Thần Dạ, ngươi cái gì cũng biết.

Ánh mắt Phong Ma co rút.

- Sau khi diệt Táng Thiên Cốc, ta đã chạy tới đây.

Phong Ma động dung cười khổ một tiếng, lập tức ánh mắt ảm đạm, nói:

- Những năm này Nghiên nhi đã ba lần dùng thiên thánh thân thể, khiến sinh mệnh lực của nàng đã phi thường yếu ớt, ta từng xem qua cho Nghiên nhi, trong linh hồn giới này nàng vẫn sống lâu vài năm, sau khi rời đi, nửa năm đã là cực hạn.

- Cho ta xem xem.

- Thần Dạ, thôi đi.

Phong Ma thò tay ngăn cản, không cho Thần Dạ tiến lên nửa bước, chuyện này khiến tâm thần Thần Dạ ngưng trọng hơn.

Thiên thánh thân thể dùng tiêu hao sinh mệnh lực làm đại giá đổi lấy lực lượng cường đại, Thần Dạ cũng không rõ ràng, hôm nay Liễu Nghiên nghiêm trọng đến loại tình trạng nào, nhưng mà Phong Ma nhiều lần ngăn cản, liền làm cho Thần Dạ hiểu thời gian của Liễu Nghiên không nhiều.

- Phong Ma huynh, Liễu Nghiên cô nương.

Tâm thần Thần Dạ khẽ động, đại địa bổn nguyên lập tức từ trong mi tâm lao ra, lập tức sinh cơ vô cùng đầm đặc bao phủ các nơi.

- Đây là đại địa bổn nguyên, địa tinh chi tâm, các ngươi có thể yên tâm, Liễu cô nương tự nhiên sẽ không có chuyện gì.

- Đại địa bổn nguyên, địa tinh chi tâm!

Phong Ma cùng Liễu Nghiên hai mắt sáng ngời, hiển nhiên bọn họ biết rõ thứ này thần kỳ thế nào.

- Đi thôi.

Thần Dạ cong ngón búng ra, đại địa bổn nguyên hóa thành một đạo quang ảnh, dưới sự khống chế của linh hồn lực, như thiểm điện bắn vào trong mi tâm của Liễu Nghiên.

Ông.

Đại địa bổn nguyên nương theo lực lượng linh hồn Thần Dạ gia nhập, địa tinh chi tâm bắt đầu tỏa ra sinh cơ bừng bừng, bộc phát hào quang sáng ngời.

Thời điểm này hào quang lóe lên, Thần Dạ cảm ứng được đại địa bổn nguyên tỏa sinh cơ bừng bừng giống như đã bị dẫn dắt đi, đang rót vào trong người Liễu Nghiên.

Thần Dạ nhìn qua và vô cùng khiếp sợ.

Cơ thể con người vô cùng đặc thù, giống như một vật chứa, sinh cơ là căn bản của con người, bắt đầu từ khi sinh ra thì tràn đầy, thời gian trôi qua thì sinh cơ tiêu tán dần dần.

Nếu như vật chúa trống rỗng, chỉ còn lại chút sinh cơ tồn tại giống như con suối khô cạn.

Liễu Nghiên sinh cơ cơ hồ khô kiệt.

Chuyện này làm cho Thần Dạ khiếp sợ, cũng cảm thán thiên thánh thân thể quỷ dị cùng đáng sợ, dùng thực lực Liễu Nghiên lại vận dụng ba lượt thiên thánh thân thể, rõ ràng đã khiến sinh cơ hao hết không còn.

Dùng Thần Dạ phỏng đoán, nếu như ở bên ngoài ba lần thi triển thiên thánh thân thể, Liễu Nghiên căn bản không sống tới bây giờ, ở trong linh hồn giới có lực lượng linh hồn vô tận, Liễu Nghiên bổn mạng hồn phách có thêm lực lượng cường đại, cũng kéo dài sinh cơ chưa từng triệt để đoạn tuyệt.

- Thần Dạ, mau giúp Nghiên nhi a.

Mặc dù là Phong Ma cũng cực kỳ khẩn trương, đại địa bổn nguyên hắn biết là chuyện gì xảy ra, thế nhưng mà dù sao hắn không phải chủ nhân đại địa bổn nguyên, không cách nào xác thực biết rõ quá nhiều, mà Liễu Nghiên tình huống cũng quá không xong.

- Yên tâm, vận khí chúng ta không tệ, đại địa bổn nguyên có thể bổ sung sinh cơ cho Liễu cô nương.

Thần Dạ cười tự tin, chợt hai mắt nhắm nghiền lại, tâm thần vẫn khống chế đại địa bổn nguyên, từng đạo sinh cơ không ngừng rót vào người của Liễu Nghiên..

Thần Dạ nói rất tự tin, thế nhưng mà nói thật, trong lòng của hắn không có nửa phần tự tin.

Sinh cơ của Liễu Nghiên chẳng khác gì con suối khô cạn, lúc con suối tràn đầy thì thực vật chung quanh tươi tốt, nhưng khi nước suối khô cạn, mặt đất sẽ từ từ rạn nứt, thậm chí con suối sâu trong đất không còn nước thì mặt đất sẽ biến thành sa mạc.

Nói đơn giản, sinh cơ trên mặt đất sẽ biến thành sa mạc, muốn từ sa mạc sinh ra ốc đảo, độ khó quá to lớn.

Mà Thần Dạ suy nghĩ cũng không chỉ muốn hóa giải nguy cơ của Liễu Nghiên hiện tại, mà còn muốn một lần vất vả cả đời nhàn nhã, làm cho Liễu Nghiên có thể chính thức khống chế thiên thánh thân thể, khiến cho chi vĩnh viễn không còn nữa phát.

Nhưng nghĩ thì nghĩ, nguy cơ trong đó quá nhiều, muốn giúp Liễu Nghiên khống chế thiên thánh thân thể, nói thật Thần Dạ không có tự tin.

- Đao linh, Liễu cô nương tình huống thế nào thì ngươi cũng biết, đại địa bổn nguyên có thể trợ giúp gì không?

Trầm mặc, Thần Dạ truyền âm hỏi.

Đao linh cũng trầm mặc, sau đó nói:

- Lần trước chủ nhân cho Liễu cô nương Băng Viêm Hoàn Hồn Thảo, giúp nàng tiêu trừ ảnh hưởng mặt trái của thiên thánh thân thể, đây là chuyện tốt, nhưng cũng là áp chế ẩn hình.

- Có ý tứ gì?

Thần Dạ tâm thần xiết chặt.

- Cùng một đồ vật, Liễu cô nương phục dụng lần thứ hai không có hiệu quả như lần đầu tiên, cũng nói đúng hơn mặc dù đại địa bổn nguyên sinh cơ rót vào, nhưng đây được xem là lần thứ hai, chỉ tiêu trừ ảnh hưởng mặt trái mà thôi.

Đao linh dừng một chút, trầm giọng nói:

- Về phần chủ nhân suy nghĩ, muốn một lần giải quyết phiền toái của thiên thánh thân thể, cơ bản không khả năng, trừ phi...

Trừ phi cái gì, đao linh không có nói, Thần Dạ cười nhạt một tiếng, nói:

- Cùng lắm đưa đại địa bổn nguyên cho Liễu cô nương là được.

Hiển nhiên Thần Dạ trong nội tâm biết rõ, đao linh nói ý là gì.

- Chủ nhân.

Đao linh cả kinh, đại địa bổn nguyên trong người Liễu Nghiên dường như cảm ứng suy nghĩ của Thần Dạ, lúc này cũng run rẩy lên.

Vật thần kỳ như đại địa bổn nguyên cũng có linh tính rất mạnh, một khi bị người ta luyện hóa, đối với chủ nhân sẽ có cảm tình thâm hậu, hơn nữa Thần Dạ làm chủ nhân đối với đại địa bổn nguyên có chiếu cố và cảm tình to lớn.

Nếu không phải Thần Dạ có hấp dẫn với đại địa bổn nguyên, năm đó hắn muốn luyện hóa nó thì độ khó sẽ tăng lớn mấy lần, có lẽ dùng thực lực Thần Da lúc ấy căn bản không cách nào luyện hóa đại địa bổn nguyên.

Như thế cho dù Liễu Nghiên thể chất cực kỳ đặc thù, nhưng mà đại địa bổn nguyên cũng không muốn đi theo Liễu Nghiên.

Bởi vậy biết rõ đây là suy nghĩ của Thần Dạ, đại địa bổn nguyên tuôn ra sinh cơ tốc độ nhanh hơn, dường như muốn dùng hành động nói cho Thần Dạ, nó không muốn Thần Dạ tặng nó cho người khác.

Cảm ứng được hành động của đại địa bổn nguyên, Thần Dạ bật cười, tên này giống như hài tử, cũng có chút thú vị.

Thế nhưng mà mặc kệ đại địa bổn nguyên có không nỡ hay không, Thần Dạ cũng có không nỡ, nếu như mang đại địa bổn nguyên đưa cho Liễu Nghiên, đây là phương pháp nhẹ nhõm nhất, như vậy Thần Dạ cũng chỉ có thể làm như thế.

Người thân mật nhất, hôm nay thân trúng tà tâm loại, không biết năm nào tháng nào mình mới có năng lực hóa giải nó, có lẽ Tử Huyên đều đợi không được ngày đó của Thần Dạ.

Phần áp lực này đặt trong lòng Thần Dạ giống như ngọn núi.

Cho nên Thần Dạ có cảm động, biết rõ trong lòng Phong Ma có áp lực, một khi Liễu Nghiên rời bỏ hắn, Thần Dạ tin tưởng, Phong Ma sẽ chính thức nổi điên, không ai có thể nhịn được thê lương đau đớn trong đó.

Đao linh biết rõ suy nghĩ của Thần Dạ, nếu như đây là biện pháp cuối cùng, chủ nhân của mình nhất định sẽ làm như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play