệp lướt đi. Kiếm khí như dòng sông tím lướt qua, không gian đều là bị dễ dàng xé rách .
Liễu Nghiên và U Nhi vẫn đang là một tả một hữu làm bạn bên người Huyền Lăng. Vào lúc Huyền Lăng động thủ thì công kích của hai nàng kia cũng không hề chậm chút nào. Mà lần này đây, tựa hồ bọn họ cũng đã tính toán chuẩn xác, nhất định phải giết chết vị cao thủ Thiên Huyền kia ở chỗ này. Nếu không, mọi cố gắng trước đây liền đều uổng phí .
Bởi vậy, công kích song song tung ra cũng có vẻ cực kỳ đáng sợ!
Đưa mắt nhìn khắp, ở trên bầu trời, năng lượng giống như là cuồng phong bắt đầu khởi động. Từng đạo dao động gợn sóng lan trong hư không, trực tiếp khiến cho nơi này trở nên thiên sang bách khổng(trăm ngàn vết thương), thê thảm không nỡ nhìn.
Mà ở chỗ cuối công kích kia liền chính là vị trí không gian của cao thủ tộc Liễu kia đang đứng . Giờ phút này nó đã là đang bị nghiền nát vỡ ra. Từng đạo vết rách không gian quay chung quanh hắn khiến cho người biết, công kích của ba vị nữ nhân trẻ tuổi có đẳng cấp đáng sợ ra sao.
Giờ này khắc này, vị cao thủ tộc Liễu này đã là không ôm bất cứ hy vọng gì. Bởi vì ở một chỗ khác gần đó, ba người kia bao gồm cả Liễu Triêu Dương cũng không biết bị đối phương dùng phương pháp gì mà lại gắt gao vây kẹt cứng ngay tại chỗ nên vô phương chạy lại đây.
Đã không có cứu viện lại đang bị trọng thương , ngay cả chính mình hắn đều cảm giác không đáng tin cậy , vậy lấy đâu ra đi tin người khác?
Cái gì cũng đều không đáng tin cậy , chỉ có một con đường chết!
Nếu dù sao đều là chết, vậy cũng không thể để cho chính mình không có bất cứ giá trị gì, chết đi vô ích !
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT