Hai tay chắp sau lưng, Lục Vân đưa mắt nhìn bốn phía, ra hiệu bằng mắt cho ba người nữ Bách Linh tản ra xa xa, hơn nữa còn vỗ Tứ Linh thần thú, khiến nó bay đến đậu trên vai Trương Ngạo Tuyết.
Để ý đến cử động của Lục Vân, Thất Tà thiên quân hỏi lại:
- Lục Vân, ngươi không sợ ta chạy trốn sao?
Lục Vân cười nhạt, tự tin hỏi lại:
- Sao ngươi không nói thẳng là ta rất cuồng ngạo đi?
Thất Tà thiên quân ánh mắt biến hẳn, giọng tán thưởng đáp lời:
- Được, đối thủ như vậy đời này ta ít được gặp, trong Hải vực có Hàn Ngọc Dương có được mấy phần khí phách này. Đến đây, xem chiêu.
Tay trái đưa ra sau lưng, tay phải đưa thẳng đến trước, lòng bàn tay phát xuất một làn sáng trong suốt, theo sự khống chế của lão bắn thẳng lên trời.
Khi luồng sáng này bắn lên đến trăm trượng, trên đỉnh liền tự động phân tán thành tám luồng sáng tương đối nhỏ bé đảo ngược xuống dưới, hình thành một lưới sáng bao quanh lão và Lục Vân.
Trên mặt biển, khi tám luồng hào quang vừa chạm đến, nước biển phảng phất như chịu một sức hút mãnh liệt, nhanh chóng cuốn lên theo tám luồng hào quang, hình thành một lưới nước.
Hơn nữa, trên mặt biển xuất hiện một cột nước xoay tròn, lắc lư theo hình chữ chi phun lên trời đến dưới chân của Thất Tà thiên quân, hóa thành một mặt bằng xoay tròn, lấp lánh ánh xanh biếc, khiến lão thêm mấy phần uy nghiêm.
Bật cười khẽ, Lục Vân nói:
- Không tồi, đủ phần khí phái, tiếp theo phải xem sức mạnh công kích thế nào rồi. Ra chiêu đi.
Tay phải giơ cao, lòng bàn tay hướng lên trời cao, hào quang ngũ sắc ngưng tụ thành kiếm phát ra làn sáng dài vạn trượng, không ngừng hướng khắp bốn phương.
Từ xa xa nhìn lại, hệt như có trăm ngàn thanh kiếm sáng cuộn lại thành một, trong lúc phân chia và hợp lại lấp lánh ánh ngũ sắc, ánh kiếm sắc bén lan tràn mọi nơi, xâm nhập đến từng phân từng tấc trong kết giới.
Chăm chú nhìn thanh kiếm ánh sáng ngũ sắc trên đầu Lục Vân, Thất Tà thiên quân vẻ mặt nghiêm túc, miệng chợt quát lên một tiếng, tay phải đưa ra trước xoay lật giữa không trung, ánh sáng huyền hoặc trong lòng bàn tay chuyển biến, hào quang màu xanh lục tối, màu tro và màu xanh lam tối đồng thời bộc phát, ngưng tụ thành một cột sáng phức tạp, có tần suất biến ảo nhanh chóng, thúc động biến hóa của không khí trong kết giới.
Trên mặt biển, nước phun lên không, tám cột nước hệt như những con rồng hung hăng, theo sự thúc động của Thất Tà thiên quân co giãn tự nhiên, hệt như tám dải sáng trong suốt, đồng thời xuất hiện bên ngoài thân thể Lục Vân.
Nhìn lại Thất Tà thiên quân trước mặt, Lục Vân tỏ vẻ bình thản. Đợi đến khi tám cột nước đến gần, chàng mới lắc tay phải, lòng bàn tay phát ra hào quang ngũ sắc đột nhiên run lên, hóa thành ngàn vạn làn kiếm, đồng thời chém xuống từ tám hướng, vô số kiếm khí lúc này liền lạc với nhau, tầng tầng lớp lớp như những đợt sóng liên hoàn chém xuống, nhanh chóng phá nát tám cột nước.
Lúc đó, Lục Vân chuyển ý, tay phải lơ đãng lắc lên, thanh kiếm ánh sáng chói mắt trên đỉnh đầu gào lên hạ xuống, chỉ trong sát na đã hoàn thành hai trăm bảy sáu công kích liên hoàn.
Một chiêu này tốc độ rất nhanh, hơn nữa còn bất thình lình. Khi Thất Tà thiên quân phát hiện được nguy hiểm đến gần, muốn né tránh cũng không kịp, chỉ có thể múa hai tay nhanh chóng, phát ra hai luồng hào quang mạnh mẽ, dùng phương thức thẳng thắn để chống đỡ công kích cực nhanh của Lục Vân.
Giữa không trung, tiếng nổ rung trời cùng với hoa lửa rực rỡ, được bọt sóng phụ trợ, khiến cho phương viên vài dặm ánh sáng rực rỡ, tạo nên cảnh tượng tuyệt đẹp không thể tả, nhưng lại ngập đầy vẻ hủy diệt.
Hào quang ngập trời tan biến theo gió, sóng biển tung tóe khắp bốn phương. Khi cuồng phong đã thổi đi xa, Lục Vân vẫn ngạo nghễ giữa không trung, toàn thân lấp lánh ánh sáng vàng kim nhàn nhạt, vẻ mặt hiện lên nụ cười tự tin.
Tình huống của Thất Tà thiên quân hơi bất ổn. Với một chiêu thình lình của Lục Vân, thân thể lão bị hất bay cả chục trượng, toàn thân ánh sáng lóe tắt không ngừng, trong ánh mắt toát ra vẻ kinh ngạc.
Hừ giận một tiếng, Thất Tà thiên quân lắc mình xông đến, ánh mắt âm trầm trừng Lục Vân, miệng gầm gừ nói:
- Một kiếm thật mạnh mẽ, đủ để so sánh với Hàn Ngọc Dương rồi. Bây giờ để ta cho ngươi được thấy qua, cao thủ Hải vực thực sự tiêu diệt địch nhân thế nào.
Ngửa mặt gào lên, toàn thân Thất Tà thiên quân mờ hiện một luồng sáng màu đen luân chuyển, chớp mắt đã phân tán thành một vầng mây. Ở giữa, không khí thổi điên cuồng, một luồng sức mạnh vụt xoay ngưng tụ thành một dòng xoáy màu đen hấp thu không khí bốn bề và nước biển dưới chân, khiến cho không gian lân cận phát sinh biến hóa mạnh mẽ.
Nhìn xa xa hệt như một vầng mây đen chụp xuống mặt biển, bên trong ẩn chứa vô số biến hóa.
Kinh dị nhìn cảnh tượng trước mặt, trong mắt Lục Vân lóe lên ánh bảy màu, Ý Niệm Thần Ba đang nhanh chóng dò xét hành động của Thất Tà thiên quân, phát hiện ra bên ngoài thân thể lão có một tầng kết giới phòng ngự quen thuộc, ngăn trở Ý Niệm Thần Ba không cho tiến thêm bước nào để dò xét.
Tình huống bên trong tạm thời không hiểu được, nhưng tình cảnh bên ngoài lại khiến Lục Vân kinh ngạc.
Thất Tà thiên quân vốn đang dùng một phương thức mà Lục Vân chưa từng thấy, để ép chặt nước biển và không khí thành một thể, hình thành một loại vật thể hỗn hợp nước và khí.
Đây cũng là một loại dịch, nhưng tính chất rất kỳ dị đặc biệt, có tính dẻo dai rất tốt, ẩn chứa khí sinh sôi không ngừng, hệt như mộc và hỏa trong ngũ hành gặp nhau, khí thế tăng hẳn.
Loại tình hình này, Lục Vân mới lần đầu gặp.Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL Trong tình hình chưa có kinh nghiệm, Lục Vân tỏ ra vô cùng cẩn thận, lập tức bố trí phòng ngự bên ngoài thân thể.
Sau đó, Lục Vân dựa thẳng vào đặc điểm vô cùng dẻo dai của hỗn hợp này, thi triển “Thái Huyền Liệt Thiên kiếm quyết” của Đạo gia, dùng mũi kiếm sắc bén, kết hợp với phương thức đánh thẳng, phát động tiến công đầu tiên.
Chỉ thấy Lục Vân đưa tay phải chống trời, lòng bàn tay ánh xanh lam thành cột, một cột kiếm dài vài trăm trượng có uy thế bá thiên, hệt như sấm sét, hung hăng chém thẳng vào vầng mây do Thất Tà thiên quân tạo nên.
Một kiếm cực mạnh, mây trời biến ảo. Thất Tà thiên quân ẩn mình trong mây đen dường như cảm nhận được một chiêu đáng sợ, nhanh chóng đưa ra quyết định phản kích.
Sáu dải sáng màu đen bắn ra từ trong vầng mây, hội tụ giữa không trung thành một cột sáng màu đen đón đỡ một kiếm của Lục Vân.
Hai bên gặp nhau, không khí rung chuyển, làn sáng vỡ vụn theo tiếng sấm dày đặc truyền khắp bốn phương. Một kiếm của Lục Vân uy lực rất mạnh. Làn sáng màu đen do Thất Tà thiên quân tạo ra nhanh chóng thất bại, chỉ trong chớp mắt đã vụn vỡ tan nát.
Nhưng đúng vào lúc đó, đợt phản kích thứ hai của Thất Tà thiên quân bộc phát, bốn luồng sáng màu xanh lục tối cuộn đến hệt như bốn tua bạch tuộc, cuốn chặt lấy một kiếm của Lục Vân, ý đồ muốn ngăn trở chàng chém xuống.
Nhưng lần này, phản kích của Thất Tà thiên quân lại thất bại, một kiếm sắc bén của Lục Vân càng lúc càng gần.
Thấy vậy, Thất Tà thiên quân dường như nổi giận, lần thứ ba phản kích. Chỉ thấy một cột sáng đường kính hơn sáu thước bắn ra, khi gặp phải cột kiếm của Lục Vân liền giao chiến kịch liệt, lần lượt tan đi, trong nhất thời khó mà phân cao thấp, không ai nhường cho ai.
Cảnh tượng này kéo dài không lâu. Rất nhanh, cột kiếm của Lục Vân mờ đi, cuối cùng tan biến cùng với phản kích của Thất Tà thiên quân. Đến lúc này, tiến công của Lục Vân chưa hề thu được kết quả như mong muốn.
Nhưng Thất Tà thiên quân dường như đã sớm tính trước, lợi dụng trong lúc một kiếm của Lục Vân không thu được kết quả, trong vầng mây đen bắn ra vô số tinh thể khí nhỏ bé màu đen, dùng tốc độ nhanh chóng, tổ chức một tấm lưới to màu xanh lục đậm xung quanh Lục Vân.
Kinh dị nhìn tới trước, trong lòng Lục Vân hơi kinh ngạc. Đối với Thất Tà thiên quân, chàng lúc này càng hiểu rõ. Trước đây, khi bản thân chàng đánh ra một kiếm, Thất Tà thiên quân đúng là có khả năng ngăn trở ngay từ đầu.
Nhưng lão không làm như vậy, lão cố ý làm như mình yếu thế, lợi dụng chớp mắt mình buông lỏng cảnh giác, bắt được cơ hội thoáng qua phát động kế hoạch định sẵn đã lâu.
Một địch thủ như vậy đúng là đáng sợ, đồng thời cũng đáng để coi trọng. Vì thế, Lục Vân thôi nghĩ lung tung, toàn thân bộc phát ra khí thế kinh người, dự tính chân chính so tài cao thấp một phen.
Nhìn thấy lưới sáng màu xanh lục đậm đang thu nhỏ, khóe miệng Lục Vân khẽ nhếch lên, hai tay bắt chéo trước ngực, mười ngón tay bắt chặt pháp ấn hoa sen, ánh sáng vàng kim toàn thân lập tức tỏa ra bốn phía, ánh Phật cực dương cực cứng cùng với khi từ bi an tường không ngừng khuếch tán ra bên ngoài, hơn nữa còn hình thành một kết giới phòng ngự ngăn cản lưới sáng đó thu nhỏ lại.
Hành động của Lục Vân thu được một thành quả nhất định. Nhưng điều khiến chàng không ngờ được, ánh Phật do chàng phát ra tuy có được sức mạnh tịnh hóa tà ác, nhưng lại không cách nào đánh tan được sức trói buộc của lưới sáng, thân thể bị vây khổn chặt chẽ bên trong.
Đối với cảnh tượng này, Thất Tà thiên quân sớm biết trước. Trong vầng mây đen bắn ra vài trăm làn đao phong có sắc thái khác nhau chém vào ánh Phật màu vàng kim của Lục Vân, dần dần áp bức được lưới sáng phòng ngự của chàng.
Đồng thời, lưới sáng màu xanh lục đậm đang vây khốn Lục Vân lúc này cũng lấp lánh làn sáng đen ngòm, đỏ đen, đang dùng sức mạnh tà ác dung hòa sức mạnh ánh Phật của Lục Vân, phối hợp với những đao phong bốn bề liên miên không ngừng từng bước từng bước dồn Lục Vân vào con đường chết.
Nguy hiểm như vậy, đối với Lục Vân, có thể nói là thường xuyên phải gặp. Chàng không chút kinh hoàng, nhưng lại phát hiện hơi kỳ quái, vì sao tấm lưới sáng của Thất Tà thiên quân lại có được sức mạnh trói buộc mạnh mẽ như vậy?
Lục Vân không hiểu, chân nguyên trong cơ thể biến hẳn, ánh sáng ngũ sắc chớp mắt đã bộc phát, mang theo uy thế kinh trời, lập tức mở rộng lưới sáng của Thất Tà thiên quân, triển khai phản công mãnh liệt, ý đồ muốn phá vỡ lưới sáng này.
Làn sáng ngũ sắc của Lục Vân có pháp quyết Phật, Đạo, Nho, Quỷ, Ma năm phái, có được tần suất và tính chất chuyển biến chân nguyên theo ý muốn, đạt được công hiệu phá giải tối đa.
Nhưng Lục Vân lại thất vọng, chàng tuy có được thực lực rất mạnh, nhưng lưới sáng đó của Thất Tà thiên quân hệt như nước biển, địch tiến ta lui, địch lui ta tiến, làm thế nào cũng không thoát ra được.
Như vậy, Lục Vân liền rơi vào thế bị động, không tìm được giải pháp phá giả nào, đành để cho Thất Tà thiên quân điều khiển theo ý muốn.
Phát giác được Lục Vân không ổn, Bách Linh, Thương Nguyệt, Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt đều biến, toát ra vẻ lo lắng.
Thất Tà thiên quân đắc ý cười lớn, trồi lên từ trong vầng mây đen, nhìn Lục Vân đang bị vây khốn, đắc ý quát lên:
- Lục Vân, ngươi không ngờ được đâu. Chiêu này thật ra không tinh thâm bí ảo, nhưng đối với cao thủ nhân gian thì luôn linh nghiệm. Hiện nay, ta để cho ngươi được thấy, Thất Tà thiên quân ta thật sự lợi hại ở chỗ nào. Nhìn cho rõ, Ma Long phi thiên, nộ hải thiên khiếu! (2)
Ghi chú:(1) Chú thích: không biết vì sao sau khi tác giả chỉnh sửa lại
(2) Ma Long phi thiên, nộ hải thiên khiếu! = Ma Long bay lên trời, giận biển kêu trời.