Trời sáng rõ, sau cơn mưa tiết trời thật là mát mẻ a.

“Ưhm~~!”

Triệu Nhị Ngưu khẽ rên một tiếng, tỉnh dậy, còn chưa mở mắt đã cảm thấy hốc mắt ẩm ướt, cả người rơi vào một cái ôm ấm áp, lập tức mở to mắt nhìn người nằm bên.

Lúc này Trầm Trọng Sơn có thể nói là thỏa mãn vô cùng a, khóe miệng nhếch cao, đuôi mày cong cong, ‘chụt’ một tiếng rõ to hôn lên cái mặt ngây ngốc của Triệu Nhị Ngưu. Triệu Nhị Ngưu động đậy vài cái, lập tức đỏ mặt ngây ra, đây đây…Không phải là không mặc quần áo sao!

Ôm chặt người nào đó sắp bốc hơi, Trầm Trọng Sơn nhẹ vỗ về lưng hắn, yêu thương nói.

“Đau không?”

Giờ mới hỏi, lúc làm chuyện đó sao không nghĩ tới!!!

Triệu Nhị Ngưu chui đầu vào trong chăn, chỉ lộ ra cái tai đỏ bừng, đứa nhỏ này rốt cục cũng nhớ tới tối hôm qua mình cùng Trầm Trọng Sơn làm chuyện xấu gì nha!!!

“Ha ha~~, Nhị Ngưu, nhìn ta!”

Triệu Nhị Ngưu lù lù bất động, Trầm Trọng Sơn cúi xuống xem xét, thấy mặt hắn nghẹn đỏ bừng còn ngốc ngốc trừng trừng mắt, vừa thấy mặt mình, liền vội vàng nhắm mắt lại, Trầm Trọng Sơn nở nụ cười, nâng mặt hắn lên, nhẹ nhàng nói.

“Nhìn ta, ta có lời muốn nói với ngươi!”

Triệu Nhị Ngưu mở hé một mắt, thấy Trầm Trọng Sơn mỉm cười ôn nhu.

“Nói…Nói gì?”

Trầm Trọng Sơn thu ý cười, nhìn người yêu trước mặt, hôn lên môi hắn, rồi mới nhìn thẳng vào mắt Triệu Nhị Ngưu nói chậm từng chữ.

“Nhị Ngưu, cả đời này, ta không cầu vinh hoa sánh ngang thiên tử, không cầu phú quý sai khiến quỷ thần, không cầu quyền thế đảo mây ngăn gió, không cầu công danh ngàn năm khuynh thế, chỉ cầu đời này kiếp này, được tay trong tay, bên nhau tới răng long đầu bạc.”

Dứt lời liền ôm Triệu Nhị Ngưu, dịu dàng hôn lên vai hắn.

Ngoài cửa sổ nắng vàng rực rỡ, nhóm ám vệ cảm khái không ngờ điện hạ của mình cũng có thể nói ra những lời cảm động như vậy, không khỏi lấy tay áo lau lệ.

Triệu Nhị Ngưu dựa vào ngực Trầm Trọng Sơn im lặng một lúc lâu, mới ngẩng khuôn mặt đỏ bừng ngây thơ, Trầm Trọng Sơn kích động chờ mong, đám ám vệ nghiêng tai nín thở lắng nghe.

“Ngươi…Ngươi nói cái gì? Ta….Ta nghe không hiểu.”

Trầm Trọng Sơn đen sầm mặt, hắn thật đúng là cũng thành đại ngốc tử rồi, cùng Triệu Nhị Ngưu nói cái gì tay trong tay, bên nhau đến răng long đầu bạc chứ!!! Hắn hiểu được cái ****!!! (à..ờ…cái *** là khi người ta ăn no rồi thả hơi ra từ cúc huyệt ấy mà)

Ngoài cửa sổ, nhóm ám vệ đồng loạt ngã xuống đất không dậy nổi.

Triệu Nhị Ngưu vẫn ngây thơ nhìn Trầm Trọng Sơn, không biết vì sao nháy mắt hắn đã đổi mặt. Trầm Trọng Sơn thở dài một tiếng, thân thủ nhéo nhéo mặt Triệu Nhị Ngưu.

“Ta nói cái gì ta cũng không muốn, cả đời đều ở bên ngươi, được không?”

“A? Cả đời bên nhau?”

“Ừ, cả đời.”

Triệu Nhị Ngưu hạ mắt, suy nghĩ trong chốc lát rồi lại ngẩng đầu, hai mắt sáng lấp lánh.

“Ngươi là muốn tới thôn của ta ở sao?”

Haiz…Tha thứ cho Nhị Ngưu đi, ai bảo ta viết hắn thành ngốc tử chứ!

Trầm Trọng Sơn sờ sờ eo hắn, cười thầm nói.

“Chúng ta đều đã làm chuyện đó rồi, ngươi nói ta hẳn nên lấy ngươi về a!”

“A?”

Triệu Nhị Ngưu há to miệng, mặt đỏ bừng, dùng sức chui đầu vào trong chăn, kỳ thật cũng chính là trong lòng Trầm Trọng Sơn, rầu rĩ nói.

“Chuyện…chuyện này..ta…ta không biết đâu! Với lại, hai chúng ta đều là nam nhân.”

Trầm Trọng Sơn ôm chặt người yêu vào lòng, cười to hai tiếng, mặt mày tràn đầy vui sướng.

“Ngươi đồng ý? Ha ha ha ~~~!!!”

“Ta…Ta…Không đồng ý!!”

Trầm Trọng Sơn mặc kệ, ôm lấy Triệu Nhị Ngưu, hôn hắn thật sâu.

“Ô ô ô ô……”

Kháng nghị không có hiệu quả.

Ngoài cửa sổ, đám ám vệ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi..

“Cái này…có tính là cưỡng bức dân nam không?” _ ____|||||

──────

Trên đường nhỏ, Hoa Lan ôm cái bụng to, tay cầm rổ nhỏ, bên trong là vài cái bánh bao, định đem qua cho ca ca mình ăn.

“Di? Không ở nhà sao?”

Vươn tay nhẹ nhàng gõ gõ.

“Ca, ca có nhà không? Ta mang ít bánh bao cho ngươi!”

Trong phòng loạn thành một đoàn, Triệu Nhị Ngưu đỏ mặt, giãy khỏi vòng tay của Trầm Trọng Sơn vội vàng tìm quần áo mặc vào.

“Muội muội ta đến!!”

Lại quay đầu nhìn Trầm Trọng Sơn trần như nhộng, kinh diễm bao nhiêu cũng vẫn là lý trí chiếm ưu thế, khẩn trương kêu to.

“Ngươi…Ngươi mau mặc quần áo vào a!!!”

Trầm Trọng Sơn thân thủ ngăn lại Triệu Nhị Ngưu đang cuống cuồng, bế thốc lên giường, vung tay một cái đã khoác vào thủy sắc trường sam, mặt hàm xuân quang.

“Ta đi.”

[Hẳn là muốn nhìn một chút muội muội của vợ đi!]

Dứt lời liền phi ra phòng ngoài, tháo then cài, mở cửa.

Hoa Lan liền như vậy nhìn cửa mở ra, sau đó thì ngây ngẩn, đây vẫn là người sao? Thân cao cường tráng, mặc một bộ thủy sắc trường sam, chỉ liếc một cái đã đủ biết là tơ lụa thượng đẳng, giá cả xa xỉ không cần bàn cãi, một đầu tóc đen tùy ý thả xuống, vài lọn buông trên vai, trước ngực, lại có cảm giác như không gió mà bay.

“Ai ~!”

Hoa Lan thở dài một tiếng, thầm nghĩ thế gian lại có nam tử yêu diễm như thế, bản thân nàng là nữ tử cũng không khỏi thầm sinh đố kỵ, thu hồi vẻ kinh ngạc, Hoa Lan lấy lại tinh thần, mỉm cười nói.

“Công tử là ai? Ca Ca ta ở nhà sao?”

Trầm Trọng Sơn thấy nữ tử này đối với dung mạo của hắn lại có thể thản nhiên như vậy, trong lòng tán thưởng.

“Nhị Ngưu còn đang ngủ, ngươi là muội muội Hoa Lan của hắn đi, ta là…”

Tạm dừng một chút, mới nở một nụ cười tuyệt mỹ nói.

“..Vị hôn phu của hắn.”

Nụ cười trên mặt Hoa Lan cứ thế ngưng lại, cái rổ trong tay ‘rầm’ một tiếng rơi xuống đất, bánh bao cũng văng ra xung quanh. Triệu Nhị Ngưu trốn trong phòng nghe thấy lời Trầm Trọng Sơn nói cũng thật là vừa thẹn vừa vội, vội vã mặc quần áo ngủ vào rồi chạy ra, kéo Trầm Trọng Sơn về phía sau, đứng trước mặt Hoa Lan luống cuống tay chân muốn giải thích.

“Hoa Lan, ngươi đừng nghe hắn nói lung tung, ta không phải lão bà của hắn đâu!”

Haiz~~ Thế mới nói ngươi là ngốc tử a!

Cứ nhìn quần áo bây giờ của các ngươi xem, còn có mấy vết lấm tấm hồng hồng tím tím trên cổ ngươi kia, một cô nương thông minh như Hoa Lan có thể không biết quan hệ của các ngươi là gì sao?

Hai mắt Trầm Trọng Sơn tràn đầy ý cười, tới gần Triệu Nhị Ngưu, vòng tay ôm lấy eo hắn, tựa đầu lên vai, nhìn dấu hôn dưới ánh nắng càng có vẻ dụ hoặc.

“Muội muội ngươi là người thông minh…Chuyện này ngươi nên hiểu rõ, tình cảm của ta với ca ca ngươi…”

Nhìn vành tai Triệu Nhị Ngưu đỏ lựng, Trầm Trọng Sơn liếc mắt một cái, kiên định nói.

“Thật đến mức ta nguyện dùng cả đời bảo vệ, cho dù mất mạng cũng tuyệt không hối tiếc.”

Trầm Trọng Sơn nói lời này thật không chút thẹn thùng, nhưng lại làm Triệu Nhị Ngưu cùng Hoa Lan xấu hổ muốn chết, hai huynh muội cứ vậy đỏ mặt nhìn nhau hồi lâu. Triệu Nhị Ngưu thực vô cùng cảm động, nghĩ rằng thì ra trừ bỏ Hoa Lan còn có người yêu mình như vậy. Còn Hoa Lan lại thật kinh ngạc, một công tử xuất chúng như thế lại thật lòng yêu ca ca khờ ngốc của mình? Nhưng lại nghĩ nhà mình không tiền không tài, hắn có thể toan tính gì chứ?

[Ách, chắc nên giải thích một chút về câu tỏ tình của anh Sơn chứ nhỉ @.@ Ta sợ có người thấy khó hiểu nên thôi cứ giải thích 1 chút vậy:

“Nhị Ngưu, cả đời này, ta không cầu vinh hoa sánh ngang thiên tử, không cầu phú quý sai khiến quỷ thần, không cầu quyền thế đảo mây ngăn gió, không cầu công danh ngàn năm khuynh thế, chỉ cầu đời này kiếp này, được tay trong tay, bên nhau tới răng long đầu bạc.”

-‘thiên tử’: từ này ai cũng biết rồi, có nghĩa là ‘con trời’, vua chúa thời xưa luôn tự coi mình là ‘thiên tử’ –> khi nói đến ‘thiên tử’ người ta thường nghĩ ngay đến hoàng đế, mọi người có lẽ sẽ thấy hơi khó hiểu khi ở đây ta lại dùng ‘vinh hoa sánh ngang thiên tử’ mà không dùng cái khác, vì ‘thiên tử’ thì đương nhiên là vinh hoa tột bậc rồi, có điều nếu hiểu ‘thiên tử’ theo đúng nghĩa đen của nó là ‘con trời’ mà không phải là ám chỉ ‘hoàng đế’ thì sẽ thấy hợp lý thôi ^^.

– ‘không cầu phú quý sai khiến quỷ thần’: có câu ‘tiền bạc sai khiến được quỷ thần’, nhưng ở đây dùng tiền bạc thì có phần hơi ‘tục’ nên ta giữ nguyên văn là ‘phú quý’.:XD~]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play