Chờ muội muội ngủ say, Ngu Phẩm Ngôn nhẹ nhàng đặt nàng lên đám cỏ khô dày, lại khép kín góc chiến bào hơi mở ra, xác định nàng sẽ không bị cảm lạnh mới vén lớp màn tăng y lên đến ngồi bên cạnh đám người Trương Mãnh cùng Lâm Kiệt. đám người Khổ Hải còn đang ngồi thiền, giống như mấy cổ pho tượng không động đậy chút nào.
“Trong quân có kẻ đi theo địch, hẳn là các ngươi đã biết. Hiện tại quân ta đã lui giữ thành Tra Bố, bốn phía bị người Tây Di quanh vây, đang lúc trong ngoài đều vô cùng khốn đốn. Hơn nữa, sợ là trách nhiệm cho cuộc chiến bại lần này sẽ đổ hết lên đầu chúng ta, không những thế, có thể còn gánh phải tội oan đầu hàng kẻ địch.” Hắn thấp giọng mở miệng.
“Nhất định là tên tướng quân Từ Mậu dẫn đầu cánh quân tiên phong bên trái đã đi theo địch, về phần còn có những người khác hay không, hiện tại cũng không thể nói chính xác. Đã có người đi theo địch, chỉ sợ tình cảnh trong ngoài đều khốn đốn này cũng chỉ là diễn trò, nhị hoàng tử Tây Di còn phải vội vã trở về tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, sẽ sớm lui binh nghị hòa. Chủ soái, nếu chúng ta muốn rửa sạch oan khuất thì nhất định phải diệt được đại quân Tây Di, còn phải đoạt lại hai thành đã bị mất.” Lâm Kiệt cẩn thận phân tích.
“Nhưng mà trung quân chỉ còn lại có ba người chúng ta, lấy cái gì để chém giết đại quân Tây Di đây?” Trương Mãnh ủ rũ.
“Đến Tinh La Ngôn điều khiển năm vạn đại quân của Phương Đạt, chúng ta sẽ tập kích bất ngờ quân Tây Di, trực tiếp chém chết Tra Kiền Ba Lạp.” Đôi mắt Ngu Phẩm Ngôn lóe lên sát ý dày đặc.
Phương Đạt từng là cựu bộ của hắn, được hắn cứu vài lần, cũng được xem như trung thành tận tâm. Năm vạn nhân mã chống lại hai mươi vạn đại quân, quả thật là ít ỏi, nhưng nếu có thể tập kích bất ngờ như đã nói, chỉ cần thành công tạo một luồng quân mạnh mẽ đánh sâu vào trung quân do nhị hoàng tử Tra Kiền Ba Lạp dẫn đầu, trực tiếp chém được đầu hắn, nhất định đại quân Tây Di sẽ đại loạn. Tuy rằng bên trong quân Hán có giấu nghịch tặc, nhưng đại đa số tướng lãnh vẫn còn rất trung thành với hắn, nhất định sẽ mở cửa thành nhanh chóng tiếp viện. Sau dó cùng nội ứng ngoại hợp giành lấy chiến thắng.
Trương Mãnh và Lâm Kiệt quay mặt nhìn nhau, vẻ mặt đều lộ ra nét vui mừng, nhưng rất nhanh tinh thần lại suy sụp xuống, trăm miệng một lời khuyên nhủ: “Chủ soái, một mình ngài điều khiển quân đóng ở biên giới chính là tử tội, cho dù ngài có thắng, sau khi khải hoàn trở về cũng sẽ bị ngôn quan buộc tội.”
Ngu Phẩm Ngôn lấy một nửa khối hổ phù bằng huyền thiếc màu đen từ túi áo trong người ra, ánh mắt hai người kia đã sáng ngời.
“Hổ phù đại nguyên soái binh mã thiên hạ?!” Trương Mãnh và Lâm Kiệt đều đã kinh ngạc đến hoảng sợ. Cái gọi là Hổ phù đại nguyên soái binh mã thiên hạ chính là thứ có thể thống lĩnh toàn bộ nguyên soái lẫn binh mã của Đại Hán. Người giữ thứ này không phải muốn là có được, nhất định chỉ có người đã đảm nhiệm vị trí đế vương mới có thể đảm đương nổi. Mà hổ phù này vốn nên nằm trong tay Thành Khang Đế, trước mắt lại bị chia ra làm một nửa, ban thưởng một nửa cho Ngu Phẩm Ngôn. Có được một nửa khối hổ phù này, hắn có thể tùy ý điều khiển tất cả quân đội đang đóng ở Tây Cương.
“Chủ soái, có thể nói Hoàng thượng đã hoàn toàn tin tưởng ngài không chút nghi ngờ rồi!” Lâm Kiệt bùi ngùi thở dài, tâm trí đang treo cao đã được hạ xuống nhanh chóng.
“Cho nên chúng ta càng không thể thẹn với tín nhiệm của Hoàng thượng, chẳng những phải đuổi đại quân của Tây Di ra khỏi sông Ô, càng phải san bằng cả triều đình Tây Di.” Ngu Phẩm Ngôn nói quả quyết (chém đinh chặt sắt).
Hai người dùng sức gật đầu, vẽ một bức bản đồ đơn giản trên mặt đất, bắt đầu thương thảo kế hoạch tác chiến. Cuộc thưởng thảo này kéo dài đến lúc trăng lên đỉnh đầu, đám người Khổ Hải đại sư vẫn còn đang nhập định, ba người Ngu Tương, Đào Hồng, Liễu Lục đều chen chúc ở cùng một nơi ngủ say sưa, ngay cả bữa tối cũng chưa ngồi dậy dùng, có thể thấy đã vô cùng mệt mỏi.
“Tốt, cứ quyết định như vậy đi. Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ nhờ Khổ Hải đại sư trục tiếp dẫn nhòm chúng ta thoát ra khỏi vùng rừng này để đến Tinh La Ngôn, còn có thể tránh được đám người Từ Mậu phái tới ám sát chúng ta.” Ngu Phẩm Ngôn dùng nhánh cây xóa sạch bản đồ dưới chân.

Trương Mãnh và Lâm Kiệt gật đầu đồng ý. Bấy giờ ba người mới có thể đi vào giấc ngủ, một đêm vô mộng.
Hôm sau, Ngu Phẩm Ngôn bị từng đợt ho khan liên tiếp chọc cho tỉnh dậy, cúi đầu nhìn xuống, trong lòng đã mất đi bóng dáng mềm mại nhỏ nhắn.
“Tương Nhi?!” Hắn đột nhiên đứng dậy, lo lắng gọi to.
“Có chuyện gì sao?” Ngu Tương xốc mảnh rèm tăng y lên, lộ ra khuôn mặt lấm bẩn đầy bụi đen như mèo hoa.
Tâm trạng luống cuống của Ngu Phẩm Ngôn lập tức chuyển sang sung sướng, thổi mạnh lên chóp mũi của nàng hỏi: “Làm gì mà mặt mũi lại bẩn như vậy?”
“Đang bận nhóm lửa nấu thuốc cho huynh. Lát thì lửa cháy to, lát sau lại yếu mất không đủ nấu thuốc, cứ một lát là phải thêm củi, có lúc lại phải dập bớt cho lửa nhỏ lại, muội khống chế không được.” Vẻ mặt Ngu Tương uể oải.
Ngu Phẩm Ngôn nắm tay nàng đi đến bên đống lửa, quả nhiên thấy ngay một bình đất khắc đầy kinh văn được gác trên gai tảng đá nhỏ, thảo dược bên trong đã được nấu gần xong, mùi thuốc nồng đậm phiêu đãng trong không khí.
“Nấu giỏi lắm.” Hắn cười tán thưởng, nhìn quanh bốn phía lại hỏi: “Những người khác đâu?”
“Trương đại ca và Lâm đại ca nói muốn đi Tinh La ngôn, Khổ Hải đại sư liền dẫn bọn họ đi trước dò đường, Đào Hồng Liễu Lục đều đã ra ngoài hái quả dại. Chờ bọn họ trở về, chúng ta liền chịu khó ăn chút quả dại lương khô, sau đó xuất phát.” Ngu Tương lấy tay khăn ra lót tay, thật cẩn thận bưng chén thuốc lên, ôn nhu nói: “Đến đây, trước tiên phải uống thuốc đã.”
Ngu Phẩm Ngôn sợ nàng bị nóng, vội vàng nhận lấy chén thuốc, sau khi thổi ấm liền uống một ngụm, thấy muội muội nhìn mình đầy trông mong liền hỏi: “Làm sao vậy? Hay là đói bụng? Nếu đói bụng thì ca ca sẽ nấu cho muội một ít cháo kiều mạch ăn trước, không cần chờ bọn họ.”
“Muội không đói bụng.” Ngu Tương xua tay, nháy mắt hỏi: “Ca ca, thuốc có đắng hay không?”

Ngu Phẩm Ngôn lại uống một ngụm, cười nói: “Không đắng.”
“Làm sao lại không đắng cho được chứ? Huynh gạt người!” Ngu Tương dùng ánh mắt lên án chu môi nhìn chằm chằm huynh trưởng.
Ngu Phẩm Ngôn bất đắc dĩ , thỏa hiệp: “Ừ, có hơi đắng.”
Thế này mới đúng chứ! Nghe được câu trả lời mà mình mong muốn, Ngu Tương nhoài người qua, ân cần nói: “Muội cho huynh thêm xíu đường nha?”
“Muội ra ngoài còn mang theo cả đường trắng sao?” Ngu Phẩm Ngôn vô cùng kinh ngạc. Hắn vẫn biết tiểu nha đầu thích ăn đồ ngọt, lại không ngờ nàng ra khỏi nhà đi xa vẫn không quên mang theo đường ngọt, quả nhiên vẫn còn tâm tính của một đứa trẻ.
“Không mang đường trắng, muội có thể tự sinh ra mật đường tự nhiên nè.” Đôi mắt Ngu Tương nhanh chóng đầy đắc ý, tiếp nhận bát thuốc uống một ngụm thuốc, sau đó nhoài người qua tiến đến miệng của ca ca, cuối cùng còn không quên luồn đầu lưỡi vào trong miệng hắn cuốn đi hết vị đắng đi.
Ngu Phẩm Ngôn chỉ giật mình sửng sốt trong chớp mắt, sau đó cũng lập tức cuốn lấy đầu lưỡi hương hoạt của nàng, trao đổi một nụ hôn thâm tình. Hai người lưu luyến tách ra, khóe miệng lôi ra một đường chỉ bạc dài. Liếm đường chỉ bạc kia đi, Ngu Tương nhướn mày hỏi: “Có ngọt hay không?”
Quả thực ngọt khảm vào cả tim gan. Ngu Phẩm Ngôn cười không đáp, tiếp tục kéo muội muội vào trong lòng hôn môi. Hai người ngoắc ngoắc triền triền, chàng một ngụm thiếp một ngụm uống hết chén thuốc, thẳng đến lúc nghe thấy tiếng bước chân mới chậm rãi thở hổn hển tách ra.
“Chờ sau khi trở về kinh thành, chúng ta lập tức thành thân.” Ngu Phẩm Ngôn nhận ra là tiếng bước chân của Đào Hồng và Liễu Lục, lại tiếp tục ôm muội muội vào trong lòng một lần nữa, cắn nàng vành tai nói nhỏ.
“Liễu Lục đã nói hết với huynh rồi chứ? Bà nội không đồng ý cho chúng ta ở với nhau.” Khóe miệng tươi cười của Ngu Tương lập tức sụp xuống.
“Không sao, dù bà nội không đồng ý ta cũng phải cưới muội cho được, sau này bà sẽ nghĩ thông suốt thôi.” Ngu Phẩm Ngôn cúi đầu hôn nhẹ khóe môi nàng.
Ngu Tương lại vui sướng một lần nữa, thưởng thức ngón tay thon dài của huynh trưởng, kể lại: “Ca ca, huynh không biết muội nhớ huynh nhiều thế nào đâu, mỗi buổi tối muội đều mơ thấy huynh.”
“Mơ thấy ta làm cái gì?” Giọng Ngu Phẩm Ngôn khàn khàn, bàn tay lớn chậm rãi di chuyển từ sau lưng đến ngang eo nàng, đầu ngón tay chút có chút không vuốt ve lên đai lưng nàng.
“Mơ thấy huynh đang hôn muội, sau đó muội liền tỉnh giấc, nhưng lại phát hiện làn môi mà mình mong đợi đã biến mất chỉ còn lại không khí.” Ngu Tương nhếch làn môi đỏ mọng lên, làm một động tác hôn gió, khiến Ngu Phẩm Ngôn vừa cười nhẹ vừa cúi xuống cắn cắn đôi môi của nàng. Có Tương Nhi tại bên làm bạn, cho dù có gặp phải hoàn cảnh gian nguy nào cũng đều giống như đang sống trong thiên đường.
Cho nên hắn không thể chết được, không thể chiến bại, không thể mất đi quyền thế. Hắn muốn dành cho nàng tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên đời này.
Ngu Tương bị ánh mắt thâm tình nóng rực của hắn hâm nóng, hai tai cũng ửng đỏ, tiếp tục nói: “Muội phát hiện ra muội không hề thích đi đứng một chút nào, thời gian dài quá nên đầu gối có chút đau. Muội thích huynh ôm muội, đi đến chỗ nào cũng đều ôm muội. Đáng tiếc hiện giờ mọi người đều biết rằng muội có thể đi đứng trở lại, sau khi trở về, huynh không bao giờ có thể quang minh chính đại ôm muội nữa rồi.”
Ngu Phẩm Ngôn buồn cười, đề nghị: “Vậy ta sẽ làm một cái xe lăn cho muội, thời điểm trở về muội cứ ngồi xe lăn, nói chân lại bị thương , không thể nhúc nhích.”
“Ý kiến này rất hay. Muội muốn đi thì đi, không thích đi thì cứ để huynh ôm muội, thật thoải mái.” Ngu Tương ôm choàng lẩy cổ huynh trưởng làm nũng.
Đào Hồng và Liễu Lục vừa vào một hồi đã nghe thấy những lời đối thoại này của hai huynh muội, thái dương đều đồng loạt nổi gân.
“Hầu gia, tiểu thư, ăn tạm chút quả dại.” Các nàng mở bao vải ra, lấy vài loại quả đỏ tươi dâng lên. Không bao lâu sau đám người Khổ Hải cũng đã trở lại, dùng điểm tâm xong liền vội vàng xuất phát theo hướng Tinh La Ngôn.
———————–
Chuyện Ngu Phẩm Ngôn là gian tế của Tây Di bùng nổ khắp cả kinh thành, muốn truyền trở lại Tây Cương còn mất thời gian tầm một tháng, mà một tháng này cũng đủ để hắn liên lạc với Phương Đạt tập kích bất ngờ đại quân Tây Di. Chờ sau khi hắn chuyển bại thành thắng, dù nơi đó có truyền đến tội danh hắn theo địch phản quốc, mọi người cũng sẽ không tin tưởng.
Khi đám người Ngu Phẩm Ngôn thuận lợi tới Tinh La Ngôn, đám người lão thái thái lại đang đang bị nhốt trong thiên lao.
Hạ nhân và chủ tử bị tách ra giam giữ, vì vậy, ba người lão thái thái, Ngu Tư Vũ, Ngu Diệu Kỳ ở chung một nhà tù, Mã ma ma và mấy chục người khác lại khóc lóc ở nhà tù đối diện.
Hôn sự của Ngu Tư Vũ lại bị rối loạn, vậy mà vị hôn phu của nàng vẫn chưa từ hôn, còn mỗi ngày đều tới thăm, nói vài câu cổ vũ động viên. Hôm nay, lão thái thái tiễn bước tôn tế, đứng ở cửa nhà tù trông chờ mòn mỏi
Ngu Diệu Kỳ châm chọc nói: “Đừng nhìn nữa, nay nàng ta đã là muội muội ruột thịt của Trầm đại nhân, lại là tư nông hương quân mà Thánh Thượng đích thân phong tặng, mỗi ngày có không biết bao nhiêu thoải mái, làm sao lại có thể dính đến những người dính tù tội như ngươi chứ.”
“Tương Nhi muội muội cũng không phải là loại sói mắt trắng vong ân phụ nghĩa như ngươi. Nếu nàng biết Hầu phủ xảy ra chuyện, nhất định sẽ đến.” Ngu Tư Vũ phản bác nói.
“Nàng sẽ không đến đây đâu. Trầm đại nhân sẽ không cho nàng đến rơi vào cái vũng nước bẩn này được. Huống hồ là ta tự tay đuổi nàng đi, nhất định nàng vẫn còn đang trách ta.” Lão thái thái suy sụp ngã ngồi trên đất.
Ngu Tư Vũ vội vàng ôm lấy bà vỗ vỗ an ủi, thấy Ngu Diệu Kỳ chỉ ngồi cười lạnh, không khỏi phẫn nộ dâng cao, cởi đai lưng xuống bước nhanh qua, công phu trong nháy mắt đã có thể trói chặt cổ nàng ta, lớn tiếng chất vấn: “Nói, có phải chứng cứ phạm tội ở trong thư phòng của đại ca do ngươi bỏ vào hay không?”
Hầu phủ đề phòng sâm nghiêm, nhất là bốn phía thư phòng, thị vệ tuần tra lui tới không ngừng. Trừ khi Kinh Phức tiểu viện xảy ra chuyện, nếu không bọn họ sẽ không tự tiện rời hàng ngũ. Nhưng không ngờ hôm đó Trầm Nguyên Kỳ lại tiến đến nhận người thân, Ngu Tương và lão tổ tông đại náo một hồi ở trong sân viện, khiến rất nhiều thị vệ phải lui xuống.
Từng chuyện từng chuyện ngoài ý muốn xảy ra, khắp nơi đều có thể thấy được bóng dáng Ngu Diệu Kỳ quấy rối ở trong đó. Người bình thường sẽ không vì ham muốn cá nhân mà hủy diệt gia tộc của mình, nhưng nếu đổi thành Ngu Diệu Kỳ, vậy quả thật là hoàn toàn xảy ra. Nàng chưa bao giờ có ý định coi mình là người của Ngu gia. Nàng có thể vì tiền đồ của mình mà bỏ qua tất cả mọi người không tiếc.
Ngu Tư Vũ càng nghĩ càng hận, siết chặc dần sợi đai lưng trên cổ Ngu Diệu Kỳ. Tinh thần đang sa sút của lão thái thái lập tức tỉnh lại, thấy một màn này chẳng những không có lời ngăn cản, ngược lại còn lạnh giọng hạ lệnh: “Giết nàng đi! Nàng đáng chết!”
hết chương 123

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play