Trạng thái đó duy trì trong vài khắc, sau đó chín con rồng vây quanh Tỏa Long đỉnh bắt đầu trở về vị trí ban đầu, bảy con rồng quanh Hải Nữ cũng hóa thành những luồng sáng, biến mất vào cơ thể của cô bé.
Thế là bên trong màn sáng đột nhiên tĩnh lặng, chỉ còn Hải Nữ đang hấp thụ hào quang ngũ sắc xung quanh. Giữa Tỏa Long đỉnh và ngọc thạch vẫn ẩn chứa biến hóa.
Một hồi lâu sau, hào quang ngũ sắc quanh Hải Nữ đã biến mất, cô bé mở to đôi mắt nhìn Tỏa Long đỉnh và ngọc thạch, liền phát hiện ngọc thạch từ từ hạ xuống, rơi vào trong Tỏa Long đỉnh.
Hải Nữ cảm thấy ngạc nhiên và tò mò nên bay lại gần. Ai ngờ khi vừa tiếp cận, đột nhiên Tỏa Long đỉnh hào quang bùng tỏa vạn trượng, toàn thân đỉnh trở nên trong suốt, chỉ thấy một loại khí màu hồng nhạt đang chuyển động bên trong.
Nhìn xuyên qua Tỏa Long đỉnh, Hải Nữ và bốn người Lục Vân đều nhìn thấy ngọc thạch đang ở vị trí trung tâm bên trong Tỏa Long đỉnh, đang xoay tròn một cách có quy luật theo một tần suất nhất định.
Ngọc thạch rất kỳ diệu, bên trong chứa đựng thần bí. Năm đóa kỳ hoa và hình ảnh chín con rồng đã được khảm bên trong, đang thuận theo từng vòng xoay của ngọc thạch xạ chiếu hình bóng lên thành bên trong của đỉnh, sau đó khúc xạ và hiển hiện lên qua miệng đỉnh.
Những hình ảnh ánh sáng biến ảo khó dò, xen kẽ hình ảnh của kỳ hoa, rồng bay đang phô bày trước mắt của Hải Nữ khiến cô bé thích thú cười lên khanh khách.
Lục Vân nhìn thấy cảnh này ánh mắt long lanh, kinh ngạc thốt lên:
- Đây hẳn là bí mật của Tỏa Long đỉnh, nhưng không biết Hải Nữ có thể lĩnh ngộ được không?
Bách Linh dè dặt:
- Ý huynh nói là trong những đồ hình đó ẩn chứa bí mật của Tỏa Long đỉnh ư?
Lục Vân gật đầu:
- Đúng vậy, những hình đồ đó ẩn chứa tất cả bí ẩn mà mọi người vẫn tìm kiếm trên Tỏa Long đỉnh bấy lâu, hơn nữa còn kết hợp với bí mật của ngọc thạch, hình thành một bộ tuyệt kỹ hoàn mỹ độc đáo, không phải kẻ có duyên cũng đừng mong nhìn thấy được.
Thương Nguyệt ngạc nhiên:
- Như lời huynh nói, chỉ cần chú ý quan sát là có thể nắm bắt được bí ẩn bên trong, sau đó học thành tuyệt kỹ này?
Lục Vân trầm tư suy nghĩ một lúc, khẽ lắc đầu:
- Không phải ai cũng hiểu được những bí mật ẩn chứa trong đồ hình. Hơn nữa, cho dù học lỏm được, nếu không có Tỏa Long đỉnh chắc chắn cũng không thể phát huy được uy lực vốn có.
Mỉm cười pha chút thất vọng, Thương Nguyệt tiếp lời:
- Thì ra tuyệt kỹ này chỉ dành riêng cho Hải Nữ mà thôi.
Lục Vân cười nói:
- Cũng không hẳn, chúng ta vẫn dùng được nhưng uy lực sẽ kém hơn. Nào, hãy chú ý quan sát, huynh phải cẩn thận canh chừng cho Hải Nữ, khi thích hợp sẽ ra tay giúp nó.
Quay lại Hải Nữ đang bên trong màn sáng, sau một hồi hào hứng cô bé đã bình tĩnh lại, bắt đầu chăm chú quan sát cảnh tượng trước mắt, đôi mắt của cô bé thỉnh thoảng phát ra ánh sáng chói lòa kỳ lạ.
Đối với Hải Nữ, những hình đồ này vừa lạ vừa quen, hơn nửa trong số đó cô bé đã từng nhìn thấy cũng như hiểu rất rõ. Một số nhỏ hình còn lại đều là những hình phức tạp, ý nghĩa của nó trong nhất thời Hải Nữ vẫn chưa nghiệm ra được.
Để hóa giải được những khúc mắc này, Hải Nữ tập trung toàn lực nhìn chăm chú, cơ thể không ngừng xoay quanh Tỏa Long đỉnh, đôi tay vung vẫy, khắp người tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, khi Hải Nữ phát hiện hình đồ bắt đầu lặp lại, ngay lúc nó trình diễn lần hai, cô bé đột nhiên khựng lại, suy nghĩ trong chốc lát rồi cơ thể bé nhỏ quay cuồng liên hồi, từ đôi tay đang vung vẫy phóng ra ánh sáng tứ phía. Vô số rồng ảo ảnh phân tán ra tám hướng, tạo thành một cảnh tượng hoành tráng đến không ngờ.
Ở phía ngoài, Trương Ngạo Tuyết kinh ngạc reo lên:
- Hải Nữ thông minh quá, chỉ nhìn một lần mà đã nắm được bảy tám tầng rồi, thật là thế gian hiếm thấy.
Thương Nguyệt và Bách Linh đều tán thành, duy chỉ có Lục Vân là đanh mặt lại, lắc đầu bảo:
- Sở dĩ Hải Nữ có thể nắm bắt được phần lớn tuyệt kỹ là do trước đây có tích lũy hiểu biết về chúng. Nhưng lần này muốn hoàn toàn nắm rõ bí ẩn bên trong thì e rằng phải mất năm ba ngày chứ không thể hoàn tất ngay bây giờ. Dù sao Hải Nữ tuổi đời còn chưa đến bốn, vẫn còn nhiều kiến thức chưa tiếp cận được. Việc này không phải chỉ dựa vào trí thông minh là đủ.
Lục Vân vừa dứt lời, Hải Nữ đột nhiên giảm tốc độ, khuôn mặt bé nhỏ nhăn lại vì gặp phải vấn đề nan giải, nhìn trân trân Tỏa Long đỉnh, dường như đang suy tư nghĩ ngợi.
Thấy vậy Bách Linh liền sốt ruột hối thúc:
- Lục Vân, huynh mau giúp Hải Nữ đi, đây là cơ hội hiếm có, nếu bỏ lỡ thì đáng tiếc quá.
Lục Vân lắc đầu từ chối:
- Thời cơ chưa đến, các muội đừng có vội, cứ từ từ mà xem.
Bách Linh hơi nghi ngờ nhưng thấy chàng thần sắc trấn tĩnh nên đành bình tâm mà tiếp tục quan sát.
Lúc này Hải Nữ đã bừng tỉnh sau khi suy nghĩ, chỉ thấy cô bé nhìn chằm chằm vào những đồ án, đôi mắt rực sáng. Trên Tỏa Long đỉnh, những hình ảnh bắt đầu lặp lại lần hai.
Lần này Hải Nữ tỏ ra bình tĩnh dị thường, cho đến khi đồ án hoàn toàn biến mất, cô bé đột ngột bay thẳng vào trong Tỏa Long đỉnh.
Việc tiến vào của Hải Nữ khiến cho không gian vốn nhỏ hẹp của Tỏa Long đỉnh phát sinh dị biến kinh hồn. Chỉ thấy ngọc thạch sau khi Hải Nữ tiến vào liền tăng tốc xoay chuyển vù vù chung quanh cô bé, vô số hình ảnh ánh sáng chiếu thẳng vào mắt cô bé, phủ lên người của cô bé, khiến cho cơ thể nhỏ nhắn ấy rực sáng kinh người.
Đồng thời bên trong của Tỏa Long đỉnh, xuất hiện chín con rồng, sau khi bay lượn ảo hóa, biến thành chín luồng sáng kỳ lạ, liên kết lại thành Cửu Long Tinh Hoàn, hiện ra trên đầu của cô bé, sau đó từ từ hạ xuống.
Dường như cảm nhận được khí tức của Cửu Long Tinh Hoàn, Thất Hải Long châu trong cơ thể Hải Nữ được long khí hấp dẫn, tức khắc phát ra bảy luồng hào quang, tạo thành một ghế ngồi ánh sáng hình rồng nằm ngay dưới chân của cô bé. Khí thế không những hừng hực mà còn lan tỏa lực hút to lớn, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách Cửu Long Tinh Hoàn trên đầu.
Rất nhanh chóng, Cửu Long Tinh Hoàn đã nằm gọn trên đầu của Hải Nữ. Ngay trong sát na đó, toàn thân Hải Nữ bừng sáng hào quang gấp mười lần, cho dù cách bởi màn sáng nhưng khí thế mãnh liệt của Hải Nữ cũng khiến cho bốn người Lục Vân bị chấn động dữ dội.
Sau khi ánh sáng mạnh mẽ đã dịu bớt, Cửu Long Tinh Hoàn hóa thành một nguồn sức mạnh xâm nhập vào cơ thể của Hải Nữ. Ghế ngồi ánh sáng hình rồng nằm dưới chân Hải Nữ cũng biến mất tăm, chỉ còn lại ngọc thạch thần kỳ vẫn quay quanh cô bé.
Màn sáng xung quanh cũng dần tiêu biến, nước hồ phía dưới khô cạn dần, chỉ còn ngọc thạch tiếp tục xoay chuyển như cũ và vô số bóng sáng chiếu rọi đan xen lẫn nhau.
Hải Nữ dường như đang mơ hồ bất định, cứ mãi trừng mắt nhìn ngọc thạch, lúc thì bật cười như phát hiện gì đó, lúc thì cau mày nghĩ ngợi, lúc thì thét lên kinh ngạc, lúc thì nín thinh quan sát.
Thấy vậy Bách Linh không khỏi thúc giục:
- Lục Vân, thời cơ đến rồi, huynh mau giúp cô bé đi. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lục Vân cau chặt mày kiếm nghiêm nghị trầm ngâm:
- Đừng vội, đợi thêm đã. Huynh mà ra tay lúc này thì Hải Nữ chẳng phải ngồi mát ăn bát vàng sao. Như vậy không tốt cho Hải Nữ.
Bách Linh hết cách nên chỉ lừ mắt cho chàng rồi ngoảnh đầu không nói nữa. Trương Ngạo Tuyết thấy thế bèn cười:
- Đừng lo lắng, đệ tử của huynh ấy thì làm sao huynh ấy không quan tâm chứ?
Thương Nguyệt tán đồng:
- Ngạo Tuyết nói đúng đó, nếu chúng ta chưa gì đã quá yêu chiều Hải Nữ thì sẽ không tốt cho tương lai của cô bé đâu.
Bách Linh giải bày:
- Muội biết chứ, chỉ là khó khăn lắm mới gặp một cô bé đáng yêu và có tư chất như thế, ta nhất thời không nhịn được …
Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt đều hiểu tâm trạng của Bách Linh nên mỉm cười thay nhau an ủi.
Trong khi đó Lục Vân im lặng quan sát hướng di chuyển của ngọc thạch. Theo đúng lý thuyết thì ngọc thạch đã xoay chuyển vô số lần, những gì nó muốn chuyển tải đều đã chuyển tải hết rồi. Thật ra nó còn muốn làm gì nữa đây?
Sau khi thám xét cẩn thận, Lục Vân phát hiện một luồng khí tức kỳ quái phát ra từ ngọc thạch, giống như một dạng dao động của sinh mạng nhưng với tần số yếu. Ý thức này được ẩn giấu rất kỹ lưỡng, vừa hiện ra đôi chút lại lập tức biến mất ngay. Thật ra ngụ ý của nó là gì?
Trong lúc suy tư, Lục Vân đã bay về phía Hải Nữ. Cả hai cách nhau một trượng nhưng ánh mắt lại nhìn về một hướng. Hải Nữ lúc này trầm ngâm nghĩ ngợi về ngọc thạch, không hề phát hiện Lục Vân đã đến. Còn Lục Vân thì không muốn gây rối cô bé, chỉ muốn đến gần quan sát thật kỹ ngọc thạch, phân tích quỹ đạo chuyển động của nó với hy vọng phá giải bí ẩn bên trong.
Thời gian chậm rãi trôi qua, vừa lúc ba người nữ bắt đầu thấy nôn nóng thì Lục Vân bất ngờ tiến đến cạnh Hải Nữ, toàn thân lấp lánh bảy màu, một chùm bóng sáng từ cơ thể của Lục Vân di chuyển vào cơ thể của Hải Nữ.
Lập tức cơ thể của Hải Nữ rung nhẹ, đôi mày đang cau lại giãn ra thoải mái, khuôn mặt hiện rõ nụ cười đầy tự tin.
Sau đó toàn thân Hải Nữ hào quang bùng tỏa vạn trượng, khí thánh linh ngùn ngụt tứ phía, mười sáu con rồng ánh sáng bay ra từ cơ thể của cô bé, ngưng tụ ngay trên trán và tạo thành một đạo cột sáng, liên kết với ngọc thạch. Hai bên bắt đầu dung hợp, từng bước tiến lại gần nhau.
Cảnh tượng này chỉ duy tri trong vài khoảnh khắc. Khi ngọc thạch chạm vào da thịt của Hải Nữ, nó lập tức bừng phát ánh sáng kỳ lạ lộng lẫy và chói sáng, khiến cho Lục Vân và ba người nữ buộc phải nhắm mắt lại.
Giây lát sau, khi mở mắt ra, cả bốn người chỉ nhìn thấy toàn thân Hải Nữ hào quang tán loạn, mười sáu con rồng ánh sáng không ngừng bay lượn, ngũ đóa kỳ hoa hợp nhất tạo thành một bức đồ hình kỳ bí, ẩn hiện dưới lớp da, khắc vào bên trong cơ thể của Hải Nữ.
Đồ hình này ảo diệu muôn vàn, mười sáu con rồng ánh sáng phân bố toàn thân, kết hợp với kỳ hoa khắc trên ngực trở nên hoàn mỹ vô khuyết, thật cảm thấy xúc động khôn cùng.
Cảnh tượng ấy hầu như chỉ duy trì một lát, sau khi ánh sáng của hình ảnh trên người ẩn đi, trên trán của Hải Nữ tự động xuất hiện một viên ngọc thạch, hệt như ấn ký sinh mạng, ẩn tàng dưới lớp da trắng mịn, toát lên vẻ thần bí vô lượng. Đây chính là ngọc thạch vừa rồi, chỉ khác một điều là nó nhỏ hơn và có thêm một con rồng bay lượn nhỏ xíu bên trong, càng nhìn càng thấy ảo diệu.
Bật cười khúc khích, Hải Nữ bay ra khỏi Tỏa Long đỉnh, tay phải phất nhẹ, Long đỉnh chớp mắt đã trở lại còn một tấc, bắn vào lòng bàn tay của cô bé. Lục Vân đứng cạnh đấy mỉm cười vui mừng, mừng cho Hải Nữ đã có duyên kỳ ngộ và đạt thành tuyệt kỹ, ánh mắt cũng tràn đầy tán thưởng.
Bách Linh cũng bay đến, ôm chầm lấy Hải Nữ với tâm trạng vô cùng kích động:
- Tốt quá, tốt quá rồi, cuối cùng con cũng lĩnh hội được.
Hải Nữ biết Bách Linh rất quan tâm đến mình nên liền dang tay ôm lấy nàng, reo lên nũng nịu:
- Dì thương Hải Nữ, Hải Nữ cũng yêu dì lắm.
Bách Linh cao hứng lên tiếng:
- Cô nhóc này thật biết nịnh quá đi. Dì Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt đều quan tâm đến con cả, mau đi ôm các dì đi nào.
Hải Nữ dạ một tiếng rõ to, xoay người bay đến hai người nữ, cái miệng nhỏ xinh tíu tít như rót mật vào tai, làm cho Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt vui không kể xiết.