- Chuyện gì thế?

Đoạn Vân dắt theo tam đại Phi hành Long sủng và Diệp Cô Thành lắc mình một cái đã tới trên tường thành. Ở đây, một đám thủ hạ Đoạn Vân đang cùng mười mấy tên Hải Tộc giằng co ở ngoài thành, bạt kiếm giương cung, Đoạn Vân đoán chừng nếu mình chỉ đến chậm nửa bước, họ sẽ trực tiếp tràn vào rồi!

- Thiếu gia, mười mấy Hải Tộc này nói là muốn tìm chúng ta lý luận! - Ước Hàn vừa thấy Đoạn Vân trở lại, rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm!

- Muốn lý luận gì? Muốn thuyết pháp gì? Họ đến lâu chưa?

Đoạn Vân vừa nghe liền lộ vẻ nghi hoặc, chẳng lẽ việc mình bắt giam Hứa Đức Lạp bị lộ tẩy rồi sao? Hay là việc mình xúc xiểm Đông Hải và Bắc Hải bị rò rỉ? Hẳn là khó có thể như vậy được!

Ước Hàn trả lời:

- Thiếu gia, họ cũng vừa tới, họ muốn biết Long Thần Tạp Tây Cách Nhĩ làm sao mà chết!

- Họ làm sao biết được? Hơn nữa, Long Thần có chết cũng chẳng liên quan gì tới họ cả? Mẹ kiếp, tưởng ta dễ bắt nạt sao!

Nhìn mười mấy Hải Tộc rất kiêu ngạo đứng trên khoảng không trung phía trên tường thành, Đoạn Vân nổi giận bừng bừng! Mẹ nó, sớm muộn cũng phải đánh các ngươi, các ngươi lại tìm đến, chẳng phải là muốn chết sao?

- Người bên trong nghe đây, chúng ta là tam đại Hải Vương dưới trướng của Hải Hoàng vĩ đại. Mau gọi người phụ trách cao nhất của các ngươi ở nơi này ra đây, bằng không, chúng ta sẽ phải sử dụng cấm chú san bằng nơi này đó!

Một thanh âm rất kiêu ngạo từ ngoài thành vọng vào.

Đoạn Vân cẩn thận đánh giá mười mấy tên Hải Tộc đó, chủ yếu là xem xét thực lực của họ! Họ có mười bốn người, Đoạn Vân nhìn không ra thực lực của tam đại Hải Vương, chỉ cảm thấy họ mạnh hơn Hứa Đức Lạp vài cấp. Còn mười tên Hải Tộc khác đều là Hải thú có thực lực khoảng cấp mười một. Nhưng lẫn vào trong đám đó lại có một mỹ nữ, hơn nữa vừa thấy là biết ngay đúng loại băng sơn mỹ nữ!

- Thiếu gia, thực lực tam đại Hải Vương còn mạnh hơn ta vài phần, hẳn là đều ở cấp mười hai trung giai, còn lại là cao thủ cấp mười một, còn cô gái kia là một Nhân Ngư, nghe chừng là Công chúa Hải Tộc! - Diệp Cô Thành nói với Đoạn Vân.

Ước Hàn nghe thực lực của đối thủ cường đại như vậy, nói vẻ lo lắng:

- Thiếu gia, có cần kêu lực lượng Thần Long tới không?

Đoạn Vân lắc lắc ngón tay trỏ, nói:

- Không cần đâu! Cho dù phải đánh nhau, chúng ta cũng tuyệt đối có thể thu thập được mười mấy tên Hải Tộc kiêu ngạo này! Thực lực tam đại Hải Vương không phải cũng chỉ cấp mười hai trung giai thôi sao? Bảy đại Cuồng Chiến sĩ cũng đủ trị họ rồi? Về phần mấy con côn trùng còn lại căn bản không đáng nhắc tới! Dám kiêu ngạo với chúng ta ở đây, ta sẽ để cho chúng chết mà cũng không biết mình chết như thế nào!

Nhìn mười mấy tên Hải Tộc kiêu ngạo trên không trung, Đoạn Vân thầm khinh bỉ chúng! Mẹ nó, dường như muốn khoe cho mọi người biết lực lượng mình cường đại đến đâu, bay trên không trung lâu như vậy! Thân là Hải Tộc mà có thể bay trong không trung, chứng tỏ thực lực của họ đã đột phá tới Thần cấp. Cả đám thuộc hạ của Đoạn Vân khi có thực lực đạt tới cấp mười một, cũng có thể bay lượn trong không trung! Chỉ có điều, tốc độ phi hành vào trình độ linh hoạt thì kém hẳn đám Phi hành Ma thú. Họ là cấp mười một, nhưng về tốc độ phi hành tối đa đại khái chỉ tương đương với Phi thú cấp chín thôi.

Nhìn qua một đám chung đoan thủ hạ của mình, Đoạn Vân ra lệnh:

- Đạt Nhĩ huynh đệ, Tiểu Phi Hiệp, Diệp Cô Thành, năm đại Hắc long, năm đại Phi long, các ngươi theo ta bay tới giao thiệp với chúng! Về phần Phì Tử, Ngưu Ma Vương, và mười siêu Thần thú của Gia tộc, Cuồng Chiến sĩ thì ở nguyên chỗ này! Một trăm hai mươi Thú Nhân hộ vệ đề phòng trên tường thành. Ta không muốn để bọn chúng biết thực lực của chúng ta, hiểu chưa?

Phì Tử nhìn Đoạn Vân khinh bỉ một chút, hắn nói vẻ hơi khó chịu:

- Lão Đại, chúng ta không phải không biết bay, ngươi được bay mà lại bắt chúng ta ở lại, ngươi làm vậy quả là không công bằng đâu!

Đoạn Vân cười nói:

- Nếu chúng nó thoáng cái thấy bao nhiêu Thú Nhân, Ma thú bay như châu chấu đầy trời, chắc chúng bị dọa chết mất!

Nói xong, Đoạn Vân và Diệp Cô Thành nhảy lên lưng của Tiểu Phi Hiệp, bay về phía mười mấy Hải Tộc đang bay ở ngoài thành! Hai huynh đệ đại Hắc long một tả một hữu bảo vệ hai bên Đoạn Vân, theo sát phía sau là mười đại Phi hành Long thú! Còn Phì Tử và Ngưu Ma Vương dẫn mười đại siêu Thần thú nhảy xuống tường thành, Pháp Lạp Kì dẫn sáu đại siêu cấp Cuồng Chiến sĩ cũng nhảy xuống tường thành.

Kỳ thật, mười mấy tên Hải Tộc bay rất gần thành tường, đại khái chỉ cách có năm trăm thước. Nhưng Đoạn Vân lại ra lệnh cho Tiểu Phi Hiệp phải bay thật chậm.

Tiểu Phi Hiệp bị Đoạn Vân bắt phải hành động như vậy cảm thấy rất bực bội! Hắn nói rất bất mãn:

- Lão Đại a, ngươi có cần phải như vậy không? Ngươi không phải không biết bay, mà còn bay nhanh hơn cả ta! Hơn nữa, còn bảo ta bay chậm như vậy, ta thật sự hoài nghi có phải đầu ngươi bị chạm mạch gì không!

Đoạn Vân cười nói:

- Chúng ta bây giờ còn chưa khai chiến với Hải Tộc, rất cần phải giả vờ yếu đuối!

- Lão Đại, ta khinh ngươi!

Tiểu Phi Hiệp cũng không quản đám Hải Tộc này, vốn đang cố nén thanh âm, bây giờ lại lớn tiếng gào lên với Đoạn Vân.

- Các ngươi cuối cùng cũng ra rồi! Ngươi chính là người phụ trách ở đây?

Lúc này một trong tam đại Hải Vương bay tới trước mặt Đoạn Vân.

Phía Đoạn Vân cũng dừng lại sau cái phất tay của hắn, rồi đậu lại hình thành một trận địa phòng ngự rất cẩn thận! Tiểu Phi Hiệp và Đạt Nhĩ huynh đệ lập thành một hình tam giác, mười đại Long thú ở phía sau họ xếp thành một hàng dài!

Đoạn Vân ngồi trên người Tiểu Phi Hiệp quay về đám Hải Tộc nói:

- Ta là Lĩnh chủ của A Nhĩ Ti Tư, ta tên là Đoạn Vân, các ngươi là Hải Tộc, vì sao phải đến xâm phạm A Nhĩ Ti Tư của ta?

- Ngươi chính là Đoạn Vân hả? Đoạn Vân đại nhân cường đại tự xưng là Lĩnh chủ, thật là hơi buồn cười đó!

Lúc này mỹ nữ Nhân Ngư đứng đầu dùng một ngữ khí kỳ quái nói với Đoạn Vân.

Không thể nào, tên mình đã truyền tới Hải Tộc rồi sao? Hơn nữa, đến cả Công chúa Hải Tộc này mà cũng biết mình, thật sự là …!

Đoạn Vân cười cười, nói vẻ nghi hoặc:

- Ngươi biết ta hả? Ta chỉ là một nhân loại nhỏ bé thôi mà! xem tại TruyenFull.vn

- Hừ! Nếu ngươi nhỏ yếu, vậy thì trên đại lục chắc không ai dám tự xưng cường mãnh! Ta nghe nói ngươi mang binh đi thiếu chút nữa san bằng cả Đường Cổ Lạp Sơn!

Nhân Ngư mỹ nữ nói với Đoạn Vân có chút khinh bỉ.

Mẹ nó, nguyên là họ có liên lạc với Long Tộc, cũng khó trách chúng biết mình! Xem ra, mình đã khiến cho Hải Tộc chú ý rồi, chắc không thể tiếp tục ẩn dật nữa rồi! Ai, không ngờ lại phải khai chiến với Hải Hoàng sớm như vậy!

Đoạn Vân cười cười, nói:

- Thật không ngờ bây giờ tiếng tăm của Đoạn Vân ta lại vang dội đến thế! Nhưng ngươi nói là ta chiếm giữ Đường Cổ Lạp Sơn, thì có hơi khoa trương! Đoạn Vân ta dù sao cũng không phải Thần, chỉ là một nhân loại bình thường! Làm sao dám tự xưng cường đại trước mặt Hải Hoàng và chư vị Hải Vương chứ!

- Ngươi rất thức thời đó! Chúng ta muốn biết, Long Thần chết như thế nào!

Nhân Ngư mỹ nữ vẻ mặt băng giá tiến lên nói với Đoạn Vân. Khẩu khí đó giống như đang ra lệnh, làm Đoạn Vân rất bất mãn! Mẹ nó, mỹ nhân ngư láo thật, cứ theo như những gì ta đã làm trước đây thì phải bắt ngươi làm nữ nô cho bổn thiếu gia là xong!

Đoạn Vân đánh giá một lần nữa thực lực của Bắc Hải. Bây giờ, trong số Thất Đại Hải Vương, Hứa Đức Lạp thì bị mình đóng băng! Ở đây có tam đại Hải Vương, chỉ cần thu thập họ xong, vậy thì bộ tộc Bắc Hải cũng chỉ còn lại có tam đại Hải Vương! Tam đại Hải Vương, cho dù thực lực vượt qua cả Long Thần, Đoạn Vân cũng có thể dùng chiến thuật biển người bắt giữ họ! Về phần Hải Hoàng, Đoạn Vân phỏng chừng hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng ra tay, dù sao hắn cũng phải trấn thủ Bắc Hải! Đến lúc đó, mình có thể liên hợp với Đông Hải hoặc Tây Hải đánh nát Bắc Hải.

Xem ra, cái kế giả con giả cháu này thật sự là sai lầm! Ngươi chẳng việc gì phải giả trang cả, mẹ nó, có thực lực mà còn phải cất giấu, để cho người ta khi dễ ngươi có thoải mái không?

Nghĩ vậy, nét mặt Đoạn Vân nhanh chóng biến thành một vẻ rất uy nghiêm, hắn nói lạnh lùng:

- Làm sao các ngươi biết Long Thần đã chết?

Lúc này, một tên Hải Vương từ đầu vẫn một mực lắng nghe bỗng lên tiếng nói:

- Đoạn Vân, chẳng lẽ ngươi còn muốn giảo biện? Hải Hoàng chúng ta phái lão Thất đến mời Long Thần tới Bắc Hải làm khách, nhưng hắn cùng với Long Thần Tạp Tây Cách Nhĩ nửa đường lại ghé A Nhĩ Ti Tư của ngươi! Hơn nữa, chúng ta còn phát hiện xung quanh Lạp Mỗ hà đã xảy ra chiến đấu kịch liệt! Còn Long Thần cũng tự nhiên biến mất! Nhưng, chúng ta lại tìm thấy mùi của Long Thần ở Á Cương thành, hơn nữa là mùi từ một bộ phận thân thể của hắn!

Nguyên là ngửi được mùi của mấy thứ linh kiện của con Thằn lằn Tạp Tây Cách Nhĩ! Mấy hôm trước, Đoạn Vân bảo đám Ải Nhân xách một đống long lân, long bì, long cốt đi chế tạo Thần khí. Xem ra long bì long lân này lắm phiền toái quá! Ai, thật sự là quá bất cẩn rồi! Nhưng cái mũi họ cũng quả là kinh khủng? Chẳng lẽ họ là chó? Đoạn Vân không biết trong số tam đại Hải Vương trước mắt, có một người là một con Hải cẩu! Cái mũi Hải cẩu còn mạnh hơn cả chó trên đại lục ấy chứ, hắn có thể ngửi được mùi trong nước chứ sá gì nói là ngửi ở trên bờ!

Nghe thế, Đoạn Vân cười cười, hỏi lại:

- Các ngươi không nghĩ là Long Thần bị ta giết đó chứ?

Vị Hải Vương đó cười to vài tiếng, đáp:

- Ha ha ha, Đoạn Vân, ngươi tưởng rằng dựa vào thực lực của ngươi mà có thể giết được Long Thần sao? Phải biết rằng, thực lực của Long Thần đã coi như là một cao thủ ở Thần giới rồi! Chỉ bằng một nhân loại bình thường mà đòi giết Long Thần sao? Nhưng, cho dù ngươi không giết Long Thần, thì ngươi làm sao có thể giải thích được việc thân thể Long Thần ở đây? Chuyện này ngươi phải nói rõ cho ta! Còn nữa, Thất Hải Vương Hứa Đức Lạp của bộ tộc Bắc Hải chúng ta cũng mất tích luôn, chúng ta muốn biết hôm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Từ việc ngươi có thể tìm được thi thể Long Thần, chúng ta dám khẳng định, cái chết của Long Thần và sự mất tích Hứa Đức Lạp nhất định có quan hệ rất lớn với ngươi!

Đoạn Vân cười nhạt hỏi lại:

- Chẳng lẽ các ngươi thật sự không nghi ngờ ta giết Long Thần? Phải biết rằng, nếu ta giết Long Thần thì việc các ngươi dám tới kiêu ngạo giương oai diễu võ ở Á Cương thành xem ra khá nguy hiểm đó!

Vị Hải Vương đó vừa nghe Đoạn Vân nói xong, rõ ràng hơi giật mình, nhưng chẳng mấy chốc hắn lại khôi phục sắc mặt kiêu ngạo:

- Ha ha, Đoạn Vân, ngươi đúng là thật hài hước! Chỉ bằng một nhân loại nhược tiểu mà nghĩ đến việc giết được Long Thần ư? Vậy chẳng phải là trò đùa lớn nhất mấy trăm năm nay sao?

Lúc này, Nhân Ngư Công chúa ngắt lời Hải Vương đó, nàng bay đến trước mặt Đoạn Vân nói:

- Chúng ta chỉ muốn biết hôm đó rốt cuộc xảy ra cái gì, chúng ta cũng không phải tới đây để khi dễ loài người nhỏ yếu các ngươi!

Nghe chữ "nhỏ yếu" của Nhân Ngư Công chúa, Đoạn Vân vặc lại vẻ rất bất mãn:

- Nếu ta không muốn nói thì sao?

- Vậy chỉ có...chết!

Tên Hải Vương kia kiêu ngạo nói với Đoạn Vân. Hơn nữa, ngữ khí rất âm trầm, mang theo vài tia sát khí rờn rợn lạnh lẽo!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play