Đến lúc này, chỉ thấy trên mặt biển một cột kiếm dài ngàn trượng màu đỏ sậm, dán sát mặt biển quét ngang qua, lập tức chém đứt không ít xúc tu của thú khổng lồ, bổ vào trên một toà núi thịt đột ngột nổi lên.
Một kiếm của Âm Đế, đất trời chấn động, chỉ tiếc không hề làm bị thương Phần Thiên, trái lại chọc giận thú khổng lồ, hơn nữa chém bị thương bầy thú khổng lồ vây quanh bốn phía năm người Lục Doanh, khiến cho thú khổng lồ đau đớn tự động tản ra.
Cơ hội như vậy, Lục Doanh năm người cảm thấy hết sức bất ngờ. Sau khoảnh khắc kinh ngạc, năm người lập tức phi thân bay ra ngoài.
Phần Thiên thấy vậy, trong lòng mừng rỡ, vừa đến nghênh đón, vừa hét to:
- Cơ hội khó được, nhanh chóng rời đi.
Lục Doanh thấy hắn bay tới, lập tức quyết định nói:
- Thu kết giới lại, đưa huynh ấy vào.
Hàn Ngọc Dương đáp ứng một tiếng, kết giới theo đó tiêu tán.
Đến bên cạnh năm người, Phần Thiên nói:
- Lúc này Âm Đế chọc giận thú khổng lồ, tạm thời không lưu ý chúng ta, đây là cơ hội duy nhất, chúng ta cần phải thừa dịp này rời đi.
Đông hải Long vương lên tiếng:
- Thời gian không nhiều, vừa đi vừa nói.
Dứt lời người như một mũi tên bắn ra.
Trên biển, thú khổng lồ như núi, vây thành một vòng vài chục dặm.
Trong đó, đám thú khổng lồ bị Âm Đế chém thương lúc này phẫn nộ rống lên tận trời, điên cuồng công kích Âm Đế, bức hắn liên tục phản kích, trong lúc nhất thời không thoát thân được.
Còn những con thú khổng lồ khác đều tự ngăn chặn, các loại phương thức công kích đồng thời hội tụ lại, hình thành một khu vực đáng sợ trước mặt sáu người, cản trở bọn họ ly khai.
Đối mặt cảnh này, sắc mặt sáu người hoảng sợ, Phần Thiên nói:
- Âm Đế hiện tại không ở trên trời, chúng ta từ trên không bay qua.
Năm người nghe vậy vui vẻ, nhanh chóng theo hắn hướng lên bay đi. Ai ngờ vừa mới bay được vài trăm trượng, trong lòng Lục Doanh chợt có báo hiệu, phát hiện mây đen đột ngột xuất hiện trên đỉnh đầu, một con thú bay cực lớn phóng đến che phủ cả bầu trời.
- Cẩn thận, trên đầu có thú khổng lồ.
Lời còn chưa dứt, một trận gió kéo đến, đồng loạt đè sáu người xuống.
Lúc này, Bắc hải Long vương cùng Hàn Ngọc Dương đã bị thương nặng hộc máu, được Đông hải Long vương cùng Quy trưởng lão tiếp đỡ. Thân thể Phần Thiên khẽ rung động, chân nguyên bị tiêu hao quá nhiều, dưới sự tập kích của trận gió mạnh mẽ này, nội phủ kinh mạch bị tổn thương, khí huyết bị ứ đọng.
Trên cao rơi xuống, tốc độ rất nhanh, đến gần mặt biển thì vô số xúc tu cuộn tới, xoắn về phía sáu người. Thấy vậy, Lục Doanh hét to nhắc nhở, rốt cuộc sáu người nhờ thân thể tương đối nhỏ, dựa vào khe hở tránh được một lượt công kích của thú khổng lồ.
Sau đó, Lục Doanh ổn định thân thể, hét lớn nói:
- Theo phía sau, ta đi mở đường.
Nói xong quanh thân hào quang bộc phát mạnh mẽ, một luồng sức mạnh rung động thiên địa nhanh chóng lan tràn, khiến cả Ma Quỷ Hải vực sóng cuồn cuộn nổi, mây đen trên bầu trời nhanh chóng tiêu tán. Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Kinh hãi nhìn Lục Doanh, Đông hải Long vương rung giọng nói:
- Đó là…đó là…
Phần Thiên nói:
- Đó là khí tức của Định Thiên thần châm, vốn do Bách Linh công chúa đoạt được, sau Lục Vân biết được đó là bảo vật trấn cung của Đông hải, liền nhờ cho Bách Linh công chúa giao lại cho Lục Doanh, lúc này cả hai đã dung nhập thành một thể.
Nghe vậy, Bắc hải Long vương cùng Hàn Ngọc Dương vẻ mặt kinh hãi, miệng không ngừng chúc mừng, Quy trưởng lão lại kích động lên tiếng:
- Quá tốt rồi, bảo vật trấn cung mất đi hơn ba ngàn năm lại trở về Đông hải, chúng ta…chúng ta…
Phần Thiên thấy thế thở dài, nhắc nhở nói:
- Thời gian khẩn cấp, nhanh theo sau Lục Doanh.
Bốn người nghe lời, liên tiếp gật đầu, nhanh chóng theo sau.
Lúc này, Lục Doanh phía trước ánh sáng thần thánh chói mắt, vô số mũi châm ánh sáng phân bố quanh thân, hình thành một khu vực thần châm đường kính vài dặm, hướng phía trước đẩy tới.
Trước mặt, thân hình khổng lồ của thú khổng lồ như ngọn núi, xúc tua bay nhanh co duỗi không ngừng, đánh tới Lục Doanh, cản trở nàng tiến lên.
Thấy vậy, thần sắc Lục Doanh nghiêm túc, hai tay đưa ra trước, châm ánh sáng vây quanh hình thành hai cánh ánh sáng, vừa nhanh chóng chuyển động vừa biến đổi màu sắc khác nhau.
Hình dạng châm ánh sáng này không lớn, mỗi cái chỉ có lớn nhỏ ba trượng, màu sắc thay đổi theo thứ tự xanh, đỏ, tím, vàng, lam, khi chạm phải thú khổng lồ nào đó thì có cái bị văng ra, có cái lại bắn vào trong thân thể bọn chúng khiến cho bọn chúng bị thương rất nặng.
Cứ vậy, thú khổng lồ rống giận liên tục, gió mạnh rung trời ập đến sáu người Lục Doanh, lại bị châm ánh sáng ngăn cách ra bên ngoài.
Thấy vậy, Phần Thiên năm người mừng rỡ, cuối cùng thấy được một tia hi vọng. Nhưng Lục Doanh hai môi mím chặt, ánh sáng thần thánh trong mắt không ngừng phập phồng.
Trong lòng Lục Doanh hiểu rõ, bản thân lúc này xem ra uy nghiêm, nhưng thực tế lại chịu áp lực cực lớn, nàng đang dùng toàn bộ tu vi chống lại sức mạnh đáng sợ đi theo thú khổng lồ.
Tốc độ đi tới từ nhanh đến chậm, phòng tuyến của thú khổng lồ mười phần cứng cỏi, Lục Doanh đang cùng thú khổng lồ tiếp tục chống đối, trong mắt lộ xuất một tia mệt mỏi.
Nhìn hơn mười con thú khổng lồ phía trước, trong lòng Lục Doanh tính toán, chiếu theo tốc độ này đi xuống, bản thân tuyệt đối chống cự không đến cuối cùng, nên làm sao đây?
Ngẩng đầu, Lục Doanh nhìn xem Phần Thiên, nơi đó vài con thú bay xoay quanh, tượng như tử thần, một khi có cơ hội sẽ vọt thẳng tới mình.
Lo lắng vội vã, ánh mắt Lục Doanh biến đổi, trong nháy mắt toát lên một vẻ kiên định. Một khắc này, nàng quyết định toàn lực đánh một trận, sống chết thắng bại tựu giao cho ông trời an bài.
Có quyết định, toàn thân chân nguyên của Lục Doanh nhanh chóng tăng lên, cả người tựa như mặt trời, tản mát ra hào quang chói lọi, khiến cho khí thế thần châm chung quanh tăng mạnh, tức thì chiếu sáng phương viên vài trăm dặm.
Chuẩn bị xong, Lục Doanh hét khẽ một tiếng, hai tay đột nhiên giơ cao, toàn thân hào quang dọc theo cánh tay bắn lên cao, hình thành hai con rồng ánh sáng do mũi châm tạo thành giữa không trung, rít gào hướng về phía trước.
Ngoài ra, quanh thân Lục Doanh hào quang tứ tán, hướng dẫn châm ánh sáng quanh thân bắn ra tám hướng, như ánh phật rọi chiếu, trải khắp toàn bộ Ma Quỷ Hải vực.
Thời khắc đó, biển gầm kéo tới, châm ánh sáng bắn ra như lưỡi kiếm bén nhọn, không gì cản được, khiến thú khổng lồ bị thương tổn đáng sợ, bức bọn chúng chìm xuống mặt biển.
Giữa không trung, hai con rồng ánh sáng mở đường, bảo hộ Lục Doanh sáu người hướng về phía trước.
Bên này, Âm Đế đang cùng thú khổng lồ giao chiến, tâm tình cực kì không tốt.
Vốn hắn không muốn cùng thú khổng lồ này giao chiến, vì hắn không muốn phiền toái.
Ai ngờ lại bị Phần Thiên tính kế, chọc giận thú khổng lồ, ép hắn chỉ có thể ứng chiến.
Vì vậy, hắn không cam lòng, phẫn nộ ra tay vô tình, dùng sức mạnh khiến trời đất khiếp sợ, mượn uy lực của Tàn Hồn Toái Tâm nhận, sau một phen kịch chiến, đã giết chục con thú khổng lồ tại chỗ, mức thực lực đó thật làm cho người ta cực kì sợ hãi.
Thu hồi tà binh, Âm Đế phi thân lên mây, ánh mắt nhìn chằm vào Lục Doanh, trong mắt loé lên một tia kinh sợ.
Vừa rồi, ngay khi Lục Doanh phát động Định Thiên thần châm, hắn đã cảm giác đến vài phần quen thuộc, lúc này mới cẩn thận nhìn lại, lập tức nhận ra là thần châm của Bách Linh.
Nhưng Âm Đế có chút không hiểu, vì sao vật này tại trên người Lục Doanh, uy lực so với trong tay Bách Linh tăng cường mười lần chứ?
Bức lui thú khổng lồ, Lục Doanh sáu người nắm kỹ thời gian nhanh chóng rời đi.
Nhưng đúng lúc này, mặt biển đột nhiên sóng lớn quay cuồng, một luồng khí tức không tầm thường phân bố khắp trời đất, phảng phất có một loại tai nạn nào đó sắp đến.
Phát giác luồng khí tức này, tâm thần Lục Doanh khẽ rung lên, còn không có kịp thời mở miệng nhắc nhở năm người phía sau, đã thấy nước biển đột nhiên dâng cao, đồng thời ụp vào sáu người.
Giữa trời đất, cuồng phong lúc này đột nhiên kéo đến, gió mạnh đáng sợ xé rách hết thảy, nháy mắt đã cắn nát hai con rồng ánh sáng đó của Lục Doanh, ngay cả vô số châm ánh sáng cũng đồng thời tiêu tán theo.
Âm Đế nhìn thấy cảnh này sắc mặt biến đổi mạnh, thân thể đột nhiên bay lên, tránh khỏi một xúc tua đang cuốn đến.
Trên mặt biển, ngàn vạn xúc tua phân bố bên trong phương viên trăm dặm, khoảng cách lẫn nhau đại khái giống nhau, tựa như là vô số cột nước chọc thẳng tầng mây.
Nước biển nhanh chóng rút xuống, lộ ra một con vật khổng lồ, thân hình hơn trăm dặm, Âm Đế thấy vậy hoảng sợ thất sắc, trong lòng hiện lên một loại cảm giác bé nhỏ.
Nước biển giảm xuống, Lục Doanh sáu người hiện thân ra, chỗ đứng lại là trên da thịt thú khổng lồ, hai chân bị niêm dịch dày đặc vây quanh.
Nhận thấy nguy hiểm, Phần Thiên nói:
- Mọi người cẩn thận, ta dùng lửa đỏ đốt cháy nơi đây, một khi có thể hoạt động liền lập tức ly khai.
Nói xong hai lòng bàn tay hướng xuống dưới, ngọn lửa đỏ hồng bay cuộn ra, phân bố khuôn viên chục trượng.
Niêm dịch dày đặc gặp phải ngọn lửa, nhanh chóng khô vỡ ra, để sáu người thoái khỏi nguy hiểm.
Rút thân rời đi, Lục Doanh liếc nhìn bốn phía toàn là đống thịt thật lớn, nó khiến nàng đột nhiên tỉnh ngộ, hô lớn nói:
- Không hay rồi, đó là Cự Linh thiên thú.
Năm người nghe vậy, sắc mặt mạnh biến đổi, trong mắt thần tình hoảng sợ.
Quy trưởng lão tuyệt vọng nói:
- Cự Linh vừa hiện, tử thần quay lại. Chúng ta tiêu rồi.
Bắc hải Long vương vẻ mặt ngây ngốc, phảng phất như mất đi linh hồn, ngơ ngác.
Hàn Ngọc Dương lặng lẽ thở dài, cổ vũ:
- Không được bỏ cuộc, kiên cường lên.
Lục Doanh nhìn xem Phần Thiên, thấy hắn đang quay đầu xem bốn phía, không khỏi hỏi:
- Huynh đang nghĩ gì?
Phần Thiên đáp:
- Ta đang nghĩ có biện pháp rời đi hay không. Vật lớn như vậy, chúng ta là không làm gì được nó. Nhưng là bởi vì nó lớn, chúng ta còn có cơ hội… không được, tránh mau!
Lục Doanh cả kinh, vội nhắc nhở những người còn lại, nhanh chóng hướng một bên bay đi, xảo diệu tránh né một xúc tu của thú khổng lồ tập kích.
Dừng thân, Lục Doanh phân tích tình huống bốn phía một lần, mở miệng nói:
- Con thú này to lớn vô cùng, bề mặt thân thể có chất lỏng có tính bám dính rất mạnh, lại thêm vô số xúc tu, chúng ta muốn thoát khỏi chỉ có cách hướng lên trời mà đi.
Phần Thiên nghe vậy, do dự nói:
- Ta đang nghĩ, chúng ta nếu dùng nguyên thần chi thân hoá ánh sáng mà đi, có lẽ có thể rời khỏi.
Hàn Ngọc Dương bác bỏ:
- Không được, nguyên thần chi thể không cách nào xuyên qua không gian khí trường do thú khổng lồ bố trí. Nếu là mạnh mẽ đột phá chỉ dẫn đến hình thần câu diệt.
Đông hải Long vương nói:
- Như vậy, chúng ta chỉ có thể hướng lên trời mà đi, đánh cuộc vận mệnh một phen.
Lục Doanh nói:
- Mọi người cẩn thận, ta dùng thần châm mở đường, hi vọng có thể thuận lợi rời đi.
Nói xong bắt đầu chuẩn bị.
Bên cạnh, Phần Thiên theo sát bên người nàng, Đông hải Long vương lại ôm chặt Bắc hải Long vương, Quy trưởng lão ôm chặt Hàn Ngọc Dương, năm người tập trung tinh thần cao độ, cùng đợi một khắc quan trọng đến.
Hai tay bắt pháp quyết, Lục Doanh toàn thân hào quang hội tụ, khi chân nguyên tăng lên đến cực hạn thì trong miệng hét lên một tiếng, hai tay giao nhau xoay chuyển, phát ra chưởng lực mạnh mẽ, cùng với chuyển động của thân thể, cả người hoá thành một cơn gió lốc hướng bầu trời phóng đi.
Bốn phía, châm ánh sáng phóng bên ngoài ngay tại thời điểm nàng phát động đã liền bắt đầu hướng quanh thân kéo dài, khi đạt đến một khoảng cách nhất định thì bắt đầu chuyển động, từ từ co rút nhỏ lại, rất nhanh đã hình thành một cột sáng đường kính trăm trượng hướng tầng mây bắn tới.