Sáng sớm, không khí vô cùng trong lành, trên bầu trời còn có vài đám mây màu vàng đang bay lượn dáng vẻ vô cùng đẹp mắt, chung quang sương sớm từ từ tản mát ra xung quanh, mà Đoạn đại lương nhân (người may mắn) của chúng ta cũng đang bối rối tỉnh lại từ trong giấc mộng. Cố gượng lại cái đầu nhức buốt, ráng đứng lên, lắc đầu Đoạn Vân dần dần nhớ lại mọi sự tình, cuối cùng nhớ đến việc Kỳ Kỳ còn đang ở trong bệnh viện.

Đoạn Vân vừa định cất bước, bỗng khung cảnh xung quanh khiến hắn trở nên ngốc nghếch. Trời ạ! hắn vẫn ở trong khu rừng đó, cây đại thụ kia vẫn còn đứng nguyên ở đó, mà cách đó không xa là mặt đất bị tàn phá cùng cây cỏ héo rũ, đủ để Đoạn Vân đóan đợc tối hôm qua lưỡng quái thú đã phá huỷ như thế nào rồi. Hết thảy đều là sự thật, chính mình vừa từ quỷ môn quan trở về, nếu bọn chúng tới gần thêm chút nữa.....

Đoạn Vân lúc này lại nhớ tới Kỳ Kỳ tính mạng đang bị đe doạ, khuôn mặt xinh đẹp thiện lương vẫn in sâu trong trí nhớ của hắn. Cõi lòng tan nát, Đoạn Vân xướng lên một khúc ca:

Phiên âm Hán Việt

đáo tối hậu chung vu hoàn thị yếu ly khai

bất yếu khốc tha thuyết ngã môn bất yếu khốc

điểm liễu nhất bôi già phê phóng hạ nhất cá tiểu tiểu đích chung

ước định liễu thì gian bất yếu thuyết tái kiến nhiên hậu ngã môn các tây đông

đáo kim thiên hồi đáo tương ước đích địa điểm

tài phát hiện thân thượng đái trứ na cá chung

điểm liễu nhất bôi già phê gia liễu nhất điểm nhất điểm tâm toái

tưởng khởi na nhất thiên một hữu thuyết tái kiến nhẫn bất trụ hữu điểm tâm toan

vong liễu tha yếu ngã chẩm ma vong liễu tha

phóng liễu ba tựu tượng phóng khai thủ trung sa

như quả a như thử thâm ái hoàn thị hư giả

ngã tương vĩnh viễn mê thất tại vô biên đích hải dương

vong liễu tha yếu ngã chẩm ma vong liễu tha

phóng liễu ba nhất thiết đô thị thủy trung hoa

thị tha ba bàng phật khán kiến tha đích trường phát

tòng tối thục tất tẩu đáo tối mạch sanh đích tranh trát

Dịch thơ

Cuối cùng vẫn phải chia tay

Xin thôi khóc oán tình này đậm sâu

Ly cà phê đắng chen sầu

Thôi ta ước hẹn nơi đâu sum vầy

Hôm nay ta gặp lại đây

Chén xưa người vẫn vui vầy trong tay

Nhấp từng giọt, lệ đắng cay

Nhớ lời xưa nói nào hay đau lòng! Text được lấy tại truyenfull.vn

Muốn quên em, hết nhớ mong?

Buông tay anh nói cho xong ân tình

Tình kia lừa dối chúng mình

Biển sâu chìm lấp bóng hình của ai

Quên em? Mộng mị đêm dài

Buông xuôi, hư ảo còn hai đứa mình

Mơ màng mái tóc ai xinh

Như quen như lạ dáng hình vấn vương...

( Thơ của Binh-hoi)

Trải qua nửa ngày không ngừng than thân trách phận chửi trời chửi đất, Đoạn Vân rốt cục cũng phải chấp nhận một sự thật tàn khốc - mình đã bị xuyên việt* rồi, hơn nữa xuyên việt một cách không giải thích được. Còn nơi này tuyệt đối không phải là địa cầu, mình cùng Kì Kì cũng cuối cùng đã hoàn toàn chia lìa rồi. Mặc dù Đoạn Vân từng nhiều lần có ảo tưởng mình cũng được như những người xuyên việt trong các quyển tiểu thuyết, nhưng mà chuyện mơ mộng thì ai mà chẳng có. hơn nữa có quỷ mới biết nơi này người hay không.

Mặc dù rất không cam tâm, nhưng Đoạn Vân có thể làm được gì đây? Chấp nhận sự thật ư! Mặc dù cuộc sống có rất nhiều lắm việc không như ý, nhưng chúng ta luôn luôn muốn tiếp tục sống cơ mà. Còn Kì Kì ư! Cha nàng là giám đốc hẳn có thể sẽ tìm được thuốc trị căn bệnh ung thư bạch huyết đã di thực vào xương.

Thôi thì hướng về tương lai thôi. Đoạn Vân bắt đầu tự kiểm tra trang bị của mình: một điện thoại di động Nokia muốn sạc phải mất hơn hai ngày ; trong túi quần có một cái bật lửa mới mua do ngày hôm qua mới bắt đầu học hút thuốc, còn không còn thấy mẩu thuốc lá nào. có lẽ ngày hôm qua bỏ lại trong tửu điếm rồi. Hừm, mặc kệ đi, hút thuốc có hại cho sức khỏe; Túi bên trong áo khoác ngoài có thể là " vũ khí " duy nhất trên người hắn - Kim châm cứu chuyên dụng và một cây dao mổ bằng inox, đây đều những vật do Kì Kì tốn rất nhiều tiền mua tặng Đoạn Vân nhân dịp sinh nhật hắn. Y phục khá hoàn hảo cùng với sự tồn tại của cái bật lửa làm cho trong lòng Đoạn Vân thư thái không ít. Dù sao không cần phải như những người xuyên việt phải sử dụng công cụ nguyên thủy làm cả một công trình để kéo gỗ lấy lửa, hoặc xé vỏ cây để che thân một cách nghệ thuật.

Thấy dao phẫu thuật và ngân châm, Đoạn Vân một lần nữa lại cảm thấy rất đau lòng: Kì Kì, vĩnh biệt! Ta vĩnh viễn giữ nàng trong nơi sâu kín nhất của tâm linh ta

Thấy cách đó không xa vừa lúc có một dòng suối nhỏ, Đoạn Vân bụng rỗng không, hơn nữa còn đói đến cả người phát run, bao tử sôi ùng ục, chạy vội tới. Rửa mặt rửa mũi xong, Đoạn Vân đi dọc theo hạ lưu của con suối nhỏ cẩn thận liếc nhìn bốn phía, hy vọng tìm được cái gì đó có thể bỏ vào bụng. Dã quả này không biết có độc hay không? Mặc kệ, bị độc chết so với đói chết cũng thế thôi. Tìm nửa ngày, Đoạn Vân rốt cục tìm được vài thứ quả gì đó rất giống táo. Đang muốn mở miệng đớp ngay, đột nhiên, ở một bụi cỏ cách đó hai thước truyền đến vài tiếng động loạt xoạt, những thanh âm rất nhẹ. Chắc không phải là rắn chứ? Ực, ực món súp rắn. Đã lâu rồi không có ăn món này rồi.

Nghĩ vậy, Đoạn Vân cẩn thận đưa tay vén bụi cỏ, chỉ thấy một " con chó nhỏ " trắng như tuyết đang khoanh chân nằm trên thảm cỏ. Nói nó là chó cũng không đúng, vì so với những con chó ở địa cầu thì có bất đồng rất lớn. Con chó nhỏ này toàn thân trắng muốt, toàn thân thuần túy một màu trắng, hơn nữa cái đầu nhỏ nhắn xinh xắn, còn nhỏ hơn cả chó bắc kinh nhiều. Thấy con chó nhỏ kia trông rất bắt mắt, nhưng ở chân trước lại có một vết thương loang lổ. Đoạn Vân liên tưởng có lẽ nó bị rắn độc cắn phải. Chà, tiếc quá, sao lại là rắn độc chứ. Súp rắn không có, thịt chó cũng không thể ăn. Trời, quả là ta xấu số quá!

Đang muốn xoay người rời đi, Đoạn Vân đột nhiên bị cử động của con chó nhỏ làm cho ngây cả người. Nó đứng lên run rẩy, bàn chân trước cố hết sức múa lên, hơn nữa Đoạn Vân lại hiểu được ý của nó. Nó nhờ Đoạn Vân tìm một cái gì nhọn nhọn đâm vào vào ngực nó hoặc là cầm lấy hòn đá đập vỡ đầu nó. Nó muốn dùng cái chết để chấm dứt sự thống khổ. Nhìn kỹ lại, Đoạn Vân sững cả người. Hắn nhìn thấy gì trong mắt tiểu bạch cẩu? Nơi đó không chỉ có nước mắt, mà còn không ngừng toát ra vẻ cương quyết và sự lưu luyến đối với thế giới này. Loại ánh mắt này lại làm cho Đoạn Vân nhớ tới Kì Kì, lại còn thần thái đau thương của tiểu bạch cẩu kia làm sao Đoạn Vân bỏ đi cho đành.

Một hồi lâu Đoạn Vân mới lấy lại tinh thần, lúc này đột nhiên nhớ tới mình vốn là một thầy thuốc! Mặc dù lưu lạc tha hương, nhưng mình sao lại thấy chết mà không cứu được? Không có nhân tính a! Mặc dù không rõ sinh vật trước mắt vì sao lại có nhân tính như thế, nhưng đã là một thầy thuốc, Đoạn Vân quyết định phải cứu nó.

Xà độc kỳ thật rất phiền toái, hơn nữa để càng lâu càng khó trị liệu. Hiển nhiên vết cắn này chắc là khoảng vài giờ rồi, Đoạn Vân thấy nó còn sống đến bây giờ đã là một kỳ tích. Nhưng đối với Đoạn Vân vốn học cả trung-tây y mà nói thì việc này cũng không khó. Dùng ngân châm khai huyệt, làm cho số lượng lớn máu độc chảy ra. Rửa sạch cẩn thận vết thương xong, Đoạn Vân tìm xung quanh hái tạm vài lá thảo dược băng lại cho nó. Làm xong việc này, Đoạn Vân lại dùng thuật châm cứu trung y kích thích các bộ vị của con chó, làm cho bộ phận huýêt độc còn lại chảy ra từ lỗ kim. Pháp môn này là nhờ có một lương y già trước kia dạy cho hắn, cũng phải hy sinh khá nhiều động vật nho nhỏ mới tìm đúng được huyệt đạo, hiểu được phương pháp trị liệu. Đối với việc này, Đoạn thú y của chúng ta có nghiên cứu rất sâu sau vô số những ca thất bại làm con vật xấu số bị chết oan. Ngoài ra, hắn còn có thể dưới những thời kỳ bình thường, dùng dược vật làm cho gia súc động cỡn, hơn nữa làm cho xác suất thụ tinh cực kỳ cao. Đương nhiên chỉ áp dụng được cho động vật có vú, đối với gà vịt gia cầm thì phương pháp của Đoạn Vân tự nhiên cũng không có hiệu quả cho lắm.

Là một thầy thuốc thú y, Đoạn Vân hiển nhiên là rất vĩ đại. Trong quá trình trị liệu, Đoạn Vân rất chăm chú nên hoàn toàn không phát hiện thấy ánh mắt đầy nghi hoặc lẫn vẻ mặt khó tin của con tiểu bạch cẩu kia.

Rốt cục hoàn thành rồi. Đoạn Vân vặn vặn người, xoay đôi chân hơi tê dại, rồi đứng lên. Còn tiểu bạch cẩu được Đoạn Vân châm cứu đã ngủ rồi. Đoạn Vân đi đến bên bờ con suối nhỏ lúc nãy, hái lấy vài quả hoang, rửa sơ rồi cạp lia lịa. Ngẫm nghĩ hồi lâu, Đoạn Vân quyết định mang theo con chó nhỏ mà có nhân tính theo bên mình để có bạn, một người cô đơn thật sự quá thống khổ.

Đoạn Vân vốn còn muốn truyền máu cho con chó nhỏ nữa, nhưng vừa nghĩ tới lại nuốt vào bụng ngay. Bộ tưởng máu người và máu thú có thể giống nhau sao? Mà nói cho cùng, cho dù hai loại máu có thể dung hợp, nhưng ở nơi hoang giao dã ngoại này thì làm gì có công cụ chứ!

Ăn no xong, ôm lấy tiểu cẩu cẩu, Đoạn Vân tiếp tục đi dọc theo bờ suối xuống phía dưới. Dựa theo Đoạn Vân tính toán, xuống hạ lưu ( lời tác giả: không cần giải thích, sai rồi đó ) mới có thể gặp loài người văn minh.

* xuyên việt: đi xuyên qua một mặt phẳng khác, hay không gian khác (lưu ý không phải cái thứ hành trình "xuyên Việt" của chúng ta đâu)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play