Độc Cô Tuyệt đứng gần Vân Khinh nhất, nên khi thấy cô định quay đi, hắn lập tức vươn tay túm lấy cánh tay cô rồi trầm giọng nói. “Khoan đi đã.”

Vân Khinh ngẩng lên nhìn hắn, chỉ thấy trong mắt đầy vẻ nghiêm trang lạnh lẽo, lập tức liền hiểu ý tứ của Độc Cô Tuyệt. Kẻ hạ độc còn chưa tìm ra, làm sao cô có thể muốn bỏ đi trước được. Hiện giờ toàn bộ khu sân viện đang ở trong trạng thái đề phòng căng thẳng, ai nấy không được phép di động. Hành động của cô có thể khiến kẻ có ý đồ chộp lấy cơ hội, thế nên cô dừng bước chân, chỉ ôm Điêu nhi đứng đó và khẽ ừ.

Trong khi đó, đám sứ giả sáu nước thấy các công chúa quận chúa nhà mình đều đã khá hơn, sắc mặt cũng đã có sinh khí một chút. Tuy là chưa ai tỉnh, nhưng xem ra tính mệnh đã không còn gì đáng ngại, thế nên ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Một việc đã xong, thế là vị sứ giả nước Sở vốn cầm đầu trong đám liền nghiêm nghị nhìn Độc Cô Hành và Độc Cô Tuyệt. “Bẩm Tần vương bệ hạ, Sở quốc chúng tôi có ý muốn kết thân lâu dài với Tần quốc, thế nên mới tích cực đề nghị mối nhân duyên giữa Lục công chúa nước tôi và Dực Vương gia. Sở quốc chúng tôi đến với tấm lòng chân thành, Tần vương bệ hạ, chuyện ngày hôm nay mong ngài cho Sở quốc chúng tôi một lời giải thích.”

“Đúng thế, công chúa nước Tề chúng tôi từ ngàn dặm xa xôi mà tới, không thể cứ như thế mà mất mạng được. Tần vương bệ hạ, việc này nếu không cho Tề quốc chúng tôi một lời giải thích, e là…” Hai nước Sở Tề tuy yếu hơn nước Tần, nhưng cũng chẳng phải loại dễ khinh thường. Những lời này thậm chí có ý đồ cưỡng ép.

“Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng chờ giải thích!”

“Đúng đúng…”

Sứ giả của bốn nước còn lại tuy không dám mạnh miệng lên tiếng như thế, nhưng mà cũng lập tức hùa theo. Xét cho cùng trong việc này họ là bên có lý mà.

Độc Cô Hành nghe vậy, lạnh lùng quét mắt liếc đám sứ giả sáu nước một cái, uy nghiêm lạnh lẽo, khiến không khí chung quanh như bị đè ép rất nhiều.

“Chuyện hôm nay, quả nhân ắt sẽ nói rõ ràng cho các nước.” Giọng nói đầy khí phách trầm trầm lãnh khốc, chắc chắn và oai vệ.

“Thế thì tốt.” Sứ giả hai nước Sở và Tề đồng loạt gật đầu.

Độc Cô Tuyệt thì quay sang nhìn lướt qua các sứ giả. Chiếc mặt nạ sắt đã che mất phần nào vẻ mặt của hắn, chỉ có Vân Khinh đứng sát cạnh là cảm nhận rõ ràng hắn đang cố gắng nén lửa giận của mình. Bỗng hắn hừ một tiếng lạnh lùng. “Nếu là người của nước Tần ta gây ra, mặc cho các ngươi trừng trị. Có điều, nếu để bản vương biết là có kẻ dám có lòng dạ không nên có với bản vương, đừng trách bản vương xuống tay ác độc.”

Lời này vừa thốt, vẻ mặt các sứ giả vốn nghiêm trang bỗng ngẩn ra rồi cẩn thận nhìn nhau, trong mắt thoáng hiện chút bất an. Kẻ nào đó mà Dực Vương nói chính là chỉ người của sáu nước. Phải biết rằng Dực Vương nói được ắt sẽ làm được. Nếu quả thật là một trong số sáu nước có ý mượn dao giết người, e là không thể chỉ giải thích xin lỗi là xong. Với tính cách của Độc Cô Tuyệt, xem ra nếu điều đó là sự thật, nước kia dễ phải bồi thành cắt đất cũng nên.

Nỗi lo càng lúc càng lớn, vì ai biết đại vương nhà mình tính toán thế nào, liệu có phái người khác tới làm gì hay không. Phải biết khắp bảy nước nơi nơi đều có gian tế, nếu có mật lệnh hay phải hi sinh ai đó thì cũng là bình thường. Do đó, hai vị sứ giả nước Sở và nước Tề khi nãy còn khá là kiêu căng ngạo mạn, giờ đều nhíu mày không dám lên tiếng.

“Khởi bẩm bệ hạ, Dực Vương gia, mọi người đều đã tập hợp lại.” Đúng lúc đó, thống lĩnh ngự lâm quân bước tới trước mặt hai người, quỳ một chân xuống nói lớn.

Độc Cô Hành ừ một tiếng, rồi quay sang Độc Cô Tuyệt. “Việc này, vương đệ toàn quyền xử lý.” Trên phương diện quân sự, ở nước Tần không ai có thể làm hơn được Độc Cô Tuyệt. Trong tay hắn chấp chưởng ba quân, thật sự là nhân tài trên mặt trận này.

Độc Cô Tuyệt lên tiếng vâng lệnh, rồi thong thả bước tới phía mọi người đang tụ tập một chỗ.

Nơi đó, hơn một trăm người bị chia làm ba nhóm lớn. Nhóm thứ nhất là những kẻ có cơ hội đến gần hạ độc rượu nhất, cùng những người đã tới gần nơi đó nhất. Nhóm thứ hai, là đám thiên kim tiểu thư và quý tộc trong triều đứng chung quanh dạo chơi, vốn không quá đáng nghi. Nhóm thứ ba là những người đứng ở phía xa nhất trong sân, những người có ít cơ hội xuống tay nhất. Thuộc hạ của Độc Cô Tuyệt đã nhanh chóng phân loại trước để chuẩn bị rồi.

“Dực Vương gia, tiểu nhân bị oan… Dực Vương gia khai ân…”

“Dực Vương gia khai ân a…” Chung quanh lập tức ồn ào lên tiếng.

Ánh mắt rét lạnh của Độc Cô Tuyệt lướt qua nhóm người thứ nhất, bao gồm các thái giám, cung nữ, và một vài cận thần. Ai nấy đều nơm nớp lo sợ quỳ xuống lớn tiếng kêu la. Phải biết rằng rơi vào tay Độc Cô Tuyệt, không bỏ mạng thì cũng nửa sống nửa chết lột da rút gân.

“Bẩm Vương gia, thuộc hạ tìm thấy vật này trong bụi cỏ.” Đang lúc này, một binh sĩ nhanh nhẹn bước tới, trong tay cầm một chiếc bình hoa rất nhỏ bằng sứ bọc trong một tấm khăn gấm. Không cần Độc Cô Tuyệt ra lệnh, những người này đã sớm biết phải làm gì tìm gì. Dưới tay Độc Cô Tuyệt, không hề có kẻ nào vô dụng.

Độc Cô Tuyệt vươn tay đón lấy cả bình lẫn khăn, rồi đưa lên mũi ngửi. Đúng là mùi Mạn Đà La. Thứ này vừa pha vào chỗ khác lập tức không màu không mùi, nhưng nếu ở trạng thái tinh thuần hoàn toàn, sẽ có một mùi hương rất nhẹ, nhẹ đến gần như không ngửi thấy được.

Hắn ta ngắm nghía thưởng thức chiếc bình sứ nhỏ trong tay rồi cười lạnh, phất tay áo một cái. Lập tức phía sau có người bưng đến một chiếc ghế bành lớn, Độc Cô Tuyệt nghênh ngang ngồi xuống tựa lưng vào ghế, lạnh lùng lên tiếng. “Các ngươi cũng biết tính bản vương rồi, cũng biết bản vương muốn hỏi điều gì. Bản vương rất hi vọng trong chốc lát có thể nghe thấy câu trả lời làm bản vương hài lòng.”

Dứt lời, cánh tay lại vung lên, lập tức đám binh sĩ vây chung quanh nhóm người thứ nhất lập tức dậm chân xoay người, chia ra làm hai. Một nửa trong số đó cầm đại côn trong tay, hung hăng đập mạnh lên đám cung nữ, nha hoàn, công công các loại, thậm chí cả mấy người cận thần cũng chẳng bỏ qua. Chỉ thoáng chốc cả sân vang dội tiếng kêu rên, nhưng không ai dám gào khóc lớn tiếng, vì biết nếu làm như thế, Độc Cô Tuyệt sẽ còn xuống tay ác độc hơn. Sự hung ác của Dực Vương vốn có tiếng rồi.

Không thèm nhìn đám người bị đánh này nữa, Độc Cô Tuyệt lại lừ lừ nhìn sang nhóm người thứ hai giờ đang run như cầy sấy lo sợ, nhàn nhạt lên tiếng. “Sau bọn chúng sẽ đến lượt các ngươi. Bản vương chỉ ột cơ hội này mà thôi.”

Vừa dứt lời, đám người trong nhóm thứ hai ai nấy hoảng hốt, đám con cháu nhà quan này ai mà không biết tác phong của Độc Cô Tuyệt. Thế nên bao tiếng xì xào kêu gọi liền vang lên. “Có ai thấy bất kỳ hành động khác thường của kẻ nào, mau mau mà nói ra, bằng không cả đám sẽ bị đánh chết mất, mau lên chứ!”

“Mau mau, ai thấy có kẻ nào mờ ám…” Tiếng nói run rẩy hỗn loạn cứ thế truyền qua truyền lại.

Độc Cô Tuyệt thản nhiên ngồi trên ghế, mắt lại chăm chú ngắm nghía chiếc bình sứ trong tay, dáng vẻ hoàn toàn không hề sốt ruột, như thể đang nhàn nhã thưởng thức khung cảnh trước mặt một cách đầy hưởng thụ. Mà Độc Cô Hành ngồi phía sau trên cao cũng không nói lời nào, chỉ tập trung thưởng thức chén trà trong tay.

Vân Khinh đứng đó, nhìn thấy sau lưng một cung nữ nhanh chóng hiện lên màu đỏ ối, không khỏi hơi hơi nhíu mày. Cách làm này của Độc Cô Tuyệt, cô thừa hiểu vốn là để cho đám sứ giả kia chứng kiến. Tình cảnh này không thể không làm lớn chuyện, thật sự tìm kẻ hạ độc, thậm chí gọi cả những thuộc hạ chuyên môn dụng hình của hắn ta tới ra tay. Nên biết thủ đoạn của Độc Cô Tuyệt chưa bao giờ là nhẹ nhàng, đây cũng tính là tội liên đới mà.

Văng vẳng bên tai tiếng kêu rên và khóc lóc, khiến Vân Khinh không khỏi thở dài rồi bước tới, vừa cầm lấy chiếc bình sứ trong tay Độc Cô Tuyệt vừa nói. “Dừng tay đi, ta sẽ tìm cho ngươi.”

Độc Cô Tuyệt sửng sốt, rồi bỗng cong cong khóe môi lên thành một nụ cười bí hiểm. Rồi hắn khoát tay, tiếng côn đánh vào da thịt lập tức ngưng bặt.

Vân Khinh không nhìn mọi người, chỉ đưa chiếc bình sứ lên mũi Điêu nhi, để nó ngửi một hồi rồi lãnh đạm lên tiếng. “Khứu giác của động vật là bén nhạy nhất. Chỉ cần nó ngửi mùi trên chiếc bình này là sẽ có thể tìm ra chiếc bình của ai.” Dứt lời cô vuốt ve Điêu nhi rồi từ tốn quay sang nhìn mọi người trong sân.

Cả vườn lặng im không một tiếng động, cả trăm cả nghìn người đứng đó, mà tưởng chừng như một tiếng lá rơi cũng trở nên nghe rõ. Lời nói của Vân Khinh khiến kẻ cần lo lắng lập tức căng thẳng không thôi, kẻ không cần lo lắng lập tức nhẹ người. Bản lĩnh của Điêu nhi, bọn họ vừa rồi đều đã thấy, đương nhiên sẽ không có vấn đề.

Vèo… Điêu nhi đang được Vân Khinh vuốt ve, bỗng phóng ra như ánh chớp xẹt ngang trời, như sao băng lóe lên mà xông thẳng vào trong đám người kia. Lập tức ai nấy vội lùi lại, tránh đường để nơi đó lộ ra.

Đó là một cung nữ mặc váy màu hồng phấn, giờ gương mặt đã nửa đen nửa trắng, quỳ trên mặt đất. Còn Điêu nhi đang cắn thẳng vào cổ cô ta.

“Không phải ta.”

Vân Khinh nhìn thiếu nữ đang cố biện minh kia, rồi vẫy tay gọi Điêu nhi lại, thản nhiên trả lời. “Nếu không phải cô, cớ gì uống thuốc độc tự sát? Nên biết Điêu nhi của ta không phải chó, không ngửi thấy mùi gì mà chỉ quen thuộc với độc dược. Nếu không phải cô chột dạ uống thuốc độc định tử vô đối chứng[1], ta nào có cách nào tìm ra cô?”

Mũi của Điêu nhi chỉ ngửi thấy độc, không ngửi thấy mùi. Vừa xong Vân Khinh nhìn mọi người, chính là để kẻ hạ độc có thời gian uống thuốc độc tự sát. Phải biết rằng kẻ đã có thể ra tay như thế, tuyệt đối sẽ không mong sống sót sau chuyện này, nên chắc chắn đã ôm quyết tâm tự sát. Cô không sợ nàng ta uống thuốc độc, chỉ sợ nàng ta không uống.

Cô gái kia lập tức tái mét mặt mày, rồi bỗng lật tay định đập lên đỉnh đầu. Có điều chung quanh nàng ta đã sớm có mặt đám thị vệ dàn trận chờ sẵn, họ vừa ra tay, một chưởng tách bàn tay kia ra, rồi lại một chưởng khiến cô ta hôn mê bất tỉnh. Ai đó đồng thời kiểm tra sắc mặt nàng ta rồi cao giọng bẩm báo. “Bẩm Vương gia, là độc Mạn Đà La.”

“Xuất sắc, thật xuất sắc.” Chân tướng đã rõ ràng, Độc Cô Hành bỗng vỗ tay khen ngợi trong sự tĩnh lặng chung quanh, khiến mọi người còn lại vốn ngẩn ngơ chưa kịp phản ứng giật mình tỉnh táo lại.

Độc Cô Tuyệt nãy giờ vẫn chăm chú nhìn Vân Khinh, ý cười trên môi càng thêm sâu sắc, mà ánh mắt bỗng lóe lên hưng phấn như một kẻ đi săn nhìn thấy con mồi, nhưng chỉ trầm giọng lên tiếng. “Không tệ lắm, chưa khiến ta mất mặt!”

Vân Khinh không thèm để ý đến hắn, chỉ vừa vuốt Điêu nhi vừa lạnh nhạt nói. “Ta đi trước.” Dứt lời cô vừa ôm Điêu nhi, vừa thản nhiên như không bỏ đi trong ánh nhìn chăm chú của tất cả, chỉ để lại một bóng lưng thanh nhã, ung dung, tỏa sáng hơn người.

——————————————————————————————–

[1] Tử vô đối chứng : Kẻ đã chết không đối chứng, khai nhận được nữa.

Lời Lãnh Vân

+ Tại lờm xao mà đọc tên chương cứ có cảm giác như ‘Nhan sắc có hạn thủ đoạn vô biên’ thế nhỉ? Trong này ai chả có nhan sắc =”=

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play