Hồn ảnh, cư nhiên là hồn ảnh!

Bản mệnh hồn phách kinh hô.

Tiếng kinh hô của bản mệnh hồn phách làm cho mi tâm của Thần Dạ vì đó mà nhíu lại, tầng thứ của Hồn biến là cảnh giới Đăng Đường, dõi mắt trong thiên địa cũng là tồn tại cực kỳ đáng sợ, có thể làm cho hắn kinh hô như thế, hồn ảnh kia hiển nhiên là rất bất thường:

- Bản mệnh hồn phách, đến tột cùng Hồn ảnh là cái gì?

Giữa không trung, thân ảnh đen như mực kia đã là vô cùng rõ ràng, trạng thái tương tự với Hồn biến ở trạng thái Hóa Hình, vô cùng hư ảo.

Có hai chân hai tay, cũng có ngũ quan, nhưng mà ngũ quan đó vô cùng mơ hồ, cơ hồ rất khó phân biệt ra, chỉ liếc nhìn một cái giống như là không có mặt mũi.

Chính là đạo thân ảnh không có mặt này mặc dù không có khí tức cường đại tràn ra, lại có khí tức cực kỳ quỷ dị, đó phảng phất là sau khi tẩu hỏa nhập ma, vì vậy mặc dù là thân ảnh do lực lượng linh hồn vô cùng tinh thuần tạo thành cũng làm cho người ta có cảm giác hỗn loạn.

- Hồn ảnh!

Bản mệnh hồn phách ngưng trọng nói:

- Cái gọi là Hồn ảnh chính là thân ảnh do linh hồn tạo thành huyễn hóa mà ra, bản tôn, ngươi đừng coi thường, ta giải thích mặc dù rất mơ hồ nhưng đáng sợ của nó lại là khó có thể tưởng tượng.

- Nói đơn giản, ta sở dĩ có thể ngưng tụ nhân thân là bởi vì ta đã trải qua thiên phạt lôi kiếp, đem hồn biến tu luyện đến tầng thứ Hóa Hình, mà hắn cũng giống như vậy.

Nghe vậy, Thần Dạ thất kinh, vội hỏi:

- Ý của ngươi là nói, những lực lượng linh hồn này kỳ thật cũng đạt tới tầng thứ Hóa Hình của Hồn biến?

Xuất hiện của Hồn biến, điều kiện cần có vốn là vô cùng hà khắc.

Đao linh đã nói, hồn phách cần phải hấp thu lực lượng của người khác, hơn nữa còn là lực lượng có thể hấp thu, sau đó lực lượng của người này ở lúc tự nguyện bị hấp thu còn cần có lòng thành toàn.

Điều kiện như thế, thế gian khó tìm, cho dù là người thân cận nhất có lẽ đều không thể vì người khác mà làm được.

Phải biết rằng, cái gọi là thành toàn, là tình nguyện ch hồn phách tự thân tiêu tán, cách làm như thế sẽ đưa đến người thành toàn vĩnh viễn biến mất.

Giống như Tiêu Ngọc Tử, ở sau khi lão thành toàn cho Thần Dạ, hồn phách sẽ không thể đi vào con đường luân hồi, thế gian này liền sẽ không lại có người như Tiêu Ngọc Tử xuất hiện, cho dù thật có luân hồi cũng không có quan hệ với Tiêu Ngọc Tử.

Thành toàn như thế ngay cả là người thân cận nhất nguyện ý giao ra, lại có người nào nguyện ý tiếp nhận.

Ít nhất Thần Dạ tự mình biết nếu như người bên cạnh hắn nguyện ý vì hắn mà thành toàn như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không tiếp nhận, lấy cái giá thân nhân bằng hữu hoàn toàn không còn ở trong thiên đạo đổi lấy cường đại của tự thân, Thần Dạ làm không được.

Chính là bởi vì như vậy, xuất hiện của Hồn biến mới là cực kỳ đáng quý, cho nên nghe được giải thích của bản mệnh hồn phách làm cho Thần Dạ có cảm giác giống như gặp quỷ, thậm chí gặp quỷ cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy khiếp sợ như thế.

Trầm ngâm trong chốc lát, bản mệnh hồn phách nói:

- Điểm này ta cũng không cách nào làm ra phán đoán khẳng định, nhưng không thể nghi ngờ chính là một phương sơn mạch kỳ lạ như thế tuyệt sẽ không phải bởi vì pháp tắc thiên địa tự nhiên sau khi biến hóa sinh ra...

- Ý của ngươi là, con người làm ra?

Thần Dạ càng kinh hãi, nếu như là do con người, đến tột cùng là người nào có thực lực như thế nào mới có thể kiến tạo một phương thiên địa như thế?

Đại thần thông giả này lại tại sao phải làm như vậy.

- Có thể là như vậy, cũng có thể không phải là như vậy, tóm lại sau khi tiến vào trong phiến sơn mạch này, bản tôn, hết thảy sinh ra có lẽ đều sẽ làm ngươi cảm thấy đều là không thể tưởng tượng được.

Bản mệnh hồn phách nhìn Hồn ảnh ở trên không trung, trầm giọng nói:

- Hơn nữa nếu nơi này có thể xuất hiện Hồn ảnh, đây cũng là ý nghĩ nơi này sẽ có một phương không gian khác tồn tại, bằng hữu của chủ nhân chính là ở trong một phương không gian đó.

- Tại sao lại nói như vậy?

Thần Dạ trầm giọng hỏi.

Trong lòng hắn cũng là biết, Phong Ma cùng Liễu Nghiên hiện tại cũng không phải là ở bên trong phiến không gian sơn mạch này, nhưng mà cùng Hồn ảnh kia lại có quan hệ gì.

Bản mệnh hồn phách nói:

- Nếu muốn Hồn ảnh ngưng tụ ra cần có năng lượng cực kỳ khổng lồ chống đỡ, hơn nữa còn cần có một cái vật dẫn, giống như sự xuất hiện của ta cần phải có bản tôn, đây là một cái đạo lý đồng dạng, bằng hữu của chủ nhân ở trước mặt hai đạo cao thủ Tôn Huyền là Đường Vĩ cùng Lâm Nguyên trống rỗng biến mất, mà hiện tại Hồn ảnh lại xuất hiện, đó tất nhiên là có vật dẫn của Hồn ảnh ở trong một phương không gian khác.

- Bổn tôn, lần phiền phức này của chúng ta sẽ không quá nhỏ.

Mày kiếm của Thần Dạ vừa nhấc, trước đó bản mệnh hồn phách đã biết sự đáng sợ của Táng Hồn sơn mạch, cho nên đặc biệt chỉ ra phiền toái sẽ không quá nhỏ, đây liền ý nghĩa nguy hiểm mà hắn tính toán ở trước lúc đến, trình độ còn xa xa không đủ.

Thử nghĩ xem là biết, ở trong một phương không gian khác của Táng Hồn sơn mạch tồn tại một cái vật dẫn nắm trong tay hết thảy nơi này, có thể nghĩ được chỗ đáng sợ của vật dẫn kia.

Vón cho là một chỗ tuyệt địa nguy hiểm do thiên địa tự nhiên diễn sinh, hiện tại biết rõ nhưng là có thể do con người, hoặc là các sinh linh khác đặc biệt làm ra một chỗ này, hai loại trình độ nguy hiểm này là hoàn toàn không thể đánh đồng.

- Trước không quản những thứ này, đem gia hỏa này giải quyết, trước tìm được vợ chồng Phong Ma rồi hãy nói.

Nhìn thấy Hồn ảnh rục rịch muốn động, Thần Dạ lại không chậm trễ, thân ảnh vừa động, nhất thời điện xạ mà ra, Thiên Đao trong tay, đao mang trăm trượng nặng nề chém tới.

- Bồng!

Ánh mắt của Thần Dạ không khỏi vì đó mà co rụt lại, đao mang kia từ thân thể của Hồn ảnh bắn xuyên qua, nhưng giống như là bổ vào trong không gian hư ảo, không có tạo thành bất kỳ thương tổn nào đối với Hồn ảnh, cuối cùng trực tiếp chém ở trong sơn mạch phía trước.

- Lại không để ý đến thương tổn của huyền khí năng lượng!

Thần Dạ có chút kinh ngạc.

Bản mệnh hồn phách ngưng trọng nói:

- Nó vốn là do lực lượng linh hồn tạo thành, huyền khí nhưng không cách nào xúc phạm tới linh hồn, bản tôn, giao cho ta đi, ta đều chưa có cơ hội có thể đụng phải gia hỏa có trạng thái đồng dạng, vừa lúc lấy nó trước thử tay một chút, đến cuối cùng chúng ta còn phải đối mặt với tồn tại càng thêm cường đại cùng đáng sợ hơn.

Thần Dạ gật đầu, chợt đi đến một bên, nếu quá thật có cái vật dẫn gì đó xuất hiện ở lúc cuối cùng, như vậy tất nhiên cũng sẽ là hồn phách... Đến lúc đó vẫn là cần lực lượng của bản mệnh hồn phách mới có thể ứng phó.

Khi bản mệnh hồn phách xuất hiện ở đối diện hồn ảnh, trong miệng mơ hồ kia của nó nhất thời có một trận thanh âm hung lệ vang lên, thân ảnh hư ảo đen nhánh kia giương nanh múa vuốt giống như là ác long hung hăng đánh ra bên ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play