Lùi lại, Ma Thiên tôn chủ trọng thương hộc máu, Lưu Tinh cũng bị thương không nhẹ. Bắc Phong và Trần Ngọc Loan bị thương nhẹ hơn, dù sao hai người cũng chỉ bị phản lực, không phải thẳng thắn giao đấu như Lưu Tinh và Ma Vương.
Giữa không trung, khí lưu gào thét, sóng khí kinh trời hình thành một cột gió nối liền trời đất, dễ dàng phá hủy ngọn núi kia, còn cuốn lấy không ít tà ma ở lân cận.
Khi mọi chuyện qua hết, hai bên giao chiến đều ngừng tay nhìn lên trên. Nơi đó, Ma Thiên tôn chủ, Trần Ngọc Loan, Bắc Phong và Lưu Tinh bốn người đã khôi phục lại tình trạng trước khi giao chiến, một ở bên trong ba bên ngoài đối lập với nhau.
- Ma Vương, ngươi bị thương không nhẹ.
Trần Ngọc Loan cất tiếng nhắc nhở. Ma Thiên tôn chủ nghe thấy rất giận, quát lên:
- Đừng vội đắc ý, đây là mới bắt đầu thôi.
Trần Ngọc Loan cười lạnh đáp trả:
- Có bắt đầu thì có kết thúc, ngươi hãy ngoan ngoãn mà chịu mệnh đi.
Nói rồi bóng hình lóe lên, chín bóng người phân ra hợp lại ảo hóa. Trong khi Ma Thiên tôn chủ cười lạnh, một thanh kiếm sáng màu tím đâm vào thân thể Ma Thiên tôn chủ.
Kinh ngạc nhìn một kiếm trước ngực, Ma Thiên tôn chủ giận dữ quát lên:
- Đáng ghét, không ngờ chính là Tâm Kiếm Vô Ngân của nhà Phật!
Tay phải múa lên, Ma đao gào rít, một chùm đao đen kịt xoay tròn nhắm thẳng vào thân thể Trần Ngọc Loan.
Lắc mình tránh lui, Trần Ngọc Loan lãnh đạm đáp:
- Không sai, đúng là Tâm Kiếm Vô Ngân của nhà Phật. Quan trọng hơn, ta dùng Thiên Hậu linh làm vũ khí, một kiếm đó đã hội tụ khí cực thần cực thánh của Thiên Hậu linh, lúc này đã xâm nhập vào kinh mạch toàn thân ngươi, bắt đầu làm chậm lại việc hội tụ ma khí trong cơ thể ngươi.
Bắc Phong và Lưu Tinh vừa nghe, cùng nhau bắn mình đến, một người thi triển Hàn Băng Địa Cực, một người thi triển đao quyết cương mãnh, vây phủ lấy Ma Thiên tôn chủ không ngừng công kích. Vì thế, Ma Thiên tôn chủ rất giận, vừa điên cuồng phản kích, vừa toàn lực xua đuổi khí thần thánh trong cơ thể, ý đồ muốn thoát khỏi hạn chế.
Nhưng Bắc Phong và Lưu Tinh đều hiểu rõ tâm lý lão, hai người toàn lực tiến công, mỗi chiêu mỗi thức đều dùng phương thức giao đấu thẳng thắn, ép cho lão phải toàn lực đối phó, tiêu hao nguyên khí trong cơ thể lão.
Trên mặt đất, Ma thần Tàn Vô Nguyệt đang giao chiến với Dương Thiên phát hiện được tình hình của Ma Thiên tôn chủ, ngay lập tức gầm lên một tiếng, bỏ qua Dương Thiên bắn mình lên không trung, dự tính giúp Ma Thiên tôn chủ một tay. Dương Thiên thấy vậy, tự nhiên không để hắn được toại nguyện. Lợi dụng lúc hắn một lòng muốn cứu chủ nhân, Dương Thiên đột nhiên phát động một chiêu hủy diệt.
Lúc này, Dương Thiên hội tụ chân nguyên toàn thân, bên trái thân thể hiện lên màu đỏ hồng, mé phải thân thể hiện lên màu đen kịt, hai loại chân nguyên không cùng tính chất, không cùng màu sắc theo sự thúc động của hắn liền thông qua hai tay hội tụ vào lòng bàn tay, cuối cùng ngưng tụ thành một quả cầu ánh sáng, phát xuất một chùm hào quang trong suốt, từ phía sau xuyên thấu qua người của Ma thần Tàn Vô Nguyệt.
Khi đó, khoảng cách giữa Ma thần Tàn Vô Nguyệt và Ma Thiên tôn chủ còn khoảng vài trượng. Hắn đang hội tụ ma khí trong cơ thể, chuẩn bị phát động công kích tinh thần để hóa giải tình cảnh của Ma Vương.
Nhưng đúng lúc này, một chiêu trông ra tầm thường của Dương Thiên lại hàm chứa sức mạnh thần ma, lập tức xuyên qua tim của hắn, đánh vỡ kinh mạch toàn thân hắn, khiến cho hắn trong lúc không phòng bị đã rơi vào cảnh tuyệt vọng.
Trước khi chết, Ma thần Tàn Vô Nguyệt trong mắt toát ra tiếc nuối, hắn trừng trừng nhìn Ma Thiên tôn chủ, phảng phất như muốn nói với lão, đại thế đã mất, mau chóng chạy đi. Đáng tiếc, ý niệm cuối cùng đó lại không cách gì chuyển thành âm thanh.
Giữa tình cảnh nguy khốn, Ma Thiên tôn chủ nóng nảy không ngừng. Vốn với thực lực của lão, ba người xung quanh không ai là đối thủ của lão. Nhưng hiện nay, thân thể bị hạn chế, lại bị Bắc Phong và Lưu Tinh điên cuồng công kích mãnh liệt, ma khí trong cơ thể nhanh chóng hao hết, ý niệm bất cam và đau thương khiến lão bắt đầu suy nghĩ kế hoạch bỏ chạy.
Lòng đã có ý muốn bỏ đi, Ma Thiên tôn chủ vội vàng để ý động tĩnh bốn bề, phát hiện Trần Ngọc Loan đang dùng ý niệm bắt chặt lấy lão, muốn trốn thoát sợ là cũng không dễ dàng. Hơn nữa, theo ý thức phóng ra chung quanh, hình bóng Ma thần Tàn Vô Nguyệt đập vào mắt của lão.
Thời khắc này, Ma Thiên tôn chủ ánh mắt thất kinh, một sự đau buồn dâng lên trong đầu, người duy nhất bên cạnh có thể tin được cũng đã chết trước mắt. Điều này đối với người lạnh lùng tàn khốc như Ma Vương cũng gây nên đả kích rất sâu sắc.
Gầm lên một tiếng điên cuồng, Ma Thiên tôn chủ quên hết tình hình trước mắt, Ma đao trong tay điên cuồng chém ra, làn đao đen ngòm rẻ mây rạch trời mang theo khí điên cuồng hoang dã hung tàn, lập tức đánh lui Bắc Phong và Lưu Tinh.
Thấy vậy, Trần Ngọc Loan quát lên thánh thót, Thiên Hậu linh ở eo lưng chuyển động nhanh chóng, vòng quanh thân thể nàng nâng dần lên trên, khi đến một cao độ nhất định lại quay ngược xuống dưới, không những phát ra những tiếng chuông rung trời, mà còn phát xuất ngọn lửa ánh sáng sắc tím bắn trúng vào lưng của Ma Thiên tôn chủ.
Kêu lên một tiếng thê thảm, Ma Thiên tôn chủ bị một chiêu này đánh bay. Thân thể lão trọng thương ánh ma tán loạn, chân nguyên trong cơ thể rung chuyển không ngừng.
Bắc Phong thấy vậy, cũng không để ý đến bản thân trọng thương, tay phải mang theo một cột sáng màu trắng bạc, nhanh chóng di chuyển đến trên đầu Ma Thiên tôn chủ, đánh lão rơi xuống mặt đất.
Ma Thiên tôn chủ phát hiện được khí tức của hắn, miệng gầm lên điên cuồng, Vạn Ma đao trở tay chém ra, khi Bắc Phong đánh trúng lão, một đao cũng đồng thời đánh bay hắn.
Dương Thiên đỡ lấy thân thể Bắc Phong, thấy mặt hắn tái nhợt, không khỏi thở dài nhè nhẹ, nhanh chóng truyền một luồng chân nguyên vào trong cơ thể hắn, hơn nữa còn đưa hắn xuống mặt đất, rồi phóng thẳng về phía Ma Thiên tôn chủ rơi xuống.
Giữa không trung, Trần Ngọc Loan và Lưu Tinh vội vàng đuổi theo, không đợi Ma Thiên tôn chủ đứng vững, Thiên hậu linh và Thiên Tà Ma Hồn đao đồng thời ép tới, cùng lúc đánh trúng thân thể lão.
Gào lên một tiếng, Ma Thiên tôn chủ xoay người đứng lên, cố gắng né tránh, nhưng tốc độ Dương Thiên rất nhanh, há làm sao để cho lão đang trọng thương đủ sức né tránh được.
Như vậy, Trần Ngọc Loan, Lưu Tinh, Dương Thiên ba người liên tục phát động, trải qua một phen điên cuồng công kích, cuối cùng Ma Thiên tôn chủ ngã xuống không đứng lên được.
Đến lúc này, giao chiến kịch liệt đã đến hồi kết thúc.
Tư Đồ Thần Phong và Thiên Mục Phong trải qua một phen chém giết, tuy không tiêu diệt hoàn toàn được đội quân tà ma, nhưng cũng đã khiến đội quân tan tành, một ít may mắn sống sót đều hoảng sợ bỏ chạy.
Như vậy, sáu người tụ lại với nhau, ánh mắt nhìn lên người Ma Thiên tôn chủ, bắt đầu thương nghị làm sao mới hủy diệt được lão.
Nằm lẳng lặng trên mặt đất, Ma Thiên tôn chủ gào thét:
- Các ngươi không giết được ta. Ta có thân thể bất diệt, cho dù các ngươi công kích như thế nào, tối đa cũng chỉ khiến ta bị trọng thương, lại không cách nào tiêu diệt được ta. Ha ha ha …
Tư Đồ Thần Phong thấy lão đắc ý như vậy, giận dữ nói:
- Câm miệng, xem ta tiêu diệt ngươi như thế nào.
Nói rồi năm kiếm sau lưng cùng phát xuất, hình thành một vòng sáng ngũ sắc trên người Ma Thiên tôn chủ, liên miên không ngừng phát ra làn kiếm công kích thân thể lão.
Mọi người không nói, đều đứng yên lặng lẽ quan sát. Giây lát, thế công của Tư Đồ Thần Phong giảm yếu, lộ ra hình bóng của Ma Thiên tôn chủ, chỉ thấy lão giận dữ mắng mãi không ngừng, dường như một phen công kích không tạo nên chút hiệu quả với lão.
Lưu Tinh vẻ mặt âm trầm, nhỏ giọng nói:
- Hắn mang Ma Vương giáp, đừng nói hủy diệt nguyên thần hắn, ngay cả muốn hủy diệt thân thể hắn cũng là một chuyện rất khốn khó.
Tư Đồ Thần Phong nghe vậy, hỏi lại:
- Nói như vậy, chúng ta chỉ có khả năng vây khốn hắn nhất thời chăng?
Lưu Tinh không nói, cúi đầu trầm tư.
Dương Thiên lại lên tiếng:
- Với tình huống hiện nay, chỉ có người duy nhất đủ khả năng hủy diệt hắn chính là minh chủ. Sáu người chúng ta ở đây, minh chủ là người có khí tức thần thánh nhất. Muốn hủy diệt tà ác, buộc phải có thân thể chí thần chí thánh.
Trần Ngọc Loan chần chừ đáp:
- Với thực lực Ma Vương, có được Ma Vương giáp bảo hộ cơ thể, Thiên Hậu linh của ta sợ cũng không làm được gì hắn, ta cần thần khí mạnh mẽ hơn.
Lời này khiến mọi người khó xử, lúc này đây, làm sao tìm được thần khí vượt qua được Ma Vương giáp?
Ma Thiên tôn chủ nghe rồi, bật cười điên cuồng không thôi, giọng hận thù nói:
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL- Chờ xem, sớm muộn gì ta cũng phải tiêu diệt các ngươi.
Tư Đồ Thần Phong gầm lên:
- Câm miệng, bây giờ diệt ngươi chưa được, chúng ta có thể đem ngươi về, thế nào cũng có biện pháp tiêu diệt ngươi.
Thấy Tư Đồ Thần Phong nổi giận, Thiên Mục Phong vỗ vỗ vai hắn, an ủi:
- Đừng nóng nảy, ta có biện pháp tiêu diệt hắn.
Lời này vừa phát ra, mọi người đều quay lại nhìn hắn, chờ đợi hắn nói tiếp.
Thiên Mục Phong rút "Nhiên Đăng Phật ấn" trong người ra, lên tiếng:
- Đây chính là báu vật Nhiên Đăng Phật ấn của nhà Phật, có thể khắc chế mọi khí tà ma. Ta nghĩ nó hẳn có thể áp chế được sức mạnh của Ma Vương giáp trên người hắn.
Lưu Tinh vẻ mặt mừng vui, gật đầu nói:
- Không sai, đây chính là vật thần thánh nhất của nhà Phật, đủ sức áp chế được ma khí của Ma Vương giáp.
Trần Ngọc Loan cười nói:
- Thế thì tốt, bây giờ để ta tiến công, Thiên Mục Phong thúc động Nhiên Đăng Phật ấn khắc chế ma khí hộ thể của hắn, như vật ta liền có cơ hội hủy diệt hắn.
Gật đầu đồng ý, Thiên Mục Phong lập tức thúc động Nhiên Đăng Phật ấn, khiến nó phân ra làm chín, hình thành một trận pháp nhà Phật phân bố bốn bề Ma Thiên tôn chủ. Sau đó, chín chùm sáng vàng kim ảo hóa thành chín tượng Phật, từng tượng có tư thế khác nhau thúc động Phật pháp, hình thành một vầng mây an tường màu vàng kim phía trên Ma Thiên tôn chủ, liên miên không ngừng phát ra hào quang vàng kim, áp chế ma khí trên người của Ma Thiên tôn chủ tiết ra.
Trần Ngọc Loan thấy vậy, thân thể yêu kiều phi thân bay lượn, ánh tím toàn thân lóe lên như điện, từng tầng hào quang từ trên xuống dưới, đến chân của nàng liền hình thành một đài sen màu tím, khiến nàng hệt như Quan Âm hiện thế.
Phía sau, Trần Ngọc Loan hai tay bắt chéo, một luồng khí thế uy hiếp trời đất bộc phát từ người nàng, hệt như ánh sáng mặt trời chiếu rọi bốn phía, khiến cho tà khí trong phương viên vài trăm dặm bị diệt hết, bao phủ một tầng nhàn nhạt chói lọi.
Trên mặt đất, Ma Thiên tôn chủ gầm rống không ngừng. Vào lúc Nhiên Đăng Phật ấn xuất hiện, một dấu hiện bất ổn dâng lên trong đầu lão. Lúc này thấy vẻ kì lạ trên người Trần Ngọc Loan, trong lòng hắn mơ hồ hiểu được gì đó, lần này sợ bản thân hắn dữ nhiều lành ít. Vì thế, lão cố gắng giãy dụa, đáng tiếc bị ánh Phật chiếu rọi, căn bản không thể động đậy được, chỉ gào lên bất cam, vẻ mặt đầy tức giận khôn cùng.
Giữa không trung, Trần Ngọc Loan lúc này toàn thân ánh tím chuyển thành vàng óng ánh, giữa trán hào quang lóe lên, Tàn Thần quyết xuất hiện. Hai chữ "Tàn Thần" lấp lánh màu vàng thần kỳ không tả được, nhẹ nhàng bay xuống mặt đất, ấn lên thiên linh cái của Ma Thiên tôn chủ.
Thời khắc này, Ma Thiên tôn chủ miệng phát ra những tiếng kêu gào khủng khiếp, toàn thân ma khí lưu động tuôn về phía hai chữ "Tàn Thần", ý đồ ngăn chặn hai chữ này xâm nhập, đáng tiếc lại như thiêu thân, không làm được chuyện gì.
Phát hiện ma khí trên người Ma Thiên tôn chủ điên cuồng, ánh vàng của Nhiên Đăng Phật ấn rực hẳn lên, tự động gia tăng áp lực, nhanh chóng đè nén ma khí xuống.