Nhưng so sánh với Cổ Đế, Thần Dạ hiển nhiên là may mắn hơn rất nhiều, kể từ sau khi có Hồn biến, chiếm được quá nhiều tế ngộ, Quỷ chân nhân ở trong Thanh Dương tiểu trấn cùng với Trường Tôn Nhiên lấy Băng Tâm Tố Nữ cong thành toàn, sau đó đủ loại để cho Hồn biến lấy tốc độ tăng tiến không thể tưởng tượng được ở trong mắt thường nhân.

Thời gian ngắn ngủi hơn mười năm liền là đạt đến cảnh giới Đăng Đường, đây không thể không nói là một cái kỳ tích.

Nhưng chính là kỳ tích phát sinh mới để cho trong lòng Thần Dạ vô cùng hiểu được, con đường kế tiếp của Hồn biến sẽ là khó đi như thế nào.

Lĩnh ngộ mà Tiêu Hàn Thủy trước khi rời đi đã tặng cho, Thần Dạ đã hoàn toàn hiểu được, nhưng những thứ này chẳng qua là để cho Thần Dạ lĩnh ngộ, tạm thời mà nói không thể giúp hắn ở trên con đường tu luyện Hồn biến này đưa đến bao nhiêu tác dụng.

Dù sao lực lượng cũng là từng điểm từng điểm mà thu thập được, những thứ gọi là một khi đốn ngộ, lập địa thành phật kia mà nói bất quá là lừa gạt người bình thường mà thôi.

Ở trong thế giới của tu luyện giả, chuyện tu vi bạo tăng trong một đêm đúng là có, nhưng cũng có điều kiện tiên quyết, hơn nữa cũng nhất định phải tiếp nhận được cực hạn của thân thể cùng với cái gọi là di chứng ở sau khi bạo tăng.

Nếu không, linh đan diệu dược dù tốt cũng sẽ trở thành độc dược.

- Hồn biến Đại thành!

Thần Dạ nhẹ giọng lẩm bẩm, thời điểm khi bản mệnh hồn phách bắt đầu gia tốc tu luyện, một bức họa diện liền là hiện lên rõ ràng, đó là vật tặng cuối cùng của Tiêu Hàn Thủy!

Hết thảy bên trong Thần Dạ đều đã lĩnh ngộ tới rồi, bất quá Thần Dạ cũng không nhận thấy liền chỉ là có một điểm như vậy mà thôi, mặc dù chỉ có một cái cảm ngộ này, tham quan học tâm cao thủ như thế tu luyện đối với chính mình mà nói cũng là có điểm rất tốt.

Thời gian từng điểm từng điểm đi qua, bất tri bất giác đã đi qua hơn nửa năm, ở bên trong địa phương an tĩnh này, tu luyện của Thần Dạ cùng Tử Huyên giống như vừa mới bắt đầu.

- Phanh!

Lưu lại của Tiêu Hàn Thủy cuối cùng cũng ở trong thời gian trôi qua này chậm rãi mà tán, ở một sát na tiêu tán kia, một bức họa diện hóa thành một đạo quang trụ giống như ngôi sao, sau khi tán phát ra quang hoa cực hạn nhất liền giống như từng điểm tinh quang một điểm một điểm biến mất.

Tâm thần của Thần Dạ liền cũng vào lúc này nhanh chóng rời đi.

Chỉ bất quá ở một khắc cuối cùng, Thần Dạ chợt hiểu ra là nhìn thấy, đạo thân ảnh kia vốn nên phải hoàn toàn tiêu tán, vĩnh viễn không còn trên thế gian này, bất kể là thế giới chân thật hay là thế giới hư huyễn cũng sẽ không thể tiếp tục tồn tại, thế nhưng lại đang nhanh chóng ngưng tụ.

Thần Dạ không biết, đây không phải là ảo giác của mình, nhưng thật sự là hắn nhìn thấy rồi, thân ảnh của Tiêu Hàn Thủy ở trong họa diện phá toái kia ngưng tụ rồi, hơn nữa cảm giác nếu so với trước kia thì càng thêm chân thực, cũng càng thêm ngưng thực, tựa hồ là sống lại, giống như là chân thân.

Chỉ là tâm thần của Thần Dạ đã lui ra ngoài, mà cái thế giới hư huyễn kia hắn lại không cách nào tiến vào trong đó, cho nên hắn không cách nào tìm ra nguyên nhân thật sự tại sao lại xuất hiện một cái biến hóa như vậy.

- Đây là chuyện gì xảy ra?

Sau khi tâm thần thối lui, hắn tự nhiên cũng là từ trong loại trạng thái nhập định trước đó thanh tỉnh lại, hồi tưởng đến một màn khó có thể tin kia, phảng phát có được minh ngộ mới đang xuất hiện, song, chờ đến thời điểm hắn muốn đi đem nó bắt đến lại là không có chỗ hạ thủ.

Cái loại hư ảo không chân thực này so với hư vô mờ mịt càng làm cho không người nào có thể nắm lấy được.

Nhưng Thần Dạ lại một chút cũng không muốn buông tha cho, bất kỳ xuất hiện nào, nhất là có liên quan đến Tiêu Hàn Thủy có lẽ đối với tu luyện Hồn BIến của tự thân đều sẽ có trợ giúp thật lớn.

- Phá toái, tiêu thất, sau đó lại lần nữa ngưng tụ, thậm chí so sánh với trước kia càng thêm ngưng thực, quá trình này...

Tâm thần Thần Dạ run lên, lại nói:

- Đó có phải hay không là sau khi ngưng thực lại sẽ một lần nữa phá toái chuyển thành tiêu thất, nhưng ngay sau đó ở sát na sắp hoàn toàn biến mất lại một lần nữa ngưng tụ? Mà quá trình này lại tái diễn không ngừng như vậy hay sao?

- Nếu quả thật là như vậy, đây có phải hay không chính là một cái quá trình không phá thì không lập được?

- Không phá không lậ!

Thần Dạ bỗng nhiên kinh hãi!

Nếu là đoán không sai mà nói, như vậy cái gọi là phá có phải liền là ở thời điểm bản mệnh hồn phách đánh sâu vào cấp độ kia, đầu tiên phải tản đi tất cả, bao gồm bản thân của bản mệnh hồn phách, sau đó một lần nữa trọng tân rèn lại?

- Đây, có thể không?

Từ loại góc độ này đến xem, đây cơ hồ là không thể nào.

bản mệnh hồn phách chính là tồn tại thiên sinh, mà sự hiện hữu của nó cũng là cực kỳ kỳ lạ, ẩn chứ tinh khí thần của một người.

Tu vi đạt đến cảnh giới Địa Huyền trở lên, cho dù là thân thể bị diệt, bản mệnh hồn phách nếu có thể trốn đi ra ngoiaf, cuối cùng không coi là chân chính chết đi, mà một khi bản mệnh hồn phách bị mạt sát, cho dù thân thể đang còn cũng sẽ biến thành một người sống đời sống thực vật chỉ vẻn vẹn còn thân thể mà không có ý thức.

Chính là bởi vì như vậy, Thần Dạ mới vô cùng khiếp sợ.

Phá vỡ bản mệnh hồn phách rồi sau đó ngưng tụ, trời mới biết sau khi bản mệnh hồn phách tiêu tán có còn một tia cơ hội để cho ngươi lần nữa ngưng tụ hay không?

Cho dù là cơ hội này tồn tại, Thần Dạ cũng không có nửa điểm lòng tin cho là mình nhất định có thể làm được là ở trước lúc cơ hội này biến mất liền đem bản mệnh hồn phách một lần nữa ngưng tụ ra.

Đây không phải là hành động cửu tử nhất sinh, quả thực liền là hành động muốn chết, hơn nữa hành động muốn chết mà không có nửa điểm đường lui.

Thần Dạ nghĩ không ra tại sao đến cuối cùng sẽ bày ra một bộ hình ảnh như vậy ra ngoài, chẳng lẽ thật phải như vậy mới có thể thành công? Tâm của Thần Dạ có rung động thật sâu, là có sợ hãi rất ít khi có.

Bất quá nếu đến một ngày đó Hồn biến đến một bước cuối cùng, nhất định cần phải có quá trình này mới có thể đạt đến cảnh giới đại thành, như vậy Thần Dạ cũng sẽ không chút lựa chọn mà làm như vậy.

Ở trong thế gian này, muốn đạt được lực lượng đều sẽ có nguy hiểm kèm theo, nếu như ngay cả dũng khí nếm thử cũng không có, cái gọi là con đường đỉnh phong hắn cản bản là đạp không tới, lại lấy cái gì đi hóa giải Tà Tâm chủng cho Tử Huyên?

- Không phá thì không lập được!

Hồi lâu sau, Thần Dạ hiểu ý cười một tiếng, chính nên như vậy!

Lẳng lặng ngồi xếp bằng, tâm thần đã hoàn toàn tiến vào trong không gian ý thức cùng với bản mệnh hồn phách dung hợp làm một thể, Thần Dạ trước kia đối với tu luyện của bản mệnh hồn phách từ đầu đến cuối cũng không có quá mức chú trọng, bản mệnh hồn phách tự mình có thể tu luyện, tùy thời tùy lúc, không cần Thần Dạ hỗ trợ cùng chú ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play