Cảm giác hơi tức giận, Bắc Phong phẫn nộ gầm lên một tiếng, thừa dịp Ma Long không tiến công, thân thể lăng không xoay tròn, hào quang màu trắng quanh thân hội tụ, hình thành một cột băng, giống như một thanh kiếm sắc bén, đột nhiên đánh vào thân thể Ma Long.

Xung quanh, mọi người thấy vậy, chia nhau triển khai công kích. Tư Đồ Thần Phong thi triển Ngũ Hành Kiếm quyết, Lưu Tinh huy động Thiên Tà Ma Hồn đao, Thiên Mục Phong thúc động Nhiên Đăng Phật Ấn, Dương Thiên thi triển tuyệt kỹ của Thần Ma Động Thiên, lại thêm Khiếu Thiên hóa thân thành Thiên Lang, Phật Thánh Đạo Tiên phản kích lần thứ hai.

Tiến công đồng thời phát ra liên tiếp, tựa như pháo hoa mừng năm mới đầy màu sắc.

Trên mây, U Minh Ma Long trợn tròn mắt, đối với bảy người tiến công có chút tức giận, nguyên nhân là vì cột băng của Bắc Phong khiến nó không cách nào tránh thoát, thân thể bị mạnh mẽ đánh vào, khiến nó cảm thấy mặt mũi mất hết.

Với U Minh Ma Long mà nói, nó tự nhận là thiên hạ bá chủ, tuy bị phong ấn mấy ngàn năm, nhưng khí chất cuồng ngạo, bá đạo vẫn không chút suy giảm, trái lại càng thêm cường thịnh.

Vì vậy, khi có người hoài nghi uy tín của nó thì nó há có thể không tức giận?

Lúc này, Ngũ Hành thần kiếm của Tư Đồ Thần Phong bắn về phía chân trời, tựa như năm con rồng thần, xoay chuyển công kích quanh Ma Long.

Thiên Tà Ma Hồn đao của Lưu Tinh bá đạo kinh người, làn đao rung chuyển trời đất dài đến vài trăm trượng, tựa như là một lưỡi đao tử vong màu đen, nhằm vào cổ - bộ phận yếu ớt nhất của U Minh Ma Long chém tới.

Hào quang Nhiên Đăng Phật Ấn của Thiên Mục Phong vàng chói chớp lóe, khí chất từ bi, tường hòa, mơ hồ có sức khắc chế Ma Long.

Dương Thiên cùng Phật Thánh Đạo Tiên tiến công lợi hại, phối hợp cùng Thiên Lang Khiếu Nguyệt của Khiếu Thiên, hình thành một màn công kích đầy uy lực.

Ngẩng đầu, Ma Long ngâm dài, dư âm kịch liệt tựa như tiếng sấm phẫn nộ cuồn cuộn, một cái lại một cái tiếp nối, trong phương viên vài trăm dặm, phát sinh vụ nổ có tính hủy diệt mạnh, chẳng những chấn lui được tiến công của bảy người, còn khiến cho ngọn núi đổi vị trí, mặt đất phá vỡ, nhân gian lâm vào hủy diệt.

Lúc này đây, U Minh Ma Long là chúa tể trời đất. Nó đang cơn phẫn nộ, chỉ là một tiếng rống giận rít gào, cũng đủ để hủy diệt hết thảy.

Giữa không trung, tiến công của bảy người bị cuồng phong cuốn lấy, rơi vào một vùng không gian vặn vẹo, thân thể hoàn toàn không chịu khống chế, ngoại trừ toàn lực phòng ngự ở ngoài, căn bản không còn sức né tránh.

Trên mây, Trần Ngọc Loan sắc mặt kinh hãi, nàng đang hỏi lai lịch của người đàn ông, kết quả người đó hờ hững không đáp, dưới chân lại truyền đến khí tức hủy diệt.

Vì vậy, Trần Ngọc Loan yêu kiều hét lên một tiếng, Thiên Hậu linh bên hông bắn vụt về phía chân trời, ngay lúc đạt đến độ cao nhất định thì tự động quay lại, vừa xoay tròn phát ra thanh âm rung trời, vừa bắn ra những cột sáng tím, ngay khi vừa rơi xuống liền bành trướng trong chớp mắt, hóa thành một cột sáng khổng lồ đường kính vượt quá trăm trượng, hướng về Ma Long đánh lên một kích.

Một kích này, hội tụ sức lực toàn thân của Trần Ngọc Loan, chỉ là một kích duy nhất, uy lực to lớn, quả thực kinh người.

Thấy vậy, người đàn ông tóc đỏ đó cười lạnh một tiếng, thân thể bay vụt lên đón nhận, hai lòng bàn tay ánh điện lóe sáng, phát ra hai luồng sét điện, trên đỉnh đầu hình thành một vòng sáng cực lớn, vừa hay ngăn trở công kích của Trần Ngọc Loan.

Chớp mắt, sức mạnh hai người chạm nhau. Thế công của Trần Ngọc Loan chiếu thẳng xuống, người đàn ông tóc đỏ lại phản kích khuếch tán diện rộng, như vậy, tiến công của Trần Ngọc Loan lấy điểm kích vào mặt từ trên sẽ chiếm được ưu thế.

Nhưng có điều khiến người ta kinh hãi. Trần Ngọc Loan mặc dù công phá được phòng ngự của người tóc đỏ, nhưng dư lực còn lại khi chạm vào thân thể Ma Long lại bị nó dễ dàng phá giải, phảng phất như thân thể của nó hư ảo, căn bản không có nơi chịu lực.

Thất vọng bật cười, Trần Ngọc Loan liếc qua người tóc đỏ đã bị đẩy lui, sau đó bay lên, hướng thẳng về U Minh Ma Long triển khai đợt công kích thứ hai.

Lúc này, Không Linh điểu trên vai tựa hồ hiểu được tâm ý của nàng, lập tức hót dài lanh lảnh, sau khi áp chế được ma khí của Ma Long, không đợi Trần Ngọc Loan phát động, Không Linh điểu bắn minh đi. Ngay tại thời điểm tới gần đột nhiên tỏa sáng, hình thành một mũi tên ánh sáng đỏ đậm, bắn thẳng hướng đến cổ là vị trí yếu ớt nhất của Ma Long.

Ma Long ngước lên trời rít dài, linh thức minh mẫn vô cùng. Tại thời khắc Không Linh điểu nhích động, Ma Long đã nhận ra ý đồ của nó, lúc này quay đầu lại, há miệng phun ra một quầng lửa sáng sắc đen, nuốt lấy Không Linh điểu.

Thấy vậy, Trần Ngọc Loan la lên thất thanh, nhanh chóng phốc thẳng đến Ma Long, ngọc tiêu trong tay vung lên, một vòng làn kiếm liên tiếp hội tụ lại thành cột, bắn thẳng vào trong miệng Ma Long.

Phẫn nộ trừng mắt, hào quang trong mắt Ma Long chợt lóe, hai luồng sức mạnh vô hình chém ra, lập tức đánh bay Trần Ngọc Loan, khiến nàng trọng thương hộc máu.

Trong lúc lui về phía sau, Trần Ngọc Loan có chút chán nản. Sự mạnh mẽ của Ma Long vượt ngoài dự đoán, cơ hồ so với tứ Linh thần thú nàng gặp qua còn bá đạo hơn vài phần, điều này làm cho nàng cảm thấy bất lực, rất muốn bỏ cuộc.

Song trong lòng nàng biết, bản thân không thể bỏ cuộc, không chỉ vì thân phận minh chủ, còn là vì phần kiên trì đó, chính mình cần phải kiên cường đối diện.

Nghĩ vậy, Trần Ngọc Loan trở tay đánh ra một chưởng, mượn lực ổn định thân thể.

Sau đó, thân hình nàng nhoáng lên, tránh khỏi chính diện đối mặt Ma Long, chuyển đến vị trí bảy người còn lại, lớn giọng nói:

- Mọi người cố gắng kiên trì, chúng ta trước tiên tụ tập lại.

Trước đó, công kích của Trần Ngọc Loan và Không Linh điểu, phân tán chú ý lực của U Minh Ma Long, khiến cho bảy người đang trong tuyệt cảnh tạm thời có cơ hội lấy lại hơi thở.

Lúc này, bọn họ thấy Trần Ngọc Loan xuất hiện, vội vàng tiến lại gần nàng, khoảnh khắc tám người liền tụ tập cùng nhau.

Trên đỉnh đầu, Ma Long rít gào, phương viên mấy trăm dặm bên trong cuồng phong gào thét, không gian vặn vẹo, kinh động tám người giữa không trung đều sắc mặt tái nhợt, trong đáy mắt người nào cũng toát ra biểu tình tang thương.

Ngẩng đầu, Trần Ngọc Loan quan sát tình hình phía trên, phát hiện một tia sáng đỏ lóe qua, Không Linh điểu đã không chết trong miệng Ma Long.

Bên cạnh, Phật Thánh Đạo Tiên nghiêm túc nói:

- Thời gian không còn nhiều, nếu lại không đi hẳn phải lưu lại nơi đây rồi.

Trần Ngọc Loan sắc mặt kiên định, lắc đầu nói:

- Không thể tránh lui, chúng ta cần nghĩ biện pháp đối phó. Vừa rồi ta thử dò xét qua một chút, người tóc đỏ đó thực lực kinh người, nhưng còn chưa đạt tới mức độ của Địa Âm Tà Linh. Bởi vậy, lúc này uy hiếp lớn nhất của chúng ta chính là U Minh Ma Long.

Lưu Tinh trầm giọng nói:

- Ma Long này hết sức cổ quái, công kích của chúng ta đối với nó tựa hồ hoàn toàn không có hiệu quả, đến lúc này cũng chỉ có bị đánh mà thôi. Hơn nữa thực lực của Ma Long kinh người, chúng ta không thể chịu nỗi lâu dài.

Một bên, Dương Thiên nói:

- Khí thế của Ma Long làm cho người ta sợ hãi, giống như vua của loài người, Mộc Tiêu của ta nhìn thấy nó toàn thân phát run, căn bản không dám công kích. Theo Mộc Tiêu biết được, U Minh Ma Long đến từ Cửu U Bí Cảnh, có thuộc tính hắc ám rất mạnh chống đỡ được mọi pháp quyết công kích, là một loại sinh mạng mạnh mẽ bất diệt. Lúc trước, Vân Chi Pháp giới phong ấn nó, cũng tuyệt không phải dựa vào nhân lực, mà dùng sức mạnh trời đất, đem nó trói buộc tại đáy Hắc Long đàm.

Trên mây, Ma Long rít gào một tiếng, đầu rồng to lớn đột nhiên trầm xuống, dọa cho Trần Ngọc Loan tám người hoảng sợ thất sắc.

Đối diện Ma Long, trong lòng mọi người đều sinh ra sợ hãi, chỉ có Trần Ngọc Loan mặt không chút thay đổi, nhìn chằm chằm vào mắt nó.

Hai cặp mắt đối nhau, U Minh Ma Long đã nhận ra sự bất kính của Trần Ngọc Loan, há miệng phun ra một luồng gió lốc màu đen cuốn tới tám người. Thấy vậy, Phật Thánh Đạo Tiên bảy người nhanh chóng tránh né, Trần Ngọc Loan lại hờ hững không động, Không Linh điểu trên đầu vai liên tục hót lên.

Chớp mắt, gió lốc đến gần, thân hình Trần Ngọc Loan nhoáng lên, trong nháy mắt xuất hiện tại trước mặt Ma Long, ngọc tiêu trong tay huy động, xuất chiêu "Tâm Kiếm Vô Ngân" đâm vào con mắt của Ma Long.

Ánh sáng âm u chợt lóe, U Minh Ma Long rống lên giận dữ, một luồng sát khí đáng sợ như có thực, đi trước một bước đánh trúng thân thể Trần Ngọc Loan.

Tiếng kêu thảm thiết từ miệng nàng vang lên. Dưới sự phẫn nộ của Ma Long, làn sát niệm tàn bạo đó tựa như sức mạnh ngàn quân, ăn mòn thân thể Trần Ngọc Loan.

Nhìn thấy Trần Ngọc Loan rơi xuống như lá rụng, Tư Đồ Thần Phong vẻ mặt phẫn nộ kinh hãi, rống lớn lao tới nàng.

Phật Thánh Đạo Tiên thấy vậy, dặn dò:

- Mang nha đầu đi trước, chúng ta cản phía sau.

Nói xong hô gọi những người còn lại, không để ý thân thể trọng thương, từ phương vị khác phát động tấn công để phân tán sự chú ý của Ma Long.

Trên tầng mây, người đàn ông tóc đỏ ánh mắt sắc bén, từ đầu đến cuối không nói một lời, nhưng lại lộ ra oán hận rất nặng.

Giữa không trung, Tư Đồ Thần Phong tiếp được thân thể Trần Ngọc Loan, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, hơi thở suy yếu, không khỏi lo lắng hỏi:

- Ngọc Loan, muội thế nào? Đừng dọa huynh.

Bật cười khổ, Trần Ngọc Loan nói:

- Muội không sao, may là trước đó có mặc Ma Vương giáp, nếu không thì…

Tư Đồ Thần Phong thần sắc vui vẻ, vội nói:

- Không việc gì là tốt rồi, chúng ta đi mau.

Trần Ngọc Loan nghe vậy, lắc đầu nói:

- Không được, đã là kiếp nạn hẳn không cách nào né tránh, nếu không nó cũng không sẽ bức đến cửa.

Tư Đồ Thần Phong vội nói:

- Không đi, chúng ta đều phải chết.

Trần Ngọc Loan điềm nhiên hỏi:

- Huynh sợ sao?

Tư Đồ Thần Phong sững sốt, sau đó nói:

- Không, huynh không sợ, nhưng huynh không muốn muội gặp chuyện.

Cười cười, Trần Ngọc Loan lại lên tiếng:

- Nếu không sợ, vậy huynh có tin tưởng muội không?

Tư Đồ Thần Phong nghe hiểu ý tứ của nàng, chần chờ nói:

- Huynh tin tưởng, nhưng …

Trần Ngọc Loan nói:

- Không có nhưng gì cả, nếu huynh tin tưởng muội, hãy nghe lời muội, muội có biện pháp thay đổi thế cục.

Tư Đồ Thần Phong nghi ngờ hỏi:

- Muội có biện pháp gì, không cố ý an lòng người đấy chứ?

Đẩy ra hắn, Trần Ngọc Loan nói:

- Đừng hỏi nhiều, một lát sẽ biết. Hiện tại trước tiên hãy triệu tập mọi người lại.

Nói rồi tiến gần đến sáu người đang tiến công.

Thấy Trần Ngọc Loan quay lại, Phật Thánh Đạo Tiên cả giận nói:

- Nha đầu, ngươi thật không cần mạng chăng?

Trần Ngọc Loan điềm nhiên nói:

- Với thực lực của U Minh Ma Long, ông nghĩ rằng chúng ta có khả năng chạy trốn đến đâu? Hiện tại mọi người nghe hiệu lệnh của ta, lập tức ngừng công kích, toàn bộ tập trung lại. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Khó hiểu nhìn nàng, Lưu Tinh hỏi:

- Một khi ngừng tiến công, chúng ta sẽ bị công kích, khi đó…

Trần Ngọc Loan lắc đầu nói:

- Sai rồi, Ma Long này kì thực hoàn toàn chưa chính thức tiến công, nó đang đùa giỡn chúng ta. Từ bắt đầu đến giờ, nó nếu thực sự muốn tấn công, trong chúng ta sớm có người đã chết. Mà tình huống thực tế là nó rất cao ngạo, trong mắt tràn đầy khinh thường, tùy ý để chúng ta tiến công, căn bản không coi vào đâu.

Nghe vậy, mọi người cũng nghĩ thấy có lý, lấy lực phá đất chuyển núi của U Minh Ma Long, thật muốn phát động tiến công, tuyệt sẽ không là tình cảnh như vậy. Hiểu được điều này, Thiên Mục Phong hỏi:

- Minh chủ đối với chuyện này có đối sách?

Trần Ngọc Loan nói:

- Theo ta suy nghĩ, thừa lúc nó đắc ý, chúng ta phát động một kích cuối cùng. Lần này, Thiên Mục Phong cùng Phật Thánh Đạo Tiên liên thủ, hội tụ lực lượng của hai người, thúc động Nhiên Đăng Phật Ấn, khiến khí chất cực kì thánh khiết của nó ngưng tụ lên thân thể Không Linh điểu, để nó phát động một kích mạnh nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play