- Huynh à, lúc nào đã trở thành không đàng hoàng vậy, ngay cả Bách Linh cũng giễu cợt được.

Nhìn khuôn mặt anh tuấn của Lục Vân, Trương Ngạo Tuyết nhỏ nhẹ lên tiếng.

Cúi đầu bật cười, Lục Vân hỏi ngược lại:

- Như vậy không tốt chăng? Lẽ nào các muội thích huynh cả ngày cứ cười ngây ngô không nói lời nào.

Trương Ngạo Tuyết sửng sờ, liếc nhìn Thương Nguyệt, hai người toát ra vẻ trầm tư. Rõ ràng câu này của Lục Vân đã in đậm sâu sắc với bọn họ.

- Có lẽ chúng ta thích yên tĩnh, nhưng cũng nên sống động một chút.

Thương Nguyệt nhỏ nhẹ nói ra suy nghĩ trong lòng.

Đuổi theo Bách Linh, bốn người Lục Vân không lâu đã đến bên ngoài Định Thiên cung. Nhìn xa thấy Lục Doanh, Phần Thiên, Đông hải Long vương, Bắc hải Long vương đã ở đó chờ đợi rồi. Hai bên gặp nhau nói mấy câu khách sáo rồi liền cùng nhau đi vào đại điện, ai nấy tự ngồi xuống cùng nhau bàn chuyện.

Nhìn Lục Vân, Lục Doanh hỏi:

- Lần này các vị quay về nhanh như vậy, đã làm xong mọi chuyện hay cố ý gấp gáp trở về nơi đây?

Lục Vân trả lời:

- Chuyện bọn ta muốn làm không phải trong nhất thời có thể dễ dàng hoàn thành được. Lần này quay lại đây là để nói cho các vị biết, chúng ta sắp sửa đi xa, trong thời gian ngắn có thể không quay lại đây.

Lục Doanh cau đôi mày đẹp, không hiểu lên tiếng:

- Đi xa? Các huynh muốn quay về nhân gian?

Lục Vân lắc đầu nói:

- Không phải nhân gian, địa điểm vẫn ở Hải vực, nhưng nơi chúng ta muốn đến lần này có liên lụy đến bảy hải của Hải vực, vì thế có một số chuyện cần phải hỏi cho rõ trước đã.

Phần Thiên nghe vậy, thử thăm dò:

- Lục Vân, có tin tức rồi?

- Đúng thế, có chút tin tức nên phải đi. Lần này, mục tiêu của chúng ta là Tử hải. Đây là nơi thần bí nhất nhất trong bảy hải của Hải vực, vì thế thời gian ở lại đó có thể rất lâu.

Lục Vân giọng bình thản chầm chậm nói ra.

Lục Doanh cùng với hai vị Long vương của Đông và Bắc hải vừa nghe, lập tức vẻ mặt biến hẳn, đồng thanh la lên:

- Tử hải! Đó có thể nói là đất chết, các vị cần phải nghĩ lại đi thôi.

Lục Vân nghe xong cười thản nhiên. Bách Linh thanh nhã đáp lời:

- Chuyện này chúng ta đã biết, nhưng lại phải đi đến đó. Lần này cho các vị biết, thứ nhất là không muốn các vị lo lắng, thứ hai là để cho các vị biết được hành tung chính xác, một khi phát sinh bất ngờ liền có thể đến đó tìm kiếm. Hơn nữa, chúng ta còn mang lại một tin tốt lành cho các vị, tin chắc các vị nghe được sẽ cao hứng lắm.

Lục Doanh nghi ngờ nhìn nàng, hỏi lại:

- Tin tốt lành? Hiện nay đối với chúng ta, có tin tức tốt lành gì nữa đây?

Bật cười nhẹ nhàng, Bách Linh nói:

- Liên quan đến chuyện Thất Tà thiên quân, các vị có hứng thú chăng?

Đông hải Long vương thất kinh, hỏi dồn:

- Quy trưởng lão nói các vị có hỏi qua chuyện này, lẽ nào các vị thật sự đi tìm Thất Tà thiên quân rồi?

Liếc nhìn mọi người, Bách Linh trầm giọng nói:

- Chúng ta không những đi rồi, còn phát hiện được bí mật Thất Tà thiên quân che giấu đã ba ngàn năm.

- Bí mật, bí mật gì vậy? Nói nhanh đi.

Kinh ngạc nhìn Bách Linh, Bắc hải Long vương không khỏi mở miệng hỏi lại.

Bách Linh cười cười, chậm rãi lên trả lời: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Té ra cái gọi là Thất Tà thiên quân không phải một người, hắn chính là một người và ba thế thân hợp thành. Các vị bình thường gặp được người đó, rất nhiều khả năng là người thế thân. Vì thế, ba ngàn năm qua, vô số người đến đó để giết hắn, không biết tình trạng này, cuối cùng đều chết ở Thiên Tà lĩnh.

- Cái gì, có chuyện này chăng? Thật quá sức tưởng tượng của con người rồi.

Lục Doanh và hai vị Long vương cùng la thất thanh, đối với câu chuyện của Bách Linh, bọn họ rõ ràng khó mà tiếp thu được, vì thế khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc.

Phần Thiên vẻ mặt bình thường, cười nhẹ nói:

- Như vậy có thể nói các vị đã thế thiên hành đạo, trừ hết cơ sở của Thất Tà thiên quân rồi?

Bách Linh nhỏ nhẹ nói:

- Cũng không tính là toàn bộ, bọn ta chỉ giết chết hai thế thân và người chính. Còn lại một thế thân rơi vào tay mấy người Diệp Tâm Nghi.

- Diệp Tâm Nghi! Bọn họ cũng đã đến Hải vực rồi?

Tin tức này khiến Phần Thiên có phần kinh ngạc, rõ ràng chuyện này ngoài dự tính của hắn.

Bách Linh kể hết mọi chuyện đã gặp, cuối cùng nói:

- Trong chín người đó, có bốn người bọn ta không biết, hẳn chính là cao thủ Hư Vô giới. Mục tiêu của bọn họ cũng rõ ràng, đến đây vì vật kia. Vì thế chúng ta phải đi trước một bước, nếu không lại thêm phần phiền toái.

Phần Thiên hiểu ý nàng, gật đầu không nói thêm nhiều. Lục Doanh lại nhìn Lục Vân, trầm giọng nói:

- Các vị quả thật đã giết chết Thất Tà thiên quân?

Lục Vân nói:

- Đúng thế, hắn đã chết trong tay ta. Nhưng thân phận của hắn rất đặc biệt, bản thân không ngờ là một Ma Long.

Lục Doanh nghe vậy kinh hãi nói:

- Ma Long! Đó chính là chủng tộc tàn độc nhất trong Long tộc ở biển. Nghe nói đã sớm tuyệt chủng trong toàn bảy hải mấy ngàn năm trước, hắn vì sao né tránh được tầm mắt của cao thủ bảy hải đây?

Đứng bên cạnh, Đông hải Long vương và Bắc hải Long vương vẻ mặt dị thường, rõ ràng hai chữ Ma Long có ý nghĩa rất phi thường.

Lục Vân nhìn sang chỗ khác, nhẹ giọng nói:

- Không nói đến những chuyện đó nữa, tình hình các vị hiện nay thế nào rồi?

Lục Doanh nghe vậy tỉnh lại, cười khổ nói:

- Tạm thời ổn định, các phương diện đều còn rất kém cỏi. Hiện nay, Quy trưởng lão đã triệu hồi được bộ phận tàn dư cao thủ trước đây, đang từ từ chỉnh đốn lại đội ngũ, phân phái quân đội phòng ngự và thăm dò động tĩnh phụ cận. Còn về phía Bắc hải, Ngạc trưởng lão đã âm thầm quay về, Lỗ tướng quân đang triệu tập được không ít binh lực thất lạc trước đây, đang toàn lực hỗ trợ chúng ta, dự tính an định chuyện Đông hải đã, rồi mới dùng tốc độ nhanh nhất thu lại Bắc hải.

- Cẩn thận là trên hết. Chúng ta rời đi rồi, nhớ tạm thời không cần phải phát động giao chiến quy mô lớn, để tránh rơi vào vết xe đổ. Đợi đến khi bọn ta quay về từ Tử hải, lúc đó cục thế hẳn đã có chuyển biến. Khi đã nắm chắc được thời cơ, muốn thu lại Bắc hải không phải là chuyện khó khăn.

Lục Vân nhẹ giọng an ủi, khuôn mặt mỉm cười cổ vũ.

Bỏ bớt phiền não, Lục Doanh nghiêm mặt nói:

- Yên tâm, hiện nay đã thu lại được Đông hải, chúng ta có niềm tin nhất định đoạt lại được Bắc hải, huynh sẽ thấy.

Thấy mặt nàng đã hùng dũng, Lục Vân vui mừng nói:

- Như vậy ta đã an tâm rồi. Được rồi, không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên đi thôi, các vị bảo trọng.

Đứng dậy, Lục Vân dẫn ba người nữ nói lời từ biệt với mọi người.

Lục Doanh dặn dò:

- Các vị cũng cẩn trọng, nếu gặp nguy hiểm hãy quay về, chúng ta cùng nhau đối mặt.

Mỉm cười gật đầu, Lục Vân cười với hai vị Long vương, sau đó quay người rời đi, miệng lại nhẹ nhàng lên tiếng:

- Nỗ lực lên, hy vọng lần sau quay lại, nơi đây đã khác đi nhiều.

Đứng dậy đưa tiễn, một hàng người chầm chậm rời đi. Đứng ở cửa điện, bốn người Lục Doanh, Phần Thiên nhìn theo bóng bọn Lục Vân đi xa, thỉnh thoảng lại vẫy tay từ biệt, trên mặt mơ hồ hơi phiền muộn.

Đột nhiên, khi hình bóng bốn người Lục Vân sắp biến mất, Đông hải Long vương chợt nghĩ đến một chuyện, vội vàng mở miệng gọi bốn người Lục Vân.

- Sao vậy, cung chủ còn có điều gì cần dặn dò chăng?

Lục Vân không hiểu nhìn Đông hải Long vương, điềm nhiên cất tiếng hỏi.

Vẻ mặt trầm trọng, Đông hải Long vương nói:

- Vừa rồi mới nghĩ đến một chuyện rất trọng yếu, vì thế mới gọi các vị trở lại. Vừa trước, Hải vực đã rung chuyển kịch liệt, chuyện này các vị có cảm ứng được chăng?

Lục Vân nghe xong, trầm ngâm nói:

- Ta nhớ lại, khi ta đang ở Thiên Tà lĩnh, có nghe Thất Tà thiên quân giả nhắc đến một câu, nói là Tỏa Long chuyển chỗ, bốn hải gặp tai ương, Nam hải Lưu Li cung sắp sửa bị hủy diệt rồi.

Đông hải Long vương bật cười khổ sở, than nhẹ:

- Không nói đến việc Nam hải có gặp tai ương không, nhưng bốn hải đối mặt với tai kiếp lớn đó là tất nhiên. Tỏa Long đỉnh, vật chí báu của Tây hải, có công hiệu kìm giữ hồn vía rồng, chính là khắc tinh của Hải Long tộc. Không những không người nào trong bốn hải dám đụng đến nó, ngay cả cao thủ của Hồng hải, Hắc hải, Tử hải cũng không có người nào tình nguyện đi chạm vào nó. Vì thế vật này đã ở Tây hải vài ngàn năm nay bình an vô sự. Hiện nay lại đột nhiên chuyển dời, điều này đã định sẵn có một tai kiếp to lớn không cách nào né tránh.

Nghe thấy vậy, Bách Linh hỏi:

- Theo lời cung chủ, Tỏa Long đỉnh là khắc tinh của Long tộc, mà người thống trị bốn hải lại là Long tộc. Thế thì tại sao cao thủ Hồng hải, Hắc hải và Tử hải trước đây không đến đây cướp đoạt vật này để trấn áp Long tộc bốn hải, nhằm đạt được mục đích thống nhất bảy hải?

Đông hải Long vương than thở:

- Chuyện này nói ra rất dài. Nói đơn giản, ba hải kia không phải là không có chủ ý làm chuyện này, nhưng bọn chúng có điều lo lắng, không dám động đến Tỏa Long đỉnh.

Đối với Hải vực, bảy hải cũng giống như đại đô của nhân gian, hội tụ rất nhiều loại hình sinh linh, chính là nơi phồn hoa nhất. Nhưng nhân gian ngoại trừ đại đô ra, còn có không ít nơi sơn cùng thủy tận, ẩn chứa nhiều kỳ thú thời thượng cổ, hoặc là vật kịch độc, khiến người ta không dám đến gần.

Điểm này, Hải vực cũng giống như nhân gian. Chúng ta cũng sợ sự tồn tại của vật gì đó, giống như Ma Quỷ Hải vực trong ba nơi tuyệt địa nhất. Ở đó, hội tụ vật sống mạnh mẽ nhất Hải vực, bọn chúng không cần phải tu luyện như chúng ta, bọn chúng sinh ra đã có sức mạnh khủng khiếp, đủ để phá hủy mọi thứ văn minh chúng ta sáng lập, chính là uy hiếp lớn nhất với chúng ta.

Cổ xưa truyền lại, những con thú to lớn mạnh mẽ ở Hải vực, đã từng phát động một lần công kích có tính hủy diệt với bảy hải, thiếu chút nữa đã phá nát hoàn toàn văn minh của cả Hải vực.

Lúc đó, cao thủ bảy hải liên thủ chiến đấu, hội tụ sức mạnh bảy hải, vẫn không cách nào chống cự được công kích của con thú lớn. Cuối cùng, mắt thấy bảy hải sắp sửa bị tiêu diệt, một người sau này được xưng tụng là Hải Hoàng đột nhiên xuất hiện. Người này có thực lực kinh thế hãi tục, lại có uy thế trời đất, dẫn dắt những con thú lớn của Hải vực đến Ma Quỷ hải vực hiện nay, phát động một lời cấm chú cùng cực, vây khổn toàn bộ bọn chúng ở nơi đó. Hơn nữa người đó còn lưu lại câu nói cho hậu thế, chỉ cần Tỏa Long đỉnh bất động, lời cấm chú kia sẽ không mất đi hiệu quả. Một khi Tỏa Long đỉnh di chuyển, bốn hải liền phải gặp tai ương.

Vì thế, trong bảy hải, không người nào dám chạm vào Tỏa Long đỉnh. Vài ngàn năm đã qua, Ma Quỷ hải vực vẫn không hề có thú lớn đến xâm phạm bảy hải.

Nghe xong những lời này, Lục Vân nghi ngờ nói:

- Nếu là như vậy, Tỏa Long đỉnh kia do ai đụng đến? Người đó không sợ bảy hải bị hủy diệt, tự mang đến tai ương cho mình?

Đông hải Long vương khổ sở trả lời:

- Điều này ai biết được đây? Ta cho các vị biết chuyện này, chỉ hy vọng các vị cẩn thận, một khi gặp phải thú lớn của Ma Quỷ hải vực, nhớ phải nhanh chóng chạy trốn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play