Edit & beta : Ong MD

Phi Lâm, Mộ Ải thấy vậy đều lắc đầu bật cười, nhìn sắc mặt xanh mét của Độc Cô Tuyệt như muốn trêu tức hắn, rồi đồng loạt đứng dậy đi ra ngoài.

“Được, được, ta đây muốn xem rốt cuộc y lợi hại thế nào.” Vẻ mặt Độc Cô Tuyệt giận dữ tột cùng, nghiến răng nghiến lợi rít lên một câu qua kẽ răng rồi phất tay đầy căm giận xông ra ngoài.

Đinh Phi Tình không đi cùng mọi người nên đương nhiên không biết ở đâu lại xuất hiện thêm vị hôn phu này. Bởi vậy lúc này nhìn thấy biểu hiện của đám người Độc Cô Tuyệt, cũng không tránh khỏi có chút nghi hoặc khó hiểu.

Vân Khinh ngồi xuống vuốt ve bộ lông của Bạch Hổ vương, nhìn Độc Cô Tuyệt đùng đùng nổi giận phóng ra ngoài. Tuy rằng cô không hề nói gì nhưng hai mày khẽ nhíu lại, cô không thích như vậy một chút nào. Độc Cô Tuyệt là người cô yêu nhất, cô không thích hắn phải chịu thiệt thòi, mặc kệ là vì ai, cô cũng không thích.

Bên trong tẩm cung chỉ còn vài người, Tuyết Cơ và Tuyết Lê thấy vậy nhìn nhau, ánh mắt đều mang theo sự bất đắc dĩ rồi cùng thở dài.

Gió đêm mát lạnh thổi qua, tháng giêng là tháng đầu tiên của mùa xuân, nên vẫn lạnh lẽo.

Một đêm trôi qua thật nhanh, ngày hôm sau, bầu trời trong vắt, những tia nắng sớm từ trên trời tỏa xuống lấp lánh như ngọc.

Bên ngoài Thánh nữ hoàng cung là một cái hồ xanh biếc, trên mặt nước có một chiếc thuyền vô cùng đẹp đẽ mà lịch sự tao nhã, dập dềnh theo sóng nước. Thân thuyền phủ màu trắng như ánh trăng bạc, trên đó điêu khắc hoa lá của Bà Sa song thụ. Dưới ánh nắng sớm chiếu rọi xuống, phát ra một loại ánh sáng vừa trong suốt vừa chói lọi, nhìn rất quý phái.

Đứng ở đầu thuyền, Thánh Thiên Vực hít thật sâu một hơi không khí tươi mát, quay đầu nhìn Vân Khinh đứng ngay ngắn bên cạnh, khẽ cười nói: “Ánh nắng sớm trên non sông tươi đẹp chính là thứ đẹp nhất.”

Vân Khinh đứng bên cạnh Thánh Thiên Vực, thản nhiên nhìn mặt hồ lăn tăn gợn sóng, ánh mặt trời chiếu rọi khiến mặt hồ sáng lấp lánh nhìn giống như những vẩy cá bảy màu óng ánh. Quả thật rất đẹp, có điều người bên cạnh không phải là Độc Cô Tuyệt nên cảnh trí có đẹp đến mấy cũng không có ý nghĩa gì.

Thánh Thiên Vực thấy Vân Khinh không nói chuyện, cũng không tức giận, thần sắc cực kỳ tự nhiên, vô cùng bình thản.

Đinh Phi Tình ở bên cạnh thấy vậy sắc mặt hơi thâm trầm. Chiều hôm qua sau khi đám người Độc Cô Tuyệt đi rồi, cô mới nghe nói về chuyện vợ chồng mệnh định gì đó. Hôm nay thức dậy lại nghe nói tên Thánh tử Nam Vực Thánh Thiên Vực này sẽ mời Vân Khinh du thuyền trên hồ, nói là cùng nhau ngắm mặt trời mọc ở phía đông, rồi đi chơi thuyền trên hồ. Tên này tâm tư không rõ ràng, tuy rằng cô thích trêu chọc Độc Cô Tuyệt nhưng hắn đối với Linh Đang của cô là tình sâu nghĩa nặng. Hơn nữa hai người đã sớm kết thành vợ chồng, cô tuyệt đối sẽ không để cho Vân Khinh bị tên Thánh Thiên Vực này ức hiếp.

Vẻ mặt sắc lạnh nhìn chằm chằm Thánh Thiên Vực, đã lột rõ tâm tư phòng bị của Đinh Phi Tình.

Cảm giác được ánh mắt nhìn chăm chú của Đinh Phi Tình, Thánh Thiên Vực quay đầu thoáng nhìn Đinh Phi Tình, thấy Đinh Phi Tình không lùi cũng không tránh mà lạnh lùng nhìn lại mình. Thánh Thiên Vực chợt nở nụ cười nhẹ nhàng, gật đầu một cái với Đinh Phi Tình, thanh nhã mà khiêm tốn.

Đinh Phi Tình thấy vậy khẽ nhíu mày, mặt mày chuyển sang tối sầm.

“Ta là vợ của chàng, ta không còn là trinh nữ nữa.” Nhìn xuống mặt hồ gợn sóng, vẻ mặt Vân Khinh lãnh đạm đột nhiên mở miệng, giọng nói cực kỳ lạnh nhạt, nhưng vô cùng khí phách và kiên quyết.

Đinh Phi Tình nghe xong chợt cảm thấy căng thẳng, đưa tay sờ thanh kiếm bên hông. Độc Cô Tuyệt và bọn họ chịu nhún nhường chẳng qua là vì muốn che giấu điểm yếu của Vân Khinh, không muốn làm hại cô. Nhưng hiện tại Vân Khinh chỉ nói một câu đã ngả bài đưa hết mọi việc ra ánh sáng, điều này cũng đồng nghĩa với việc cắt đứt con đường sống của Vân Khinh.

Mặc dù cảm thấy kinh ngạc vì hành động của Vân Khinh, nhưng nói thì cũng đã nói rồi, Vân Khinh cũng không có cách nào quay lại được nữa. Nhưng nếu tên Thánh tử Nam Vực Thánh Thiên Vực này có chút hành động bất mãn, cho dù không địch lại, cô cũng sẽ liều mạng trước với y rồi tính tiếp.

“Chà.” Thánh Thiên Vực nghe Vân Khinh nói vậy, sắc mặt cũng không chút dao động, chỉ nhẹ nhàng ‘chà’ một tiếng rồi xoay người lại tựa vào mũi thuyền, sắc mặt ôn hòa nhìn Vân Khinh, chẳng có chút bất thường nào.

Vân Khinh chậm rãi quay đầu lại nhìn Thánh Thiên Vực nói: “Ta yêu chàng, đời này ta chỉ là vợ của chàng, tuyệt đối không trở thành vợ của một người nào khác nữa.”

Thánh Thiên Vực nghe vậy cười như có như không, chậm rãi nói: “Nàng không sợ ta giết nàng?”

“Có bất kỳ việc gì ta và chàng đều cùng đối mặt, ngươi muốn giết ta, cũng phải xem thử ngươi có bản lĩnh đó không đã.” Vân Khinh cực kỳ lãnh đạm nhìn Thánh Thiên Vực nói.

Thánh Thiên Vực nghe vậy mắt sáng ngời, nhìn Vân Khinh đánh giá, nụ cười tươi trên khóe miệng càng thêm nồng đậm.

“Sợ hắn phải chịu ấm ức?”

“Đúng, ta vốn là vợ của chàng, sao có thể khiến chàng vì ta phải tạm nhân nhượng để bảo toàn lợi ích toàn cục, không dám thừa nhận sự thật.” Đáp lại câu hỏi của Thánh Thiên Vực, Vân Khinh trả lời vô cùng rõ ràng.

Hôm qua, nhìn thấy Độc Cô Tuyệt vốn là người kiêu ngạo ương ngạnh, ngạo nghễ nhìn người trong thiên hạ như vậy lại vì cô mà nén giận, áp chế lửa giận hừng hực trong lòng hắn. Trong lòng cô rất khó chịu, cô là vợ của hắn, có gì không thể nói, có gì không dám nói.

Cực hình hỏa thiêu, liên lụy cửu tộc, chỉ cần có hắn ở bên cạnh, cô cũng không sợ. Thánh Thiên Vực sức cường lực mạnh, bọn họ cũng không phải loại người dễ dàng chịu khuất phục. Hơn nữa nếu Thánh Thiên Vực biết Độc Cô Tuyệt là Tần vương thì đương nhiên cũng biết cô là Tần vương hậu, có quan hệ gì với Độc Cô Tuyệt. Như vậy chi bằng nói ra để làm rõ tất cả mọi việc, thế nào cũng được, những chuyện giấu giấu diếm diếm này nếu do cô gây nên, thì càng tổn hao đến uy phong của Độc Cô Tuyệt.

Thánh Thiên Vực thấy Vân Khinh thừa nhận một cách dứt khoát, thần sắc tuy nhẹ nhàng, lãnh đạm nhưng lại chứa một sự chấp niệm vô cùng kiên quyết. Y thu lại nụ cười trên mặt, nhìn Vân Khinh chậm rãi nói: “Có biết vì sao ta thả nàng qua Thánh nữ cung hay không?”

Cũng không đợi Vân Khinh trả lời, Thánh Thiên Vực xoay người nhìn sóng nước lấp lánh trên mặt hồ, cười cười nói: “Là bởi vì khí chất của nàng rất hợp với sở thích của ta. Bây giờ phải làm sao đây? Ta phát hiện ra càng ngày càng thích nàng.” Dứt lời y lại nghiêng đầu nhìn Vân Khinh, ánh nắng sớm làm nền cho gương mặt tươi cười, hiện ra nét đẹp tuyệt sắc, đẹp đẽ mà quý phái vô cùng.

Vân Khinh nghe vậy nhíu mày, gã này……

“Ở Nam Vực, ta nói nàng là Thánh nữ thì chính là Thánh nữ, ta nói nàng là trinh nữ thì chính là trinh nữ, chỉ cần ta xác định nàng là vợ của ta, thì tất cả mọi chuyện đều không thành vấn đề.” Thanh âm trầm thấp vang lên, Thánh Thiên Vực nhìn Vân Khinh gằn từng chữ một.

Vân Khinh nghe thấy vậy, khẽ nhăn mặt thật nhanh.

“Nhưng ta không muốn.” Thản nhiên thốt ra mấy chữ, Vân Khinh không hề lảng tránh ánh mắt của Thánh Thiên Vực.

Bên cạnh Đinh Phi Tình nghe đến đó cũng thầm hài lòng, thầm toát mồ hôi lạnh thay em gái, càng nắm chặt thanh kiếm trong tay.

Thánh Thiên Vực nghe Vân Khinh nói vậy cũng không tức giận, vẫn mỉm cười như trước, ngón tay khẽ vuốt ve những đóa hoa Bà Sa song thụ được khắc trên thuyền, đột nhiên nói: “Nếu ta đã biết quan hệ của nàng và hắn. Vì sao ta vẫn theo đuổi nàng như trước mà không hề để ý tới sự tồn tại của hắn, hẳn là nàng cũng biết rõ nguyên nhân?”

Vân Khinh thấy Thánh Thiên Vực đột nhiên thay đổi chủ đề, chợt khựng người lại, trong lòng chấn động, sắc mặt lạnh xuống, nhìn chằm chằm Thánh Thiên Vực nói: “Độc.”

Cô không hề quên, trên đường vượt qua Thánh nữ cung Độc Cô Tuyệt đã bị trúng độc Thiên Mạch. Tuy rằng lần phát tác đó đã qua, Độc Cô Tuyệt cũng không có biểu hiện gì khác thường, nhưng cô không thể không để tâm được, thuốc độc kia nhất định không đơn giản như vậy.

Thánh Thiên Vực nghe vậy càng cười rạng ngời hơn nữa, tiếng cười sang sảng lan truyền khắp mặt hồ, trầm thấp mà tràn ngập cuốn hút.

“Ta thích những người con gái thông minh, nàng đó, thật sự làm cho ta ngày càng kinh ngạc.” Thánh Thiên Vực quay đầu nhìn Vân Khinh, không tiếc lời khen ngợi.

Nói dứt một câu, Thánh Thiên Vực cũng không để cho Vân Khinh chờ đợi hay thúc giục, gật đầu rồi nói tiếp: “Thiên Mạch vốn là độc tôn của Thánh Tông ta. Sau khi trúng độc, lần đầu tiên phát tác sẽ giống như vạn tiễn xuyên tim, đau tận xương tủy. Lần thứ hai sẽ phát tác vào ngày hôm sau, toàn thân nóng như lửa, giống như nằm trong chảo lửa. Lần thứ ba cũng chính là ngày thứ ba, máu toàn thân đông đặc, ngưng tụ lại mà chết.

Hắn với nàng chẳng qua chỉ còn nhân duyên hai ngày nữa mà thôi, đương nhiên ta sẽ không làm cái việc tiểu nhân kia. Thời gian mấy ngày nay ta coi như là bao dung cho nàng, còn sau này cứ để ta yêu thương nàng là được rồi.”

Lời nói nhẹ nhàng bay vào trong gió chiếu trên mặt hồ, lại làm cho toàn thân Vân Khinh rét run, trái tim giống như bị ai đó bóp nghẹt, chỉ phút chốc đã khiến cô sợ đến mức lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Hai ngày nữa thôi sao, không được, cô và Độc Cô Tuyệt chỉ còn có hai ngày, sau đó Độc Cô Tuyệt sẽ chết ở nơi này ư? Không, không được, không bao giờ.

“Thuốc giải.” Ngón tay lướt nhẹ trên huyền cầm, Vân Khinh nhìn chằm chằm Thánh Thiên Vực.

Thánh Thiên Vực nhìn Vân Khinh chậm rãi nói: “Ta đã từng hỏi các người, muốn quả trường sinh hay là muốn thuốc giải, đó là do các người tự lựa chọn. Ta chỉ làm theo sự lựa chọn của các người mà thôi, con đường này là do chính các người chọn lựa, bây giờ ta cũng không cho phép chọn lại.”

Vân Khinh vừa nghe sắc mặt chợt trầm xuống rất nhanh, quả trường sinh là để cứu Độc Cô Hành, mạng sống của Độc Cô Hành còn chưa đến mười tháng. Nếu không có quả trường sinh huynh ấy sẽ mất mạng, cô cũng biết rằng sáng sớm hôm nay, Độc Cô Tuyệt đã đặc phái Mặc Ly đưa quả trường sinh về Tần quốc rồi, bây giờ…

“Đê tiện.” Đinh Phi Tình nghe đến đó dĩ nhiên hiểu ra mọi chuyện, lập tức đưa mũi kiếm chỉ về phía Thánh Thiên Vực, lạnh lùng quát lên.

Thánh Thiên Vực thấy Đinh Phi Tình vung kiếm tới, không tránh cũng không lui, chỉ đưa ngón tay phải lên, búng nhẹ lên trường kiếm của Đinh Phi Tình. Đinh Phi Tình cảm thấy cổ tay rung mạnh, chưa kịp đắn đo suy nghĩ, thanh kiếm trong tay cô đã bay xuống mặt hồ lăn tăn sóng nước và phút chốc đã không thấy bóng dáng tăm hơi.

Sắc mặt Đinh Phi Tình chợt biến đổi, cô đã nghe nói Thánh Thiên Vực này lợi hại, nhưng không ngờ thật sự lợi hại như vậy, chỉ dùng một chiêu nhẹ nhàng đã tước đoạt vũ khí của cô.

Thánh Thiên Vực thoáng nhìn nét mặt biến sắc của Đinh Phi Tình, cũng không truy cứu, nét mặt vẫn thản nhiên như trước tươi cười nói tiếp: “Ta cho các ngươi cơ hội, là chính các ngươi tự từ bỏ cơ hội của mình, tại sao lại nói ta đê tiện. Bây giờ, ta và hắn không thân cũng chẳng quen, muốn đưa thuốc giải hay không, còn phải xem tâm tình của ta như thế nào. Huống chi bây giờ hắn còn cướp vị hôn thê của ta, ta không giết hắn là đã giữ thể diện đế vương cho hắn lắm rồi, muốn ta cứu giúp là chuyện không thể.”

Lời nói ra rõ ràng mà thẳng thắn, không quanh co lòng vòng, ngoại trừ thái độ khiến người ta cho dù ngứa răng muốn mở miệng phản đối cũng không tìm được chỗ nào để phản bác cả.

Dựa theo quan điểm của y thì xem ra y và Độc Cô Tuyệt vốn là tình địch, muốn y ra tay cứu tình địch của mình, người được cứu lại lập tức trở thành chồng của hôn thê mình, thiên hạ này làm gì có chuyện tốt đến vậy.

“Đi thôi.” Sắc mặt Vân Khinh lạnh lùng tới cực điểm, sau khi Thánh Thiên Vực nói xong không bao lâu, cô đột nhiên quay người lại vừa phóng ra bên ngoài thuyền vừa hướng về phía Đinh Phi Tình nói lớn.

Tuyết Cơ và Tuyết Lê đều làm Thánh nữ, Tuyết tộc đã tồn tại sừng sững bao nhiêu năm như vậy, thứ độc Thiên Mạch này nhất định là biết cách giải. Ở đây Thánh Thiên Vực không thể thực hiện được mong muốn của cô, nhưng sao cô tự nhiên lại quên đi sự tồn tại của bọn họ chứ. Suy nghĩ trong đầu Vân Khinh chợt hiện lên nhanh như chớp, cô lập tức xoay người bước đi.

Đinh Phi Tình cũng rất thông minh, chỉ chớp mắt đã hiểu ý tứ của Vân Khinh, không thèm ở lại dây dưa với Thánh Thiên Vực nữa mà vội đuổi theo Vân Khinh.

Mặt hồ cách bờ cũng không xa, nhưng thấy Vân Khinh thả người, không thèm lệnh cho ngừng thuyền tấp vào bờ, mũi chân đạp trên mặt nước, tung người bay lên bờ.

Thánh Thiên Vực tựa vào đầu thuyền nhìn bóng lưng Vân Khinh, nụ cười vẫn tràn đầy trên khóe miệng, cũng không ngăn cản hai người rời đi. Y cứ đứng như vậy ở đầu thuyền, không đuổi theo hai người, không biết là do đã tính toán mọi đường, hay là có tâm thả cho Độc Cô Tuyệt một con đường sống.

Mà lúc này trong Thánh nữ hoàng cung, Độc Cô Tuyệt đang nổi cơn thịnh nộ, Vân Khinh lại đi dạo hồ từ sáng sớm với cái tên Thánh Thiên Vực kia. Một chút phong thanh hắn cũng không hề nghe thấy, đáng chết, chết tiệt.

Phi Lâm, Mộ Ải thấy vậy liếc nhau, khẽ nhíu mày lại, dù sao nơi này cũng là địa bàn của Thánh Thiên Vực. Tuy rằng bọn họ lợi hại nhưng Thánh Thiên Vực này cũng không hề yếu thế chút nào, bây giờ lại còn ở trên địa bàn của y, tất cả mọi thứ đều phải chịu sự khống chế của người khác, không thuận lợi để làm chuyện gì cả.

“Lại đây.” Hai người chưa dứt dòng suy nghĩ trong đầu, đột nhiên nghe thấy tiếng quát lạnh lùng của Độc Cô Tuyệt, cả hai đồng loạt nhìn về phía hắn.

Thấy vẻ mặt Độc Cô Tuyệt trầm xuống, vừa rồi còn lửa giận bốc tận trời, lúc này lại bình tĩnh đến dọa người, vừa nhìn Điêu nhi đang đứng trên người Bạch Hổ vương vừa trầm giọng quát.

Hai người thấy vậy, khẽ gật đầu, đã từng là Dực vương của Đại Tần, bây giờ lại là Tần vương dù sao cũng không phải là kẻ chỉ biết nổi nóng, tức giận. Đàn ông cho dù có ghen thì trong hoàn cảnh nào cũng phải tỉnh táo lại mới là điều quan trọng nhất.

Điêu nhi nghe Độc Cô Tuyệt gọi lập tức nhảy lên người hắn. Độc Cô Tuyệt đưa một tay ra đặt bên miệng Điêu nhi, ý bảo nó cắn hắn một cái.

Mặc Ngân thấy vậy hoảng sợ kêu lên: “Công tử, người làm gì vậy, Điêu nhi có kịch độc.” Độc của Điêu nhi rất độc, bệ hạ nhà y cũng đâu phải không biết, nhưng người đang làm gì vậy?

“Ta biết.” Vẻ mặt Độc Cô Tuyệt lạnh lùng, trước mắt muốn chống lại Thánh Thiên Vực thì không thể để cho y nắm được nhược điểm của hắn. Thứ độc Thiên Mạch kia hắn không có thuốc giải, không thể để nó trở thành nhược điểm của hắn được, bằng không dù muốn chống lại thì sớm hay muộn người chịu thiệt thòi cũng chính là hắn. Dùng độc của Điêu nhi, lấy độc trị độc là tốt nhất, hắn không hề quên năm đó ở hội bách hoa, Vân Khinh đã lợi dụng kịch độc của Điêu nhi như thế nào.

Điêu nhi ở cùng Độc Cô Tuyệt đã lâu nên cũng nghe lời hắn sai khiến, liền cắn một phát trên bàn tay của Độc Cô Tuyệt. Chỉ thấy trên bàn tay hắn lập tức nổi lên một mảng màu đen, có thể thấy Điêu nhi rất lợi hại.

“Lấy độc trị độc, ngươi trúng độc ?” Phi Lâm thấy vậy đột nhiên hỏi.

Độc Cô Tuyệt gật đầu, không nói thêm lời dư thừa nào nữa. Phi Lâm đứng một bên thấy vậy chợt nhíu mày nhưng không nói gì. Nếu Độc Cô Tuyệt dám làm thế, đương nhiên đã nắm chắc kết quả.

Nhưng suy nghĩ này chưa kịp dứt, Phi Lâm đột nhiên thấy trên mặt Độc Cô Tuyệt biến thành màu đen, trong nháy mắt giữa mi tâm xuất hiện một đốm màu đen, Mộ Ải giật mình hoảng sợ, lập tức điên cuồng hét lên: “Mau buông ra, mau.”

Còn chưa nói hết câu, Độc Cô Tuyệt đột nhiên biến sắc, cả người gục xuống, thân thể bắt đầu không ngừng co rút, mồ hôi túa ra như tắm trên trán, trên chóp mũi và cả trên tay hắn. Chỉ trong phút chốc, cả người giống như bị nhúng nước, toàn bộ quần áo ướt đẫm.

Sắc mặt Phi Lâm biến đổi, phóng lại giữ lấy Độc Cô Tuyệt nhanh tay điểm vào mấy đại huyệt trên người hắn. Ở bên cạnh, Mộ Ải cũng lao đến không chút chậm trễ, rạch một đường lên cánh tay Độc Cô Tuyệt, dùng tay cố gắng đẩy máu độc chỗ Điêu nhi cắn, lại vận công giúp Độc Cô Tuyệt ép độc ra.

Mặc Ngân vô cùng hoảng hốt, tự biết chính mình không có bản lĩnh như Phi Lâm và Mộ Ải nên không dám nhúng tay vào, vội vã tìm kiếm trong người mình, giọng gấp gáp: “Ta có thuốc này, mau, mau.”

“Không thể uống bậy bạ.” Phi Lâm đặt một chưởng trên lưng Độc Cô Tuyệt, đồng thời vận khí giúp Độc Cô Tuyệt ép độc.

Nhưng tại chỗ Điêu nhi cắn không hề có một giọt máu đen, tất cả đều là máu đỏ tươi. Tuy rằng Mộ Ải và Phi Lâm lao đến ngay lúc đó nhưng khi dùng nội lực thăm dò khắp nơi cũng không cảm giác được có độc tố tồn tại trong cơ thể Độc Cô Tuyệt. Tâm mạch của Độc Cô Tuyệt hoàn toàn như một người bình thường, nếu không phải Độc Cô Tuyệt có bộ dạng như thế này trước mắt bọn họ thì cả hai còn tưởng mình bị hoa mắt.

“Sao lại như vậy?” Phi Lâm đặt tay lên cổ Độc Cô Tuyệt, lúc đầu thì nóng như lò lửa, sau đó lại lạnh như khối băng. Hai thái cực nóng lạnh cùng tồn tại ở trong người, làm sao hắn có thể chịu được chứ, thứ này rốt cuộc là gì?

Toàn thân hắn như bị đặt trong lò lửa nung cháy nhưng đồng thời lại có cảm giác lạnh như giữa hầm băng. Nóng lạnh đột ngột còn chưa đủ, mạch máu trên người hắn nở ra giống như muốn vỡ toang.

Vừa căng cứng vừa ngứa lại đau, giống như muốn xé rách thân thể hắn, cảm giác đau đớn do độc phát giống như ngày hôm qua, nhưng so với hiện tại nó chỉ là vặt vãnh mà thôi.

Cắn chặt răng, máu tươi trên mặt nhỏ xuống từng giọt, năm ngón tay bấu chặt trên mặt đất như muốn đào năm vệt dài trên đó, toàn bộ khuôn mặt Độc Cô Tuyệt vặn vẹo, cả người run run không ngừng.

Kiên cường như hắn vậy mà còn có cảm giác không thể kiên trì chịu đựng thêm được nữa.

Mà lúc này Vân Khinh và Đinh Phi Tình đã quay trở lại hoàng cung Thánh nữ, qua một cung khác tìm Tuyết Cơ và Tuyết Lê.

“Thiên Mạch, sao lại trúng độc này?” Sắc mặt Tuyết Cơ thay đổi không ngừng.

“Mau lên, mẫu thân, thuốc giải gì có thể cứu được chàng, mẫu thân mau nói đi .” Sắc mặt Vân Khinh lo lắng, hỏi thẳng vào vấn đề mấu chốt.

“Thuốc giải thì mẫu thân biết, nhưng chỉ biết cách phối chế, không có sẵn ở đây.” Tuyết Cơ trầm giọng rồi nhíu mày nói: “Tổng cộng có ba loại nguyên liệu, long cân (*) trong lòng sông Cửu Khúc Long, rễ cây Bà Sa song thụ và hoa sen lửa.”

Hán Việt là long cân, dịch sát có nghĩa là gân rồng. MDH đã thử tìm rất nhiều, kể cả bằng tiếng Việt lẫn tiếng Trung. Tiếng Việt không có, tiếng Trung thì chỉ ra 1 loại dưa leo rất được nhà vua ở triều Thanh yêu thích. Nhưng trong truyện nó là 1 loại cá. Có lẽ Chu Ngọc lại chém đại.

“Dược liệu ở đâu?” Đinh Phi Tình thấy sắc mặt Tuyết Cơ và Tuyết Lê đều cực kỳ khó coi. Những thứ dược liệu dùng để phối chế thuốc giải khi nãy ngoại trừ cái tên Bà Sa song thụ đã từng nói đến, còn lại những thứ khác chưa nghe thấy bao giờ, vội vàng hỏi lại.

“Không có ở đây, độc Thiên Mạch này chỉ có trong tay Thánh Tông, thuốc giải cũng chỉ bọn họ có, ta chỉ biết cách phối chế như thế nào chứ không có thuốc giải.” Tuyết Lê thoáng nhìn khuôn mặt lo lắng của Vân Khinh lại nhíu mày nói tiếp: “Thiên Mạch phát độc chỉ trong ba ngày, không cần nói đến hai loại nguyên liệu khác, chỉ nói về hoa sen lửa, loài hoa này vốn không sinh trưởng ở địa phận của Thánh nữ quản hạt, nó sinh trưởng ở trên núi Tuyết thuộc địa phận của Nam Vực vương.”

Nói như thế chẳng khác gì không nói, bây giờ muốn chế thuốc giải vốn là không thể, bởi vì địa phận của Nam Vực vương cách nơi này cả ngàn dặm. Đừng nói ba ngày, muốn đi tới đó ít nhất cũng phải mất ba tháng, tính ra vừa đi vừa về cũng mất sáu tháng đi đường, đến lúc đó chắc hẳn Độc Cô Tuyệt đã sớm thăng thiên rồi.

Vân Khinh nghe vậy tim đập ầm ầm trong lồng ngực, sắc mặt chợt tái nhợt dị thường, không biết phải làm gì. Tâm trí vô cùng hoảng loạn, giống như đã xảy ra chuyện gì đó làm cho tinh thần cô bất an tới cực điểm.

Tuyết Cơ thấy vậy đau lòng nắm tay Vân Khinh: “Đừng nóng vội, đừng nóng vội, mẫu thân không có thuốc giải cứu Tuyệt, nhưng biết làm thế nào để kéo dài thời gian phát tác, trước mắt làm cho độc chậm phát, sau đó sẽ bàn bạc kỹ hơn.” Vừa nói vừa chống người đứng dậy.

Thượng Quan Kính đứng bên cạnh thấy vậy không nói gì, bước lên đỡ Tuyết Cơ nói: “Đi mau.” Rồi nhanh chóng chạy đến tẩm cung, cậu biết Độc Cô Tuyệt đang ở đó.

Mấy người đi thẳng đến đó, Vân Khinh càng ngày càng lo lắng, không còn tâm trí để ý đến đám người Tuyết Cơ ở phía sau, vội vàng chạy trước về phía tẩm cung.

Đẩy mạnh cánh cửa lớn của tẩm cung, Vân Khinh nhìn vào liền thấy Độc Cô Tuyệt ngã xuống đất, gương mặt cô chợt trở nên tái nhợt, trong lòng như lửa đốt.

“Tuyệt, có phải độc tác hay không? Tuyệt, Tuyệt!” Vân Khinh vội vàng chạy lên, ôm lấy cổ Độc Cô Tuyệt, hai mắt trở nên đỏ ửng.

Độc Cô Tuyệt vòng tay ôm chặt lấy Vân Khinh, sức lực kia như muốn đem cô nhập vào thân thể hắn.

Vân Khinh bất chấp đau đớn, gào lên: “Mẫu thân, nhanh lên, nhanh lên đi!”

“Sao lại như vậy? Đây là tình trạng khi độc phát lần cuối cùng, sao có thể?” Tuyết Cơ và Tuyết Lê vội vàng chạy vào, vừa thấy bộ dạng của Độc Cô Tuyệt, sắc mặt lập tức biến đổi.

“Phát lần cuối cùng? Không, không phải như vậy!” Vân Khinh vừa nghe thấy thế tim như muốn ngừng đập, hôm nay rõ ràng là ngày thứ hai, không phải là ngày cuối cùng, không thể nào.

“Hắn đã làm gì?” Tuyết Lê khá bình tĩnh, vừa thấy Điêu nhi ở bên cạnh khóe miệng dính máu, lập tức lớn tiếng hỏi.

“Lấy độc trị độc.” Phi Lâm ở phía sau cũng không nói nhiều, trả lời cực kỳ ngắn gọn.

“Ai.” Tuyết Lê vung mạnh tay giữa không trung: “Độc tính của Thiên Mạch hoàn toàn khác biệt, nếu không sao lại nó lại có độc tính hoàn hảo? Nếu có chuyện gì phát sinh chẳng những không giải được độc, ngược lại càng làm cho nó phát tác nhanh hơn, bây giờ phải làm sao?”

Chỉ một câu đã làm mọi người trong toàn bộ tẩm cung đồng loạt biến sắc, nói như vậy, nói như vậy…

“Không, Tuyệt, Tuyệt, nhất định có thể cứu, ta đi tìm y.” Đôi mắt Vân Khinh đỏ ửng, ôm chặt Độc Cô Tuyệt.

“Thông minh bị thông minh hại.” Vân Khinh mới vừa đứng dậy, phía sau đột nhiên vang lên tiếng nói trầm thấp. Thánh Thiên Vực đứng tựa vào cửa điện, khoanh tay nhìn tình cảnh hỗn loạn trong điện rồi chậm rãi nói.

“Thuốc giải.” Vân Khinh lúc này cũng không bận tâm sao Thánh Thiên Vực lại xuất hiện ở đây, hai mắt đỏ ửng vội vàng nói.

“Không được … đồng ý.” Vân Khinh vừa dứt lời, giọng của Độc Cô Tuyệt đột nhiên vang lên, tiếng nói đứt quãng phun ra cùng một ngụm máu tươi nhưng lại cực kỳ kiên quyết.

“Thuốc giải.” Vân Khinh hung hăng cắn răng một cái, không nghe lời Độc Cô Tuyệt.

Thánh Thiên Vực nhìn khuôn mặt xanh đang nổi gân xanh vằn vện của Độc Cô Tuyệt, lại nhìn đôi mắt đỏ bừng của Vân Khinh, khẽ lắc đầu, thản nhiên nói: “Ta không phải là người giậu đổ bìm leo, ta nói không đưa thì sẽ không đưa, cho dù có muốn uy hiếp cướp đoạt, cũng phải xem tâm ý của ta đã.”

Vân Khinh nghe vậy lại càng mịt mờ, người này rốt cuộc muốn như thế nào?

“Dùng lửa nóng để sưởi ấm, đặt người trong một nơi cực nóng thật lâu, xua đi khí lạnh, có lẽ …” Thánh Thiên Vực nhìn vào mắt Vân Khinh, chợt nói thật thản nhiên.

Vân Khinh nghe vậy đột nhiên bừng tỉnh, không biết lấy đâu ra sức lực quay lại ôm lấy Độc Cô Tuyệt, xoay người chạy ra khỏi tẩm cung Thánh nữ. Phi Lâm, Đinh Phi Tình, Mộ Ải, Mặc Ngân thấy vậy lập tức đuổi theo phía sau.

Tuyết Cơ ở lại trong đại điện thấy vậy, trong lòng tràn đầy cảm kích, run run nhìn Thánh Thiên Vực, giọng cũng run run nói: “Thánh tử, người … Đa tạ …”

Thánh Thiên Vực khoát tay chặn lại, quay đầu nhìn về phía Vân Khinh chạy đi, cười vô cùng mịt mờ như có như không: “Nếu để hắn chết, không phải cả nàng cũng chết theo sao, đây không phải là điều ta muốn, ta muốn nàng cam tâm tình nguyện theo ta.” Dứt lời, y xoay người chậm rãi đi về phía xa.

Tuyết Cơ và Tuyết Lê nghe vậy nhìn nhau đồng thời run lên, Thánh Thiên Vực này, thâm sâu không thể lường được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play