Đoàn người Đoạn Vân vừa quay đầu lại thì thấy một thiếu nữ thanh tú thuần khiết toàn thân mặc một bộ võ phục màu trắng rất gợi cảm bay về phía Đoạn Vân. Bằng vào thị lực siêu nhân, Đoạn Vân dám nói vị tiểu mỹ nhân này tuyệt đối là cô gái xinh đẹp nhất mà mình được thấy từ trước tới giờ. Chỉ thấy nàng có làn da trắng mịn, vóc người hấp dẫn giết người, còn có khuôn mặt thiên sứ thánh khiết, tất cả tất cả đều hoàn mỹ không có khuyết điểm gì! Tóc dài óng ả phiêu dật, thả dài trên thân thể nàng cứ thế bay phất phới trong không trung càng làm cho tuyệt thế dung nhan của nàng có vẻ hoàn mỹ hơn nữa. Thật sự không biết bậc cha mẹ nào mà có thể sinh ra được một cô con gái đẹp như vậy. Nét đẹp của một người, mà lại có thể đẹp tới bước này, cũng có thể coi là một loại siêu cảnh giới rồi! Thanh tân phiêu dật, hào phóng sái thoát, đẹp tới mức siêu thực!

Khi mỹ nữ thanh thuần đó vừa xuất hiện, Diệp Cô Thành và mấy đại Ma sủng lập tức khẩn trương đứng bảo vệ phía trước Đoạn Vân. Đoạn Vân cũng đã nhìn ra, nữ nhân xinh đẹp này tuyệt đối có lực sát thương kinh người, năng lượng tuyệt đối vượt qua cấp mười!

Mĩ nữ thanh thuần này thấy trận thế của đám thủ hạ Đoạn Vân, sau đó ngừng lại cách hai mươi thước phía trước Đoạn Vân, ánh mắt có chút kỳ quái nhìn chằm chằm vào Đoạn Vân. Từ trong ánh mắt nàng, Đoạn Vân thấy có một cái gì đó rất quen thuộc!

Nhưng cô gái kia lại rất cung kính quì xuống trước mặt Đoạn Vân, vái một lễ chủ phó:

- Chủ nhân!

Cử động và cách xưng hô của mỹ nữ đó đối với Đoạn Vân làm cho đám thủ hạ của Đoạn Vân đều rất giật mình, đến cả Đoạn Vân cũng rất nghi hoặc.

- Ngươi là … Tiểu Bạch? - Đoạn Vân hỏi vẻ nghi hoặc.

Lúc này, Liên Na Thánh ma đạo cũng rất lo lắng bay tới. Nàng nói rất vội vàng:

- Thiếu gia, Tiểu Bạch vừa tỉnh lại bỗng biến thành nàng đó!

- Đúng vậy, ta là Tiểu Bạch! truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Thiếu nữ thấy Đoạn Vân có thể nhận ra vài nét quen thuộc của nàng, nói vẻ hưng phấn.

Đoạn Vân đi hai bước về phía trước, quay về đám thủ hạ của mình nói:

- Các ngươi làm gì đó? Có cần phải khẩn trương vậy không?

- Thiếu gia, ta không biết nàng có phải là Tiểu Bạch không, nhưng năng lượng của nàng cũng phải tới cấp Mười một rồi! Mặc dù không biết vì sao năng lượng của nàng xem ra không phải là quá lớn, nhưng nàng rất nguy hiểm! Hơn nữa, quan trọng nhất là, nàng là Long Tộc!

Diệp Cô Thành vẫn đề phòng như trước. Còn năm Ma sủng khác cũng rất khẩn trương, không phải vì thấy nàng là Tiểu Bạch mà dám lơ là!

Đoạn Vân cười cười, nói:

- Tiểu Bạch là Long Tộc, chuyện này không phải trước kia chúng ta đã có nói chuyện rồi sao? Có gì mà ngạc nhiên chứ?

- Nhưng …

Đoạn Vân ra lệnh:

- Đừng nhưng nhiếc gì nữa! Còn đứng đó làm gì nữa, Thú Nhân hộ vệ tiếp tục đánh đi?

Nghe Đoạn Vân nói thế, thiếu nữ Tiểu Bạch vội vàng nói:

- Chủ nhân, đừng mà! Ta muốn xin ngươi buông tha cho họ!

Đoạn Vân hỏi có chút nghi ngờ:

- Tiểu Bạch a, tại sao? Được rồi, ngươi là Long Tộc, hơn nữa thực lực lợi hại như vậy, ngươi có thân phận gì ở Long Tộc thế?

Tiểu Bạch trả lời tỉnh như không:

- Cha ta là Long Hoàng đời trước!

- Cái gì cơ?

Đoạn Vân giật bắn người! Không chỉ Đoạn Vân và đám thủ hạ của hắn, đến cả đám Cự long đang ở ngoài thành cũng tỏ ra vô cùng khiếp sợ!

Hai vị Long Tộc Trưởng lão bị thương không phải là quá nặng, sau khi Tiểu Bạch xuất hiện, cứ một mực quan sát Tiểu Bạch. Bây giờ nghe Tiểu Bạch nói như vậy, họ lần lượt hóa thành hình người bay tới. Nhưng, họ lập tức bị hai cú gầm thét Thú vương như tiếng bom nổ của Phì Tử đánh bay đi, trọng thương nằm dài trên mặt đất!

- Hai tên tiểu tử! Ông nội Phì Tử của ngươi ở đây mà ngươi còn dám bay hả? Chẳng biết chết sống gì cả!

Phì Tử mũm mĩm vỗ đôi bàn tay mập mạp nhỏ xíu, cười khanh khách nói. Bây giờ Phì Tử đã là Đại địa chi hùng có thực lực cấp mười hậu kỳ rồi, cũng đã là một Đại địa chi hùng có thực lực cực mạnh từ trước tới nay, tiếng gầm Thú vương của hắn bây giờ có thể trong nháy mắt phát ra vài tràng uy lực sát thương không khác gì bom đạn rồi!

Tiểu Bạch nhìn cả đống Cự long trọng thương trên mặt đất, thần sắc có chút đau thương, nàng cắn cắn môi nói với Đoạn Vân:

- Ta vốn tên là Đài Ân Na (Diana), là con gái duy nhất của Long Hoàng trước kia! Chủ nhân, ngươi có thể buông tha tộc nhân của ta hay không?

- Ngươi nói cho ta biết có chuyện gì xảy ra với ngươi trước?

Đoạn Vân làm mặt nghiêm nói. Tiểu Bạch là sủng vật mà mình yêu thích nhất, nó là sinh vật có trí tuệ mà Đoạn Vân biết đầu tiên khi bị lạc tới thế giới này, cảm tình giữa họ cũng rất sâu nặng! Nhưng mĩ thiếu nữ này lại cho Đoạn Vân một loại cảm giác xa lạ, điều này làm cho hắn có chút không được thoải mái!

Tâm tình Tiểu Bạch có vẻ rất bất ổn nói:

- Chủ nhân, Tiểu Bạch vĩnh viễn là Tiểu Bạch của Ngài, điểm này vĩnh viễn sẽ không cải biến! Chủ nhân muốn biết sự tình của ta trước kia, ta sẽ nói rõ cho chủ nhân nghe!

Sau đó nàng chuyển hướng về mấy Cự long đang rên rỉ trên mặt đất, nói giọng uy nghiêm:

- Các ngươi cũng nghe đây!

- Dạ, Công Chúa điện hạ! - Một vài Cự long lập tức trả lời vẻ cung kính.

- Hơn một trăm năm trước, Long Hoàng tiền nhiệm của Long tộc, cũng là cha ta tạ thế. Sau đó Long Tộc đề cử một Long Hoàng mới. Lúc đó, vì ta là con gái của Long Hoàng, là một người có Thánh long huyết mạch nồng hậu nhất, do đó là người có hy vọng nhất trở thành Long Hoàng. Nhưng, vì Long Tộc trước giờ không xuất hiện một nữ Long Hoàng, cho nên các Đại Trưởng lão tranh chấp rất lâu. Lúc đó, cha ta có một đệ đệ, cũng chính là Long Hoàng bây giờ Tạp Mạt Tư Đặc. Tạp Mạt Tư Đặc cao quý có uy tín không nhỏ trong Long Tộc, mấy vị Trưởng lão đồng minh hữu hảo của hắn đã ủng hộ hắn! Nhưng vì Long Tộc có tổ huẩn nói là Long Hoàng bất truyền thứ (không truyền cho con thứ), do đó hắn không thể lên làm Long Hoàng được! Hơn nữa Thánh long huyết mạch của hắn rất đạm bạc, thực lực cũng yếu hơn ta, chỉ cần ta cao quý hơn, hắn sẽ không có khả năng được tuyển!

Nhưng Tạp Mạt Tư Đặc vì muốn lên làm Long Hoàng, đã cấu kết với hai Trưởng lão Long Tộc, lừa đưa ta tới một chỗ vắng vẻ không người qua lại, sau đó đang tâm vây công đánh lén ta! Trong khi đó, thực lực của ta đã là cấp mười hậu kỳ, họ đều là cấp mười trung kỳ, nhưng chỉ một mình ta địch ba người bọn họ quần công, họ lại còn khả ố đánh lén nữa, do đó ta chỉ có thể giết chết một Trưởng lão trong số đó, rồi trọng thương thất thủ, bị họ bắt đi! Sau đó, Tạp Mạt Tư Đặc rất tà ác đã hấp thu một thân thực lực và máu Thánh long cao quý của ta! Vì vậy ta biến thành một con Ma thú không hề có thực lực, mặc dù có trí tuệ, nhưng không hề có thực lực gì. Sau đó, Tạp Mạt Tư Đặc cũng giết nốt tên Trưởng lão cùng tham dự tập kích ta để bịt miệng. Cuối cùng thấy ta không hề còn thực lực gì nữa, hắn ném ta thật xa ra hàng ngàn dặm ở ngoài Ma Thú Sâm Lâm, để ta tự sinh tự diệt! Bất quá vì ta không có chút thực lực nào, Ma thú bên trong cũng chẳng hứng thú gì với ta cả, ta một mình cố sống bên bờ vực tử vong ở Ma Thú Sâm Lâm một trăm năm, mãi đến khi gặp được chủ nhân!

Nghe Tiểu Bạch, à không, nói đúng ra phải là Công chúa Đài Ân Na kể chuyện xưa, trong lòng Đoạn Vân nghĩ thầm: thật là một câu chuyện cổ điển a!

Đoạn Vân ngẫm nghĩ một lát, đi về phía trước hỏi:

- Bây giờ ngươi đã khôi phục thực lực rồi hả?

- Đúng vậy, dưới tác dụng thần kỳ từ dược hoàn của chủ nhân, Tiểu Bạch không chỉ khôi phục tự thân thực lực, còn đột phá cấp mười, trở thành cấp Mười một sơ giai rồi!

Đái Ân Na nhìn Đoạn Vân cười mủm mỉm, trong ánh mắt nàng, Đoạn Vân dường như thấy được Tiểu Bạch của ngày nào.

- A a a, tốt! Ngươi cũng đừng gọi ta là chủ nhân nữa! Nghe không hợp... - Đoạn Vân cười nói.

Đái Ân Na nghe xong nói vẻ đau thương:

- Chủ nhân, Ân Na nguyện ý vĩnh viễn làm Tiểu Bạch của Ngài!

Nói xong, Đái Ân Na khóc lóc tiến lên ôm chầm lấy Đoạn Vân, nàng rất khéo léo ngả vào lòng Đoạn Vân dụi đầu nhè nhẹ!

Đột nhiên bị một thiếu nữ thuần khiết thanh xuân ôm lấy, mùi thơm đặc hữu từ cơ thể thiếu nữ trinh nguyên cứ thế xông lên mũi, làm cho Đoạn Vân đã bắt đầu mê đi rồi! Đoạn Vân ôm Tiểu Bạch, dùng cả gương mặt dán vào mái tóc mềm mại của Tiểu Bạch, muốn thử tìm cảm giác trước kia. Nhưng Đoạn Vân phát hiện hắn lại tìm được một loại cảm giác khác, loại cảm giác này có thể dùng một từ để hình dung: Thơm quá! Muốn biết Đoạn Vân đang muốn làm cái gì, phỏng chừng mỗi một nam nhân đều phải biết rõ.

Hai người cứ ôm nhau như vậy. Đoạn Vân không nỡ rời sự hương diễm ôn nhu trong lòng, còn Đái Ân Na cũng sớm đã rất chung tình với Đoạn Vân rồi.

- Đạt Nhĩ Ba đại ca, ngươi xem lão Đại và Tiểu Bạch có thuần khiết không vậy? - Phì Tử nhẹ giọng hỏi Đạt Nhĩ Ba!

Đạt Nhĩ Ba lắc lắc đầu, thở dài:

- Phỏng chừng không thế nào thuần được đâu? Ngươi xem tay của lão Đại đã thò ra rồi kìa? Còn nữa, vẻ mặt của lão Đại trông rất hưởng thụ!

- Ai, các ngươi nói gì, Tiểu Bạch trước kia là sủng vật của chủ nhân, còn bây giờ, có tính việc này là người dan díu với thú không vậy? - Tiểu Phi Hiệp nói leo vào!

Còn Ngưu Ma Vương thật ra vẫn giữ vẻ mặt nghi hoặc, hắn lắc lắc đôi sừng trâu của mình nói thầm: lão Đại vì sao ôm con rồng cái kinh khủng đó lâu vậy ta?

- E e hèm! Tiểu Bạch, chẳng lẽ chúng ta cứ ôm nhau như vậy sao? Còn chưa xử lý đám Cự long này nữa?

Nghe đám thủ hạ nghị luận ồn ào, Đoạn Vân cũng không thể làm bộ không nghe được, vì vậy hắn ho nhẹ vài tiếng, sau đó buông giai nhân trong lòng ra.

Nghe Đoạn Vân nói thế, Đái Ân Na nói vẻ khó xử:

- Chủ nhân, ta hy vọng ngươi có thể buông tha cho họ!

Đoạn Vân ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

- Có thể! Nhưng họ cũng không phải là người của nàng, vì sao nàng phải như thế chứ? (Á à chuyển từ "ngươi" sang "nàng" rồi!)

- Cha ta là Long Hoàng đời trước, trước kia ta là Công chúa Long Tộc. Họ đều là tử dân của ta! Hơn nữa, chủ nhân cũng có huyết thống Long Tộc! Thêm nữa là huyết thống Chân long cao quý nhất, Ngài còn cao quý hơn cả Long Thần nữa! Do đó, ta hy vọng chủ nhân có thể buông tha cho những Thần Long hậu duệ thấp kém này! - Tiểu Bạch giải thích.

- À! Thấy sang bắt quàng làm họ phải không? Không đâu, ta là người, không phải là Rồng! Mà thôi, ai bảo nàng trước giờ vẫn là thân thân tiểu bảo bối của ta? Giao cho nàng đó!

Nói xong Đoạn Vân quay về đám Thú Nhân Kiếm Thần phất tay, ra hiệu cho họ lui ra!

- Chủ nhân ngươi thật tốt! - Tiểu Bạch cười nói với Đoạn Vân, vẻ mặt trêu ghẹo.

Bất quá sau khi nàng xem qua thương thế của đám Cự long này, lập tức trở nên sầu khổ.

- Chủ nhân, ngươi có thể trị thương cho họ không?

Tiểu Bạch cau mày nói.

Đoạn Vân cười cười, nói:

- Được thôi! Người đâu, đem năm mười mấy cái thùng lớn ra đây!

Kết quả là, dưới ánh mắt đầy kinh ngạc của đám thủ hạ, Đoạn Vân kêu bọn Thú Nhân Kiếm Thần vác tới hàng đống thùng nước thật lớn, chuẩn bị trị thương cho đám Cự long! Sau khi chữa xong, tất cả các vết thương trên người Cự long đều đã khỏi, nhưng tất cả đều trở nên thiếu máu nghiêm trọng!

Tại sao vậy? Muốn trị thương hả? Dễ thôi, trước tiên cống nạp một thùng máu ra đây cho ông đã. Nói một cách hoa mỹ: trích ứ huyết ra thì sẽ mau khỏi bệnh, hơn nữa không hề ảnh hưởng đến thực lực! Hơn nữa, những tên có thực lực cường đại phải chịu những chiếu cố đặc thù, hai đầu Cự long cấp mười càng xui xẻo hơn, mỗi một rồng bị chích lễ hết ba thùng lớn! Nếu không nhờ bọn chúng có căn cơ và thực lực rất kinh khủng, phỏng chừng không chết thì cũng phải trọng thương rồi!

Trời ơi, có thể đổ đầy một hồ bơi Long huyết rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play