Bàng Tông lạnh lùng quát
lên, cỗ sát ý kia không che giấu chút nào, nếu hiện tại Thần Dạ cùng Tử
Huyên không có kịp thời chạy tới mà nói, chính mình nhất định phải chết, đối với loại người này không có lời gì để nói.
- Hắc hắc!
Đằng Giao cười quái dị một tiếng, chợt thần sắc rét lạnh vô cùng:
- Hai cái thanh niên không biết trời cao đất rộng, cho là có một chút
thực lực liền có thể tác uy tác phúc sao, nơi này là Thái Hạo môn chúng
ta, nhưng không phải là dịa phương của các ngươi, người đâu, giết bọn
họ.
- Cùng nhau động thủ!
Phương Diêm kia cũng là giận quát một tiếng, vung tay lên, cao thủ của
Đình Sơn cốc lướt qua người của Thái Hạo môn nhanh chóng xông ra ngoài.
- Một tên cũng không để lại!
Tử Huyên khe khẽ gật đầu, tiến lên một bước, xuất hiện ở phía trước đám
người Phương Diêm, nhìn đông đảo người kia bạo xạ mà đến, nhất là tam
đại cao thủ Tôn Huyền dẫn dắt, thần sắc của Tử Huyên đều không có biến
hóa nửa phần, chỉ là đối với mọi người, bàn tay trắng nõn lộ ra nhẹ
nhàng nắm lại.
- Ông ông!
Chỉ thấy được trong đại điện có bốn đạo quang trụ sáng chói thiểm diệu,
một đạo trong đó tản ra màu xám tro tinh khiết, đó là tà khí sau khi Tử
Huyên dung hợp năng lượng Tà Tâm chủng diễn sinh ra.
Bốn đạo quang trụ chỉ tương dung một thoáng, hóa thành một đạo hôi hạt
sắc quang trụ khổng lồ, từ trong quang trụ này, một cỗ khí tức làm cho
người ta choáng váng thần trí thật nhanh tản mát ra, nơi lướt qua, không gian rõ ràng bị tiêu diệt sạch.
- Đi đi!
Bàn tay trắng nõn của Tử Huyên nhẹ nhàng vung lên, hôi hạt sắc quang trụ khổng lồ bạo xạ ra giống như điện.
- Oanh!
Sau sát na, ở dưới bao phủ của quang trụ này, đông đảo người của Đình
Sơn cốc từ tu vi yếu nhất mà bắt đầu, từng tiếng kêu thảm thiết liền
vang lên nối liền không dứt.
Chỉ sau mấy giây mà thôi, một đám cao thủ cảnh giới Địa Huyền liền phảng phất là bị hỏa diễm... So sánh với hỏa diễm còn phải đáng sợ hơn, bị
hỏa diễm thiêu chết, tro cốt còn có thể lưu lại nhưng ở dưới sự bao phủ
của hôi hạt sắc quang trụ liền hóa thành hư vô, ngay cả tro đều không
còn.
Ngay sau đó những cao thủ Hoàng Huyền kia liền ở trước mắt bao người
cũng giống như u linh mà nhanh chóng tiêu thất, một màn này thấy đến tất cả mọi người ở chung quanh đều có loại giống như là nhìn thấy quỷ.
Lấy Phương Diêm cầm đầu, tam đại cao thủ Tôn Huyền đã là toàn lực ứng
phó, hưng mà ở dưới trùng kích điên cuồng của bọn hắn, không chỉ là hôi
hạt sắc quang trụ đều không có dấu hiệu yếu bớt, huyền khí mà bọn họ
vung ra cư nhiên cũng là bị trực tiếp phân giải rồi.
Như thế mà tới, lực lượng mười thành oanh kích lên hôi hạt sắc quang trụ nhiều nhất chỉ còn tám thành lực đạo.
Cho đến lúc này, Phương Diêm mới hiểu được chính mình đến tột cùng là chọc phải tồn tại kinh khủng như thế nào.
- Thần... Thần công tử, Tử cô nương, Phương mỗ biết sai rồi, thỉnh hạ
thủ lưu tình, tha cho chúng ta một lần, ta lấy thân phận cốc chủ của
Đình Sơn cốc bảo đảm, từ nay về sau toàn lực ủng hồ Bàng Tông... Không,
không, toàn lực ủng hồ Bàng thiếu môn chủ.
- Van cầu các ngươi đừng giết ta, đừng giết ta a!
Tử thần buông xuống, Phương Diêm đều không thể không lên tiếng cầu xin tha thứ.
Nghe được lời này của Phương Diêm, đám người Bàng Tông ở một bên xem
cuộc vui không khỏi chê cười một tiếng, gia hỏa này từ đầu đến cuối đều
không phải là người có gan, bắt nạt kẻ yếu quen rồi, nếu không mà nói
cũng sẽ không thừa cơ mà đi tới Thái Hạo môn.
Bàng Tông ngược lại là có chút kỳ quái, lấy tính tình của người này như thế nào tu luyện tới cảnh giới Tôn Huyền.
Con đường võ đạo cực kỳ khó khăn, nếu như tâm tính quá mềm yếu, căn bản
không chịu nổi loại cô độc cùng khát vọng này, sẽ đem người ta bức thành điên cuồng.
Trong thời gian vô cùng ngắn, một đám người Đình Sơn cốc này liền đã chỉ còn lại có tam đại Tôn Huyền cao thủ Phương Diêm đang đau khổ chống đỡ, mà có thể nhìn ra cho dù đau khổ chống đỡ cũng là không chống đỡ được
bao lâu.
Trong lúc nhất thời Đằng Giao cùng với thủ hạ phảng phất như là bị trúng định thân chú, cước bộ xông về phía Thần Dạ dừng lại giữa không trung.
Một nhóm người Đình Sơn cốc này lấy Phương Diêm cầm đầu cũng cơ hồ là
toàn bộ lực lượng tinh nhuệ của Đình Sơn cốc, cư nhiên ở dưới tay nữ tử
nhìn như nhu nhược này thế nhưng một chiêu liền giải quyết gần hết mọi
người, điều này cũng quá kinh khủng đi.
Nàng cũng bất quá là cảnh giới Tôn Huyền bát trọng a!
Thần Dạ lạnh lùn cười một tiếng:
- Tiếp đến chính là đến phiên các ngươi!
- Ngươi!
Đằng Giao vạn vạn không nghĩ đến bằng hữu của Bàng Tông sẽ thật chạy
đến, hơn nữa còn là nhanh chóng như thế, càng thêm không ngờ tới tu vi
của bọn hắn lại đáng sợ như vậy.
- Vị công tử này, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm, có lời gì hảo hảo nói...
Đối mặt với thực lực cường đại của Tử Huyên, ngay cả Phương Diêm cùng
tất cả mọi người của Đình Sơn cốc đều bại rồi, huống chi là Đằng Giao
hắn.
- Hiểu lầm, lão gia hỏa, ngươi chính mình già rồi thành tinh, cũng đừng đem người khác đều xem thành kẻ ngu đi!
Sát ý lãnh liệt kia của Thần Dạ giống như thủy triều tịch quyển mà ra.
Đã biết là không thể hòa giải rồi, sắc mặt Đằng Giao nhất thời âm tình
bất định, nhìn ba người Phương Diêm kia đang ngăn chặn tử sam nữ tử, chỉ ở sau chốc lát Đằng Giao liền cắn răng, tức giận quát lên:
- Tiểu tử, ngươi đã muốn tìm chết, đừng trách lão phu lòng dạ độc ác rồi, cùng tiến lên.
Đằng Giao đánh chủ ý rất tốt, tử sam nữ tử kia đúng là đáng sợ, nhưng
nhất thời nửa khác cũng không thu thập được ba người Phương Diêm, đây là thời cơ tốt nhất của bọn hắn, chỉ cần đem Thần Dạ nắm trong tay, vậy
thì cái phiền toái gì đều sẽ không có.
Chỉ tiếc lão không để ý đến một điểm, Thần Dạ nếu như dám đối mặt liền
không quan tâm đến thực lực Tôn Huyền tam trọng này của Đằng Giao.
- Ông!
Trong đại điện rộng rãi, một tôn thiết tháp khổng lồ xa hoa xuất hiện, nhất thời ngũ thải quang hoa dữ dội bắn ra.
- A!
Lập tức liền có thanh âm thê lương vang lên, những người kia có tu vi xa không bằng Thần Dạ ở lúc ngũ thải quang hoa mới xuất hiện lập tức bị
thu vào trong Thiên Địa Hồng Hoang tháp, dưới thiêu đốt của tâm hỏa,
tiếng kêu thảm thiết làm cho không có người nào có thể đi đối mặt.
Ngay sau đó, từng người liên tiếp bị hút vào, đại điện cũng là bởi vì như vậy mà trở nên trống trải rất nhiều.
- Tiểu tử, lão phu giết ngươi!
Một màn này, Đằng Giao nhìn đến càng thêm kinh khủng, nhưng cũng đồng
thời sát cơ càng tăng lên, lão rất rõ ràng nếu như không bắt lại Thần
Dạ, lão hôm nay thật là một chút đường sống đều không có.
Nhìn thân ảnh giống như bôn lôi trùng kích vào, Thần Dạ khẽ nắm chặt
quyền đầu, ở chỗ Ngao Thiên cư ngụ, mặc dù là thử một chút thực lực
trước mắt nhưng dù sao chỉ là phá khai phong ấn mà Ngao Thiên tùy ý bố
trí, còn không cách nào thể hiện ra chân chính được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT