Khi Ngu Tương đi là giữa hè, trở về đã là tháng chạp rét đậm, bên ngoài gió bấc đang thổi mạnh, thật có thể nói nước đóng thành băng rồi.

Bao quanh Cam Tuyền cung là hồ nhân tạo, vào ba mùa xuân hạ thu, hồ nước xanh lam lại thấp thoáng màu xanh của cây cỏ, cảnh sắc mỹ lệ đó quả làm người ta say mê. Nhưng đến mùa đông, hồ nước kết băng, từ xa nhìn lại là một màu trắng thuần khiết, đẹp thì quả là đẹp nhưng lại làm cho người ta lạnh đến tận xương tủy

Trong nội cung đốt địa long, đốt chậu than, Tôn phi còn mặc áo khoác lông cáo, bụng vốn đã to nhìn lại càng to. Nàng có tướng mạo xuất sắc, làn da trắng nõn, lúc này đang lười biếng nghiêng người dựa trên giường êm, vì liên tục được tấn chức mà khoan khoái, mặt mày tự nhiên cũng tăng thêm vài phần kiêu căng cùng phú quý.

“Nương nương, bụng của ngài tròn đầy, nhất định là tiểu long tử”. Tôn phu nhân ân cần mở miệng.

Tôn phi sờ bụng, híp mắt cười. “Vậy sao? Không câu nệ nam nữ, dù sao đứa nhỏ này cũng là người có phúc. Lần này chị dâu tiến cung có chuyện gì?”.

Tôn phu nhân vội vàng đem chuyện nạp Ngu Tương làm thiếp sửa thành lấy nàng làm vợ nói.

Tôn phi cau mày, “Lấy con gái nhà ai không lấy, lại coi trọng Ngu Tương? Nàng đã nhận tổ quy tông rồi, ca ca ruột lập tức sẽ bị bãi chức, dưỡng huynh thì chết không toàn thây, tước vị sắp mất. Không nói tính tình nàng quái đản, còn đi đứng không tiện, thân mang bệnh cũ, lấy nàng thì Minh Kiệt có chỗ nào tốt? Bổn cung giúp Minh Kiệt tìm người, tùy tiện tìm một cái cũng mạnh hơn nàng trăm lần”.

“Nương nương ngài có chỗ không biết, Minh Kiệt lại ưa thích nữ tử can trường như nàng, nói là chơi đùa càng thú vị. Cô nương trong sạch thần phụ nào dám để cho hắn gần gũi, không bằng cưới Ngu Tương, để cho Minh Kiệt giày vò vài năm hóa giải lệ khí trong lòng hắn. Đợi tính tình Minh Kiệt ổn trọng hơn lại để nàng chết bất đắc kỳ tử, chúng ta lại cưới quý nữ khác”. Tôn phu nhân đè thấp tiếng hồi bẩm.

Tật xấu của cháu trai Tôn phi đương nhiên biết, lại còn giúp che giấu, nghe được lời ấy thoáng suy nghĩ một lát, cảm thấy dùng Ngu Tương mài dũa tính tình cháu trai cũng tốt. Thẩm gia và Ngu gia suy tàn rồi, còn ai quản Ngu Tương sống hay chết.

“Vậy được rồi, đợi bổn cung truyền Ngu Tương kia sang đây xem xem”. Tôn phi khoát tay, để cho cung nữ đi khôn ninh cung mời người.

Hiện nay nàng là nữ nhân duy nhất có bầu ở trong cung, lại được Thành Khang đế thăng chức liên tiếp hai tháng, tốc độ tấn chức cực kỳ hiếm thấy. Chớ nói cung phi bên cạnh cực kỳ hâm mộ ghen ghét nàng, mà ngay cả bản thân nàng cũng bắt đầu lâng lâng…, cho rằng Thành Khang đế sủng ái mình và hài tử cỡ nào, còn có chủ ý cầu Thành Khang đế một vương tước. Huống hồ nàng đã sớm một bước lên thuyền Tân đế, cho dù Thành Khang đế băng hà, nàng cùng hài tử lại được Tân đế chiếu cố tiếp tục thoải mái tự tại, phú quý vô song.

Cho nên dần dần nàng quên đi mất vị trí của bản thân, không để hoàng hậu vào mắt, nếu không cũng sẽ không cho một cung nữ nho nhỏ đi Khôn Ninh cung mời người. Hành động lần này nếu đặt ở lúc bình thường quả thực cuồng vọng làm cho người ta líu lưỡi.

Đương nhiên, lúc hoàng hậu ngủ đông, trong mấy tháng này, các loại khiêu khích nàng cũng chịu đựng không ít, dĩ vãng đều yên lặng nhẫn nhịn xuống, nhưng hôm nay không thể nhịn được nữa cũng không cần nhịn nữa.

Cho nên không đợi cung nữ của Tôn phi bước ra khỏi nội điện, đã thấy nữ quan Khôn Ninh cung đi nhanh vào, truyền lời, “Hoàng hậu nương nương ban ý chỉ, trách Tôn phi không biết cấp bậc lễ nghĩa, không hiểu tôn ti, ở Cam Tuyền cung diện bích tư quá, quỳ đủ mười hai canh giờ mới được đứng dậy. Nương nương, xin mời”.

Nữ quan khom người, xoay người giục người dẫn Tôn phi đến phật đường hậu viện. Bởi vì mỗi vị đế vương đại hán đều tin phật, cho nên hậu cung phi tần cũng noi theo, trong cung điện bố trí phật đường, không có việc gì thì quỳ niệm vài câu kinh văn, thể hiện mình từ bi.

Phật đường Cam Tuyền cung thì ngay bên cạnh Lâm Thủy các, cửa sổ bốn phía được dán kín, nhưng gió bấc vẫn theo khe hở thổi vào, nhiệt độ kia có thể làm người ta đông lạnh một lớp da. Để cho Tôn phi – một thai phụ sắp chuyển dạ quỳ tự xét, cũng chính là để nàng ta chết đi.

Tôn phi nghe xong lời ấy kinh hãi thiếu chút nữa té từ trên giường xuống, Tôn phu nhân càng không dám tin, nói thẳng hoàng hậu nương nương lạm quyền, tư hại cung phi ám hại hoàng tự, nàng muốn đi ngự tiền cáo trạng.

Nữ quan cũng không ngăn cản nàng, cũng tùy một cung nữ chạy theo nàng chạy đến Dưỡng Tâm điện.

“Nương nương tự đi vào hay đợi thánh chỉ hoàng thượng ban xuống?”. Nữ quan nhìn Tôn phi mỉm cười, thái độ rất hòa nhã uyển chuyển.

“Đợi hoàng thượng”. Tôn phi ôm bụng, nghiến răng nghiến lợi nói.

Hai người không nói chuyện, lẳng lặng chờ.

Trong Dưỡng Tâm điện, Phác thần y đang bắt mạch cho Thành Khang đế. Thành Khang đế mắc bệnh phế tích (tích tụ trong phổi), ở hiện đại chính là ung thư phổi, ngực đau khạc ra máu đã một thời gian dài. Chứng bệnh này Khổ Tuệ đại sư đã từng vào cung xem qua, nhưng cũng không có biện pháp. Y thuật của Phác thần y cùng Khổ Tuệ đại sư chỉ tầm tầm nhau, nhưng hắn có một môn tuyệt học, chính là điếu mệnh (kéo dài tuổi thọ), tuy nhiên cũng không thể cướp người trong tay Diêm vương, chỉ có thể cực kỳ tận lực đẩy lùi thời gian tử vong và đau đớn chậm lại.

Bởi vì hắn chỉ xem bệnh cho một người một lần, nguyên tắc không có lần thứ hai, cho nên Thành Khang đế nếu không phải đến lúc cuối cùng thì không dám để hắn ra tay.

“Phác thần y, trẫm còn bao nhiêu thời gian?”. Bắt mạch xong, Thành Khang đế lạnh nhạt mở miệng.

“Nếu không phải lúc trước bệ hạ bị người hạ hổ lang chi dược làm tổn hại tinh huyết, thì tuổi thọ vốn còn bốn năm năm nhưng nay thì không được thế nữa. Thảo dân thử nỗ lực một lần, ít thì năm sáu tháng, nhiều thì một hai năm, cũng không thể chắc chắn được”. Phác thần y thẳng thắn bẩm báo.

“Hổ lang chi dược, tổn hại tinh huyết”. Hai câu này vương vấn trong miệng Thành Khang đế, tuy ngữ khí nhẹ nhàng từ tốn, nhưng trong đôi mắt tĩnh mịch lại mà một mảnh sát niệm làm người ta kinh sợ.

Tôn phi hạ dược có thể vô tri vô giác khơi dậy ham muốn của hắn. Vốn hắn tưởng rằng bởi vì thân thể đã hỏng, lâu rồi chưa động tình, ở chỗ Tôn phi hưởng qua tư vị mấy lần long tinh hổ mãnh nên tưởng rằng bệnh của mình có dấu hiệu khởi sắc, lại thêm Tôn phi có thai, càng chứng minh mạnh mẽ của hắn năm đó không giảm, vì thế vui vẻ một hồi, còn nâng Tôn phi lên phị trí cao.

Nhưng sau khi biết Tôn phi am hiểu bắt mạch tinh thông dược lý, hắn mới ý thức được cái gọi là long tinh hổ mãnh chẳng qua là trúng độc, cái gọi là mang thai long tự lại chính là dùng tuổi thọ của mình để đổi. Nếu Tôn phi không biết hắn bị bệnh không khỏe mà dạ dược, cũng coi là có tình có thể tha thứ, nhưng mà nàng biết rõ thánh thượng bệnh nặng sắp chết còn hạ hổ lang chi dược, vì tiền đồ cẩm tú của mình, hành động này giống như hành thích vua tạo phản.

Lúc trước Thành Khang đế cũng có nhiều chờ mong với hài tử của Tôn phi, nay chỉ còn ghét cay ghét đắng, nhưng hết lần này đến lần khác vì không đánh rắn động cỏ nên phải tiếp tục cung phụng nàng, thăng cho nàng lên nhất phẩm vị phi.

Trước mắt Ngu Phẩm Ngôn trở về, tội danh hắn và Thái tử mưu phản cũng tự sụp đổ. Mà trong mấy tháng này, Thành Khang đế cùng Thái tử đã tự định ra một danh sách trong lòng, trên danh sách là trung thần hay gian thần, là trọng dụng hay trừ bỏ, đã rõ ràng rồi.

Một hồi gió tanh mưa máu hết sức căng thẳng, Thành Khang đế không ngại lấy Tôn phi khai đao, cho nên lúc Tôn phu nhân xông đến Dưỡng Tâm điện kêu oan, hắn vung tay áo, thanh âm lạnh lùng, “Đánh ba mươi đại bản đuổi ra ngoài. Truyền ý chỉ của trẫm cho Tôn phi, cho nàng quỳ, quỳ đến khi hoàng hậu vừa lòng mới thôi”.

Thái giám tuân lệnh, lập tức để thị vệ bắt Tôn phu nhân cùng cung nữ đi cùng, ngay chỗ đất trống trước điện lột quần hung hăng đánh ba mươi đại bản, phái một cung nữ đến Cam Tuyền cung truyền chỉ.

“Cái gì? Điều đó không có khả năng! Ta mang thai long tử, hoàng thượng không thể đối đãi với ta như thế! Nhất định là các ngươi giả truyền thánh chỉ! Ta muốn gặp hoàng thượng!”. Tôn phi sợ đến mức tim nhảy ra ngoài, muốn chạy đến Dưỡng Tâm điện lại bị cung nữ bắt lại, trực tiếp giải đến phật đường quỳ lên bồ đoàn.

Bởi vì nữ quan không cho cung nhân đốt địa long, chậu than trong phật đường, cho nên Tôn phi chỉ quỳ một lát đã cảm thấy bụng co rút đau đớn, lại thêm nỗi lòng cuồng loạn không thể bình phục, trên làn váy nhanh chóng loang lổ một mảng máu.

Bên trong Khôn Ninh cung, hoàng hậu được nữ quan báo tin, chỉ khẽ cười một cái. Nàng nhìn chằm chằm cảnh đông tiêu điều ngoài cửa sổ, cũng không biết nghĩ đến cái gì, nước mắt chảy ra trong mắt là nỗi bi thương vô tận.

Ngu Tương thấy thế đương nhiên không dám ở lại lâu, lệnh cho Đào Hồng Liễu Lục đẩy xe lăn tới, ngồi lên muốn cáo từ.

Hoàng hậu tự mình vịn nàng dậy hỏi, “Không phải nói chân tổn thương đã chữa khỏi rồi sao? Sao còn phải ngồi xe lăn?”.

“Khởi bẩm nương nương, lần này đi Tây Cương đường xá xa xôi, vì không chịu nổi mệt nhọc nên lại làm gân cốt bị tổn thương, hiện nay chỉ có thể cố gắng đi lại nửa ngày, nửa ngày còn lại thì để bọn nha đầu đẩy xe”.

Hoàng hậu trải qua đấu đá phản bội lần này lại càng ưa thích người như Ngu Tương. Trong mắt người thường, Ngu Tương rời kinh chính là phản đạo kinh hãi thế tục, nhưng trong mắt hoàng hậu là trọng tình trọng nghĩa có ơn tất báo, đừng nói trách móc nặng nề, tán thưởng còn không kịp.

Hoàng hậu liên tục nói câu “Khổ ngươi rồi”, lại dặn dò nàng sau này thường xuyên vào cung chơi, lúc này mới lệnh Tống ma ma tiễn nàng ra ngoài.

Ngu Tương xuất cung cũng không lập tức rời đi, mà phân phó xa phu đỗ xe ở ven đường, đợi Tôn phu nhân vừa thụ hình.

Đào Hồng cùng Liễu Lục đổ một thân mồ hôi lạnh, lúc này mới dám móc khăn tay ra lau, thấp giọng nói, “Để thai phụ mang thai bảy tám tháng quỳ trong phật đường dưới thời tiết lạnh như vậy, nếu Tôn phi thật sự đẻ non, hoàng hậu nương nương sợ là sẽ bị triều thần mệnh phụ lên án”.

“Lên án? Để bọn hắn chỉ trích thôi”. Ngu Tương thổi thổi chút bụi dính trên móng tay, tươi cười mang vẻ châm chọc, “Chính vì hoàng hậu bình thường quá mức hiền đức nhân hậu, nên lúc nàng thất thế mới bị cung phi nho nhỏ cưỡi lên đầu giương oai. Nhịn cả đời, ra vẻ cả đời, kết quả là con trai vẫn rơi vào vòng giam cầm, mình thì có kết cục bị phế, tuy là giả dối, nhưng nghĩ lại đủ làm lòng người lạnh lẽo. Một khi bị buộc đến tuyệt cảnh, người nhân hậu cũng sẽ thể hiện ra mặt âm u nhất. Nương nương người hiện tại rất muốn đổ máu, đúng lúc ta làm cây đao cho nàng. Nhưng mà Tôn phi quả là một nhân tài, chẳng những chọc nương nương, còn làm mất lòng hoàng thượng, cũng không biết tột cùng là nàng giở trò gì mà người người oán trách”.

Ngu Tương vươn tay vào trong áo giữ ấm, trong mắt lộ ra trầm tư.

“Bất kể nàng làm gì, tóm lại qua hôm nay, đã không còn Tôn phi…nữa rồi”. Liễu Lục lo lắng, “Chỉ là hoàng hậu nương nương lấy ngài làm bè, chuyện mà truyền ra, thì thanh danh của ngài càng kém”.

Ngu Tương nghe vậy chẳng những không cảm thấy phiền não, ngược lại cười rộ lên, “Thanh danh kia tám trăm năm trước đã sớm ném đi rồi. Hoàng hậu nương nương lấy ta làm bàn đạp là hoàn toàn chính xác, ta còn phải cảm tạ nàng đây. Ngươi ngẫm lại xem, việc này truyền ra, sau này ở kinh thành còn ai dám chọc ta?”.

Ngay cả sủng quan lục cung Tôn phi còn có kết cục thê thảm như vậy, sau này ngươi muốn tìm chủ tử gây phiền toái nhất định phải nghĩ kỹ xem mình có đủ sức nặng hay không. Liễu Lục nghĩ đúng là có lý, cũng cười lên.

Đào Hồng nhìn chằm chằm vào cửa cung, lúc này hô lên, “Xe ngựa của Tôn gia ra rồi”.

– Hết chương 130 –

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play