Lục Vân lắc đầu nói:
- Huynh cũng không rõ lắm, pháp quyết đó huynh học từ Hải Tâm tuyền, không biết tên là gì, bất quá rất thần kỳ. Pháp quyết này bao la vô bờ bến, chia thành hai bộ phận, phần thứ nhất huynh gọi là Hải Tâm quyết, nhưng phần thứ hai huynh chưa biết phải hình dung thế nào nên chưa đặt tên được.
Trương Ngạo Tuyết bật cười thanh nhã, cũng không hỏi nữa, đưa mắt nhìn lão già, êm ái nói:
- Lão tỉnh rồi, bất quá thân thể rất yếu ớt, sợ là …
Lục Vân hiểu được ý nàng, điềm nhiên trả lời:
- Mọi thứ tùy duyên, chúng ta đến đây hoàn toàn không phải nhằm cứu lão.
Lúc này, lão già nhúc nhích, sau đó chầm chậm mở mắt, nhìn hai bên.
- Các ngươi là ai? Đây là nơi đâu?
Âm thanh rất yếu ớt, khí tức không mạnh mẽ.
Lục Vân đáp:
- Nơi đây là một đóng quân của Hắc hải, toàn bộ chúng ta đến từ nhân gian. Ông là ai, vì sao ở nơi này?
Lão già động đậy con mắt một lúc, sau đó mới chầm chậm đáp:
- Ta chính là Tây hải Long vương, bị Ám Vô Ảnh của Hắc hải bắt lấy để áp chế Thiên Hoa con ta phải làm việc cho bọn hắn.
Lục Vân liếc ba người nữ, vẻ mặt bình tĩnh hỏi tiếp: Bạn đang đọc truyện được lấy tại
TruyệnFULL.vn chấm cơm.
- Con ông lại cam chịu để cho bọn chúng áp chế sao?
Tây hải Long vương than thở:
- Thiên Hoa tự nhiên không cam tâm, nhưng nó không có biện pháp bởi vì Ma Vương Sa của Hắc hải đã gieo Phệ Tâm chú trên người nó, vì thế nó không thể nào phản kháng được.
Nghe thấy vậy, Lục Vân cảm xúc nói:
- Té ra như vậy. Nhưng ta còn có điểm không hiểu, Hồng hải và Hắc hải trước giờ đối địch, sao lại liên hiệp áp chế Tây hải?
Tây hải Long vương giải thích:
- Hợp tác giữa bọn chúng thật ra hoàn toàn không thật tâm, chỉ là dựa trên sự lợi dụng lẫn nhau mà thôi, người nào cũng đều đề phòng. Hơn nữa, chuyện này do Hắc hải đề ra, bởi vì có ta trong tay của bọn chúng, Hồng hải thấy có thể ngồi không hưởng lợi liền đồng ý.
Hiểu được sự kết thúc của câu chuyện, Lục Vân đổi sang chuyện khác:
- Hiện nay tình hình ông không ổn, có dự tính gì chưa?
Tây hải Long vương khổ sở đáp lại:
- Ta như vậy dĩ nhiên mạng không còn lâu, còn có thể dự tính thế nào đây. Hiện nay, ta chỉ hy vọng Thiên Hoa con ta có thể thoát khỏi sự áp chế của bọn chúng, còn những chuyện khác không hề nghĩ đến.
- Nếu vậy chúng ta cáo từ trước.
Xoay người, Lục Vân cười cười, vẻ mặt hơi phức tạp. Thời khắc này, khi đối mặt với Tây hải Long vương, chàng còn có thể nói điều gì đây?
Ra khỏi cửa ánh sáng đó, Lục Vân dẫn bốn người nữ tiến vào cửa thứ tư bên trái.
Trong đó, tình hình lại khác hẳn, cả một căn phòng đá phát sáng, bốn vách lấp lánh các loại đồ án, trong đó hình vẻ cá mập ma chiếm số lớn.
Giữa căn phòng đá, một quả cầu thủy tinh hình chiếu rọi ánh sáng bốn bề, không ngừng phát ra một số ánh sáng phối hợp với hình vẻ ánh sáng trên bốn vách, tạo thành một cảnh tượng mê loạn.
Nhìn tất cả mọi thứ, Hải Nữ tay múa chân nhảy, một mình chạy tới chạy lui. Ba người nữ lại trầm tư không nói, quan sát tình hình bốn phía.
Lục Vân một mình đi đến giữa căn phòng đá, liếc quả cầu thủy tinh, cảm xúc lên tiếng:
- Hải vực tuy chưa có văn tự gì cả, nhưng tài trí thông minh của cao thủ Hải tộc tuyệt đối không thấp hơn nhân loại bao nhiêu. Cứ như ở đây mà phân tích, bọn họ lợi dụng khúc xạ của tia sáng, đem một số pháp quyết tu luyện đặc thù khắc lên trên đó, vài ngàn năm cũng không hề tổn hại, cái này so với viết thành chữ còn hữu hiệu hơn.
Đi đến bên cạnh chàng, Bách Linh điềm nhiên nói:
- Địa điểm khác nhau có văn hóa khác nhau, đây chính là văn minh của bọn họ, vượt xa tưởng tượng của chúng ta.
Cười cười, Lục Vân thôi cảm xúc, nghiêm mặt nói:
- Muội nói đúng, đây thuộc về văn hóa của bọn họ, chúng ta hẳn không nên phá hủy. Đi thôi, đi đến gian cuối cùng xem thử, hy vọng trong đó có những phát hiện khác.
Cửa sánh sáng cuối cùng, vừa hay là cửa thứ bảy kể từ cửa thứ nhất đếm tới, khoảng cách giữa các cửa thật là hai cửa ánh sáng, phân bố đều theo ba phương.
Trên cửa ánh sáng này, kết giới ngăn cách mạnh hơn so với hai cửa trước đó, Lục Vân mất khá nhiều thời gian mới dẫn được bốn người nữ và hai con thần thú đi qua được tầng trở ngại đó.
Vượt qua được cửa ánh sáng, năm người kinh ngạc phát hiện nơi này lại không có căn phòng nào cả, mà chỉ là một không gian xanh lục thẫm to chừng chục trượng, bên trong ngập tràn khí bụi đen ngòm có độc, điều này khiến năm người mơ hồ cảm thấy có nguy cơ.
- Lục Vân, huynh nói xem nơi này thế nào? Vì sao lại như vậy?
Trong lúc trầm ngâm, Thương Nguyệt cất tiếng hỏi.
Lục Vân phân tích qua tình hình bốn phía rồi đáp lại:
- Nơi này rất có khả năng là một nơi tu luyện. Khí bụi có độc này rất độc với chúng ta nhưng lại có điểm rất hữu ích cho cao thủ Hắc hải.
Bách Linh nghi ngờ hỏi:
- Nếu suy đoán như vậy thì bình thường ai sẽ đến tu luyện nơi này?
Lục Vân lắc đầu nhè nhẹ, chuyện này không dễ trả lời được.
Lúc này, Trương Ngạo Tuyết đột nhiên có phát hiện, vội vàng nói với mọi người:
- Mọi người đến đây, không ngờ ở kia lại có giấu một cánh cửa.
Đến bên cạnh Trương Ngạo Tuyết, mấy người Lục Vân phát hiện thất một vùng ven không gian xem ra tầm thường, không ngờ có một cánh cửa đặc biệt được che giấu cẩn thận, không biết cánh cửa này thông đến nơi nào.
Thử thăm dò một lát, Lục Vân phát hiện kết giới trên cánh cửa này có tính bài xích rất mạnh, tràn ngập tính chất hủy diệt và ăn mòn, muốn đi qua được nơi này có thể nói là không phải đơn giản.
Suy tư một lúc, Lục Vân dặn mọi người tản ra, sau đó dùng những pháp quyết của bản thân bắt đầu thử nghiệm phương pháp phá giải.
Rất nhanh, Lục Vân tìm được phương pháp dẫn bốn người nữ xuyên qua được cánh cửa đó, tiến vào một đường hầm thời không quỷ dị màu xanh lục thẫm.
Ở nơi đó, năm người chỉ thấy hào quang trước mắt tán loạn, còn chưa kịp phân tích được tình hình chung quanh, thân thể liền đột nhiên run lên, xuất hiện trong một không gian sắc xanh biếc.
Nơi này cũng tương tự như không gian trước kia, ngập tràn khí độc màu đen ngòm.
Chỉ có một điều khác biệt là cửa vào nơi đây có phương vị dịch chuyển đi.
Nhỏ giọng dặn dò bốn người nữ cẩn thận, Lục Vân dẫn bọn họ đi qua cánh cửa đó, kết quả là cảnh tượng nhìn thấy đã hoàn toàn hệt như trong vọng gác đá trước đây.
Không biết là đã chuyển sang nơi khác hay khiến người ta tưởng rằng đã quay lại nơi cũ.
Để ý tình hình xung quanh, Lục Vân nói:
- Nơi này hẳn là một nơi đóng quân khác của Hắc hải, nhưng thật ra là chỗ nào thì chỉ có cách tiếp tục quan sát. Bây giờ mọi người cẩn thận, chúng ta cùng nhau giải khai bí mật này.
Nói rồi dẫn bốn người nữ rời đi.
Do hoàn cảnh rất tương tự, Lục Vân nhanh chóng tìm được cửa ra, dẫn bốn người nữ lên đường, cuối cùng đến một đại điện rộng lớn.
Phát hiện có khác với vọng gác đá trước đây, Lục Vân lập tức phát ra Ý Niệm Thần Ba để dò xét.
Rất nhanh, cảnh tượng lân cận đã hình thành trong não chàng dưới dạng một hình ảnh, khiến chàng rất kinh ngạc.
Thấy Lục Vân khác thường, Bách Linh hỏi:
- Sao vậy, tình hình thế nào vậy?
Lục Vân liếc bốn người, thấp giọng nói:
- Nơi chúng ta đang đứng chắc là trung tâm thống trị của Hắc hải. Đây là một điện hông, bên ngoài có liên tục năm đại điện bố trí theo phương vị ngũ hành, hệt như một tòa thành, khí thế phi phàm.
Ba người nữ thất kinh, trầm tư không nói. Hải Nữ hỏi chàng:
- Sư phụ, bây giờ chúng ta phải làm thế nào? Có cần thiết phải đại náo Hắc hải khiến bọn chúng thêm phiền toái không?
Lục Vân trừng nó một cái, quát lên:
- Nói loạn, cứ ham chơi. Bây giờ chúng ta đến chính điện xem thử, cao thủ Hắc hải dường như đang tụ tập ở đó, chúng ta đi nghe thử có tình huống gì mới không.
Hải Nữ bị Lục Vân mắng một câu, không vui làm mặt xấu với chàng, sau đó trốn sau lưng Bách Linh.
Thấy vậy, ba người nữ không khỏi bật cười, Lục Vân lại không biết làm sao.
Rời khỏi điện hông, Lục Vân phát hiện xung quanh hoàn toàn không có cá mập ma canh giữ, vì thế liền dẫn bốn người nữ âm thầm tiến sát đến bên ngoài cửa điện, ý thức lưu ý tình hình bên trong.
Lúc này, trong đại điện, hai bóng đen chia ra ngồi hai bên, ở giữa có một bóng đen quỳ, phía trên có một người cao lớn đang ngồi, toàn thân người này có ánh sáng sắc đen bao phủ.
Lúc đó, bóng đen đang quỳ nói:
- Về phía Hồng hải, Huyết Ảnh Vương Giả dẫn phần lớn cao thủ tiến vào bốn phía, trong lúc đó đã gặp phải những con thú lớn kia, hai bên phát sinh xung đột, cuối cùng Hồng hải tổn thất không ít cá mập máu, may mắn trốn thoát được.
Phía trên, Ma Vương Sa toàn thân ánh đen âm thanh âm trầm hỏi lại:
- Còn về tung tích của Tỏa Long đỉnh, đã có tin tức chăng?
Bóng đen đang quỳ trả lời:
- Sau trận chiến ở Hổ Sa lĩnh, Hải Nữ tung tích không rõ, tạm thời còn chưa có tin tức.
Ma Vương Sa trầm tư một lúc, rồi lại hỏi:
- Bốn hải gần đây tình hình thế nào? Tử Hồn lần trước bị thương chạy về có gì khác thường không?
Bóng đen đáp:
- Vừa thu được tin tức, Tử hải Tam Kỳ hiện nay qua lại thường xuyên, dường như có phát sinh đại sự gì đó.
Ma Vương Sa phát tay nói:
- Được, ngươi lui ra. Tiếp tục dò xét, một khi có tin gì lập tức quay về báo.
Bóng đen vâng một tiếng, đứng lên rời đi.
- Các ngươi có suy nghĩ thế nào?
Ma Vương nhìn hai bóng đen đang ngồi bên dưới hỏi lại.
Nghe vậy, bóng đen bên trái trả lời:
- Hiện nay Hồng hải yếu ớt, vừa hay chúng ta có thể cất tay lập tức thu lấy nó.
Ma Vương chưa cho ý kiến, đưa mắt nhìn bóng đen bên phải hỏi tiếp:
- Ám Vô Căn, ngươi nghĩ thế nào?
Bóng đen bên phải đáp:
- Thuộc hạ thấy suy nghĩ của Ám Vô Ảnh có phần chưa thỏa đáng. Hiện nay, thú lớn ở Ma Quỷ Hải vực đã giải trừ được lời nguyền, có thể tùy ý hoàn hành bốn hải. Chúng ta ở đây tuy chiếm được ưu thế nhờ vào địa lý, nhưng nếu thôn tính Hồng hải thì lại không tốt.
Bên trái, Ám Vô Ảnh hỏi:
- Có gì không tốt, lúc này là cơ hội khó có, bỏ qua sẽ rất tìm được lần nữa.
Ám Vô Căn cười lạnh nói:
- Cơ hội khó có, nhưng hiện nay không những có thú lớn gây họa, còn cuốn vào không ít cao thủ nhân gian. Lại thêm Địa Âm Tà Linh hồi sinh, chúng ta một khi chiếm lấy Hồng hải chính là giao tranh thẳng thắn với bọn chúng, ngươi cho rằng chúng ta có đủ sức để chia ra giao chiến với ba phương chăng?
Ám Vô Ảnh không phục nói:
- Đó chỉ là suy đoán của ngươi thôi, không nhất định phải như vậy.
Ám Vô Căn hừ một tiếng nhỏ, hờ hững không nói thêm.
Ma Vương Sa phất tay ngăn cản hai người tranh luận, mở miệng nói:
- Ám Vô Căn nói rất có lý, chúng ta không thể vì lợi ích trước mắt mà phải tính toán đường xa. Bây giờ, không nói đến những chuyện đó nữa, bên ngoài điện có vài vị khách từ xa đến, mới bọn họ vào đây chuyện trò.
Ám Vô Ảnh và Ám Vô Căn nghe vậy sửng sốt, sau đó đứng lên đi ra ngoài điện.
Bên này, Lục Vân nghe vậy trong lòng chấn động, bản thân đã áp dụng biện pháp bí mật, làm sao còn bị Ma Vương Sa phát hiện được đây?
Suy nghĩ một lát, Lục Vân trong lòng không hiểu, đành dứt bỏ tạp niệm, dẫn bốn người nữ và hai con thú thản nhiên đi vào trong đại điện.