- Đoạn Vân Tế tự đại nhân, Long Hoàng mệnh lệnh cho ta lần này vô luận làm sao cũng phải mời bằng được nhà ngươi đi Đường Cổ Lạp Sơn!
Tại khách sảnh Tiếp đãi thất, Ngân long Tạp Lỗ nói rất nghiêm túc với Đoạn Vân.
Đoạn Vân cười nói:
- Tạp Lỗ đại nhân, làm sao như vậy được, quá khẩn cấp đi nha, thời gian ta ước định mới chưa được một tháng mà! Hơn nữa, còn có hai mươi mấy ngày nữa là hết năm, ngươi để cho ta qua năm nói đã rồi mới nói lại nha?
Ngân long Tạp Lỗ rất khó xử:
- Lão đệ a, ngươi không biết rằng lễ vật lần trước ngươi tặng ta đó ta đâu có được giữ lại, từ chỗ ngươi trở về ta đã bị Long Hoàng mắng cho một trận, rồi tịch thu luôn cả cái rương bảo bối của ta. Thật sự là mất mặt a, lần này Long Hoàng đại nhân nói rất rõ ràng, cho dù có phải dùng đến vũ lực, cũng phải bắt trói ngươi mà mang đi. Do đó lần này Long Hoàng đại nhân đặc ý bắt ta phải đem theo năm Đại long vệ trong số mười Đại long vệ của Ngài, đến đây thỉnh mời ngươi! Đoạn Vân tiểu đệ, xin ngươi đừng làm khó ta mà, lão ca ta cũng hết cách rồi!
Nói thật, Đoạn Vân chẳng xem năm Đại long vệ đó ra cái thớ gì. Mấy tên đó cũng chỉ có thực lực đến cửu cấp hậu giai chứ mấy, một ma sủng của mình cho tới hôm nay sau khi đã được Đoạn Vân nhồi nhét một mớ Tẩy Tủy Đan, đều đã đạt đến thực lực cửu cấp đỉnh phong cả, mấy tên biến thái này chỉ còn cách một ngón chân là bước trên thần giai rồi. Hơn nữa thực lực của Diệp Cô Thành đã là Kiếm Thần rất cường hãn, để chống lại đám đó đảm bảo nắm chắc tất thắng. Nhưng cả Long Tộc cường đại còn khiến cho Đoạn Vân rất kiêng kị. Tùy tiện mấy thị vệ đã có thực lực đến thế rồi, vậy còn chín tên Trưởng lão biến thái và một tên Long Hoàng còn biến thái hơn thì sao?
Đoạn Vân cười cười, trong lòng cân nhắc một chút, quyết định đi một chuyến đến Đường Cổ Lạp Sơn. Dù sao chuyện đó chắc cũng chẳng làm mình thiệt hại gì! Nói không chừng còn có thể kiếm chác được không ít. Người ta sống chẳng phải vì lợi ích cả sao?
- Được! Khi nào thì khởi hành? - Đoạn Vân chỉnh sắc hỏi.
- Lập tức khởi hành ngay!
- Khẩn cấp vậy sao? - Đoạn Vân hơi giật mình.
- Ai nha, Đoạn Vân lão đệ, ngươi đừng có lần lữa hết lần này tới lần khác nữa nha. Hơn nữa, Đường Cổ Lạp Sơn cách đây rất xa, phải mất hai ngày chúng ta mới tới được. - Tạp Lỗ hơi sốt ruột, hắn có vẻ rất khẩn thiết khuyên Đoạn Vân liên tục.
Đoạn Vân cười cười, quay về Ước Hàn nói:
- Ước Hàn, đem hai rương bảo bối lên đây! Tạp Lỗ đại ca, bảo bối của ngươi đã bị Long Hoàng đoạt đi, nay tiểu đệ biếu cho ngươi hai món khác! Long Hoàng cũng dã man thật, đồ của thủ hạ mình mà cũng cướp đoạt trắng trợn thế ư?
Tạp Lỗ vội vàng ngăn Đoạn Vân lại, liếc mắt nhìn về phía mấy Long vệ ngoài cửa, thần sắc có vẻ lo lắng:
- Tiểu đệ, những lời này không được nói lung tung! Nếu để Long Hoàng biết được, ngươi có thể có họa sát thân đó! Rồng nào mà chẳng tham, Long Hoàng còn tham hơn nhiều. Bất quá lần trước là do ta không hoàn thành nhiệm vụ, bị trừng phạt cũng không sao cả. Nhưng chắc lần này Long Hoàng không dám lấy bảo bối của lão ca đâu! Hừ! Tiểu đệ, chỉ có ngươi là thông tình đạt lí.
Đoạn Vân cười nói:
- Đại ca đừng khách khí, đây là tâm ý của tiểu đệ mà! Được rồi, xin chờ ta nửa giờ, ta đi chuẩn bị cái đã!
- Được!
Sau đó Đoạn Vân triệu tập tất cả thủ hạ, dặn dò vài việc.
- Sự tình này các ngươi cũng đã biết, ta phải đi Đường Cổ Lạp Sơn một chuyến, chẳng qua thời gian chắc sẽ không lâu lắm đâu. Trong khoảng thời gian này, các ngươi phải làm tốt việc của mình, các hạng mục công tác không được rối loạn! Nhất là quân đội, phải gia tăng huấn luyện, xây dựng thành thị cũng không được ngừng nghỉ. Các ngươi phải đề phòng có người đến đánh lén! Vì trước đây không lâu, bộ lạc Cuồng chiến sĩ đã bị Long kỵ sĩ của Lôi Ngạo Đế Quốc tập kích. Mặc dù chúng ta có vũ lực rất cường hãn, nhưng nếu như bị người khác nhân cơ hội chúng ta chủ quan mà tập kích, điều đó có thể sẽ gây ra những tổn thất rất lớn. Các ngươi hiểu chưa?
Đoạn Vân an bài rất ổn thỏa tất cả công việc ở nhà.
- Lão Đại, ngươi muốn cử ai đi theo ngươi? - Tiểu Phì Tử mũm mĩm đáng yêu của chúng ta lúc này lên tiếng hỏi.
Đoạn Vân ngẫm nghĩ một lát, rồi nói:
- Ta và Diệp Cô Thành hai người là đủ rồi!
- Lão Đại, nhưng còn an toàn của ngươi nữa chứ? Cho ta cũng đi theo đi mà, ta có thể bay rất nhanh, có thể cõng ngươi trở về được! Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Tiểu Phi Hiệp nói có vẻ hơi khẩn cấp.
- Lão Đại, hai huynh đệ chúng ta hiểu rất rõ Đường Cổ Lạp Sơn, để cho chúng ta đưa ngươi đi nhé? - Đạt Nhĩ huynh đệ cũng đề nghị.
Đoạn Vân ngăn Phì Tử và Ngưu Ma Vương đang nhấp nhổm cũng muốn đòi đi, nói một cách nghiêm túc:
- Thôi, chỉ thêm Tiểu Phi Hiệp đi cùng hai người chúng ta! Các ngươi không cần nói nữa! Đường Cổ Lạp Sơn là địa bàn của Long Tộc, ai dám ở đó mà gây chuyện chứ? Đạt Nhĩ huynh đệ, ta biết các ngươi bị đuổi ra khỏi chỗ đó, Long tộc ở đó chẳng đối xử tốt với các ngươi đâu, các ngươi không nên đi. Hơn nữa, nếu các ngươi đều đi, chỉ sợ sẽ có người đến kiếm chuyện với Gia tộc, vậy phải làm sao bây giờ? Lôi Ngạo Đế Quốc tới đánh chúng ta thì đối phó thế nào? Nhiệm vụ của các ngươi là ổn định tình hình Gia tộc trong khi ta đi vắng.
Dừng một chút, Đoạn Vân chuyển hướng sang mấy cô vợ của mình:
- Các nàng lo chăm sóc việc nhà cửa, ta sẽ về rất nhanh thôi! Khóc khóc cái gì? Long Tộc rất gần đây thôi mà!
Các vị phu nhân động lòng người lúc này gần như không rời Đoạn Vân được, dù sao ly biệt luôn làm cho người ta có chút thương tâm.
Thấy những vị phu nhân đẹp như hoa như ngọc mà mặt thì lệ chảy tèm lem, Đoạn Vân cười cười:
- Nếu các ngươi ở nhà mà không ngoan, ta đây sẽ đề thân với Long Hoàng, cưới một con mẹ Bạo long về đó!
Đúng lúc này, Tiểu Bạch nhảy dựng lên, rất tức giận quay về Đoạn Vân mà nhếch miệng với vẻ mặt rất kiêu ngạo.
- Lão Đại, Long Hoàng không có Công chúa đâu! - Hắc long Đạt Nhĩ Khắc nhắc.
Đoạn Vân thấy Tiểu Bạch nhếch miệng thì rất lấy làm nghi hoặc, hắn ôm lấy Tiểu Bạch đánh giá một chút, cười cười:
- Ta nói cưới một khủng long, mắc gì đến ngươi mà phải tức giận thế, người thụ tội cũng không phải ngươi mà? Ai yêu! Dám cắn ta hả?
Đoạn Vân giơ tay lên muốn đánh Tiểu Bạch, bất quá thấy Tiểu Bạch nghênh đầu lên một bộ ta đây không thèm sợ, tay của Đoạn Vân lại hạ xuống biến thành động tác vuốt ve.
- Hư quá! Thôi, Tiểu Phi Hiệp, Diệp Cô Thành, chúng ta chuẩn bị xuất phát! - Buông Tiểu Bạch ra, Đoạn Vân phất tay ra hiệu.
Ra đến cửa Đoạn Vân vừa vặn gặp phải Ước Hàn.
- Thiếu gia, những thứ Ngài đã yêu cầu đều đặt ở trong giới tử! - Ước Hàn đưa cho Đoạn Vân một Không gian giới chỉ.
Đoạn Vân tiếp nhận giới tử nhìn thoáng qua, khẽ gật đầu:
- Tốt lắm, ngươi phải quản lý việc nhà cho tốt nhé!
- Vâng!
Chỉ chốc lát sau, Đoạn Vân đã tìm tới Tạp Lỗ.
- Tạp Lỗ đại ca, chúng ta có ba người sẽ cùng đi! Đây là hộ vệ Diệp Cô Thành, đây cũng là một hộ vệ của ta, Tiểu Phi Hiệp.
Đoạn Vân chỉ vào Tiểu Phi Hiệp lúc này đã hóa thành hình người nói.
- Đây là hộ vệ của ngươi hả? Hắn có phải là người không? - Tạp Lỗ kéo Đoạn Vân ngó qua rồi hỏi.
Đoạn Vân cười cười, nói vẻ quỷ dị:
- Ngươi không cần lo cho hắn có phải là người không, chúng ta đi thôi! Ngươi cho ba vị Long vệ đại nhân biến thành Cự long chở chúng ta đi nhé?
- Ta giao cho một vị Long vệ chở ba người là đủ rồi! Xuất phát!
Sau đó Đoạn Vân nhảy lên lưng một con rồng, bay thẳng về phía Đường Cổ Lạp Sơn!
Đoạn Vân an bài như vậy làm cho Tiểu Phi Hiệp rất khó hiểu, ngồi trên lưng rồng, hắn khều khều Đoạn Vân thắc mắc. Đoạn Vân cười nói:
- Đường xa như vậy, ngươi không mệt à? Hơn nữa bình thường ngươi đâu có cơ hội được ngồi lên lưng rồng. Bọn họ lại không biết ngươi là phi hành ma thú! Bình thường ngươi bị người khác ngồi lên, hôm nay cũng nếm thử cái mùi vị ngồi lên lưng người khác chớ! Tiểu tử ngươi đúng là láo lếu, không cảm ơn ta thì thôi!
Vẻ mặt Tiểu Phi Hiệp cười đểu giả nói:
- Lão Đại, ngươi thật sự là một tên gia hỏa giảo hoạt! Lão Đại, ngươi đúng là thần tượng siêu cấp của ta!
Đoạn Vân cười rất đắc ý, vỗ đầu Tiểu Phi Hiệp:
- Giảo hoạt? Ngươi dám nói như vậy với lão Đại hả?
- Không, nói sai rồi, là thông minh! Trí tuệ và anh minh thần vũ của Ngài đủ để chiếu khắp cả đại lục Mộng Đa Lợi Á!
- Còn có gì nữa?
- Đúng, còn cả Tây đại lục cũng chiếu luôn!
- Không đủ!
- Không đủ?
- Ngu thế! Quang huy của ta còn chiếu đến mọi mỹ nữ trên thế gian!
- Ô là là! Phải phải! Lão Đại, quang huy của Ngài cũng chiếu tới mọi con rồng cái nữa a!