Mộ Dung Dục nhìn Triệu Nhị Ngưu ngây người trước mặt, trong lòng nghẹn một hơi thật to, muốn cười lại không dám cười, thẳng đem khuôn mặt tuấn tú nghẹn thành đầu heo.
Triệu Nhị Ngưu làm sao nhìn ra được nỗi khổ của Mộ Dung Dục, ngây ngốc ngồi tại chỗ, tuyệt không biết nên làm cái gì, nên biểu hiện như thế nào.
“Cạch~”
Cửa phòng đóng kín bị đẩy ra, một trận gió đêm mát lạnh thổi vào, tâm Triệu Nhị Ngưu lạnh lẽo, giương mắt nhìn lại.
Đặt trên cạnh cửa là một đôi tay trắng nõn thon dài, tư thế đẩy cửa ưu mỹ, thấm vào gió vài phần hương thơm, liền thấy một mỹ nhân chậm rãi đi vào, hai hàng lông mày nhíu lại, đôi mắt thủy nhuận, thần sắc hàm oán hàm sầu, chọc người yêu thương.
“Ca ca~”
Môi son khẽ mở, tự tự như ngọc.
Mộ Dung Dục lập tức đứng dậy đi qua, đỡ lấy Trầm Tư Kính hiện vận nữ trang, sắc mặt lo lắng nói.
“Kính nhi sao lại ra đây? Thân mình đỡ hơn không?”
“Tốt hơn nhiều rồi, ta thấy trời đêm thật đẹp, muốn ra đi dạo.”
Đảo mắt nhìn sang Triệu Nhị Ngưu, hỏi.
“Ca ca có khách tới sao?”
Mộ Dung Dục liền đỡ Trầm Tư Kính ngồi xuống.
“Vị này là Triệu công tử, là…..”
Giả bộ tạm dừng, chuyển sang đối Triệu Nhị Ngưu nói.
“Đây là muội muội ta.”
Triệu Nhị Ngưu nhìn nử tử dịu dàng yếu đuối trước mặt, nàng xinh đẹp như vậy, khiến người ta tâm động như vậy, một nữ tử như thế sợ là mấy đời Triệu Nhị Ngưu cũng không thể có được [Trầm Trọng Sơn: Vớ vấn, cả đời ngươi không phải của ta?], thế nhưng một nữ tử tốt đẹp đến vậy, Trầm Trọng Sơn lại….lại…..
Triệu Nhị Ngưu nắm chặt tay, cố gắng không run rẩy, cả tâm lẫn người đều lạnh đến đáng sợ.
“Vậy ta tính là gì?”
Trong lòng lặng lẽ thì thầm.
“Cạch~”
Cửa lại bị đẩy ra, gió đêm vẫn lành lạnh, hương hoa lan quen thuộc, mê say lòng người.
Cả người như hãm sâu trong hàn băng, run như lá vàng giữa gió thu, Triệu Nhị Ngưu cúi đầu, không muốn nhìn người tới.
Trầm Trọng Sơn đẩy cửa liền thấy Triệu Nhị Ngưu ngồi ở trong, cúi đầu thật thấp, nhìn lại hai người ngồi bên, thầm than không tốt.
Quả nhiên, không đợi Trầm Trọng Sơn mở miệng, đã nghe Trầm Tư Kính thảng thốt kêu lên, Triệu Nhị Ngưu vội ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy nàng kia đứng dậy, hai tay che miệng, vừa mừng vừa sợ nhìn mỹ nam phong hoa tuyệt đại ở cửa.
“Trọng…Trọng Sơn!!!”
Gió thổi y bào tung bay, Trầm Tư Kính như hồ điệp phiên phiên bay qua, ôm cổ Trầm Trọng Sơn.
“Trọng Sơn, là ngươi sao? Ngươi rốt cục tới đón ta sao?”
Gò má phi hồng, giọt lệ trong suốt, mãn nhãn vui sướng, trên mặt không còn vẻ thê oán vừa rồi nữa, mà thay vào đó là vui mừng khôn xiết.
Triệu Nhị Ngưu cắn môi, trong lòng đau lại vẫn ép mình ngồi yên như cũ, thật sự là một bức đoàn tụ đồ cảnh đẹp ý vui a!
Trầm Trọng Sơn bỏ nghi hoặc sang một bên, nhìn về phía Triệu Nhị Ngưu, thấy hắn cắn môi, mắt đau khổ phẫn giận, giật mình hiểu ra Trầm Tư Kính cùng Mộ Dung Dục đang diễn trò quỷ gì, vội vàng đẩy ra Trầm Tư Kính đang kề sát vào người mình.
“A!”
Trầm Tư Kính vừa đảo, ngã xuống đất, chống tay ngồi trên sàn khóc lóc như lê hoa nhỏ sương, thê lương vô cùng.
“Trọng sơn?”
Thủy mục đầy lệ, Trầm Tư Kính ai oán nghi vấn.
Triệu Nhị Ngưu vội bước qua, nâng Trầm Tư Kính dậy, trong mắt ngập tràn phẫn nộ, rống to.
“Ngươi làm gì!!!”
Trầm Trọng Sơn thầm nghĩ tên ngốc Triệu Nhị Ngưu này sợ là người khác nói gì cũng tin rồi, vội vàng nói.
“Nhị Ngưu, ngươi đừng tin lời bọn họ, bọn họ là…”
“Trọng sơn……”
Trầm Tư Kính tức khắc nhảy dựng lên lại ôm lấy Trầm Trọng Sơn, ngẩng khuôn mặt đã vương đầy nước mắt.
“Ngươi vì sao phải nói vậy, ta yêu ngươi như thế, tại sao ngươi lại cách ta mà đi, ngươi không thích ta điểm nào? Ta sửa, toàn bộ ta đều sửa! Ta chỉ cầu ngươi đừng rời bỏ ta…đừng rời bỏ ta….”
“Trầm Trọng Sơn!!! Ngươi! Ngươi! Ngươi mẹ nó không phải người!!!!”
Liền một bước bước ra cửa, chạy ra ngoài.
Trầm Trọng Sơn cũng không đuổi theo, y biết hiện tại Triệu Nhị Ngưu là hận chết mình, giải thích như thế nào hắn cũng sẽ không tin, vì thế chỉ phất tay ý bảo ám vệ Tam đuổi theo.
Quay đầu, tuyệt mỹ dung nhan triển khai một cái cười lạnh.
“Diễn cũng thật tốt.”
Trầm Tư Kính đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên áo.
“Ha ha, thường thôi, thường thôi….Người ta thấy Tiểu Dục diễn mới giỏi nha!”
Mộ Dung Dục ngồi xuống, cầm một ly rượu ngon Tây Vực, chậm rãi nhấp một ngụm.
“Rượu này quả nhiên là thượng phẩm.”
Trầm Tư Kính dựa vào vai Mộ Dung Dục, nở nụ cười quyến rũ.
“Trọng Sơn, ngươi nói nửa con nai này xứng với rượu ngon Tây Vực….”
Ném cái mỵ nhãn, cười duyên nói.
“Sẽ như thế nào a….”
Lòng thầm kinh vang một tiếng, Trầm Trọng Sơn lãnh mặt, vội vàng xoay người, phi về hướng Triệu Nhị Ngưu vừa chạy.