Ngọn lửa xanh u thẫm đại biểu cho sự hủy diệt. Khi người đàn ông đó không còn sức giãy dụa, thân thể lập tức biến thành một con bạch tuộc to lớn cả trượng, dần dần bị đốt cháy thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành tro bụi.
Thu tay lại, Thương Nguyệt điềm nhiên bật cười, nhỏ nhẹ lên tiếng:
- Sinh vật trong nước có tính ỷ lại rất lớn đối với nước, một khi dùng lửa thiêu đốt, hẳn có thể khiến cho bọn chúng bị đánh trí mạng.
Bách Linh cười nói:
- Quả thật không sai, chỉ cần phối hợp với hoàn cảnh, cho dù ở trong nước biển, lửa to cũng phát huy được uy lực không ngờ của nó. Được rồi, không nói đến chuyện đó nữa, đi vào bên trong coi tình hình thế nào.
Đi thêm vài trượng, một cửa động to chừng một trượng hiện ra trước mắt ba người nữ. Trên mặt đất, ba người nằm dài không hề phản ứng. Phải quan sát cẩn thận mới biết được bọn họ đều đang hôn mê.
Đưa mắt ra hiệu, Bách Linh nói:
- Tỷ và Ngạo Tuyết thăm dò một chút, Thương Nguyệt lưu lại nơi đây để tránh xảy ra chuyện bất ngờ.
Nói rồi liền cùng Trương Ngạo Tuyết đến bên ba người, tra xét cẩn thận.
Quan sát rồi, Bách Linh và Trương Ngạo Tuyết phát hiện ba người nằm trên mặt đất là hai nam một nữ, trong đó người nữ ước chừng hai sáu hai bảy tuổi, tướng mạo có mấy phần xinh đẹp, lúc này đã đang hấp hối, sinh mạng không còn được bao lâu.
Hai người đàn ông có một người già một người trẻ. Ông già chừng hơn năm mươi tuổi, thân thể ốm yếu, có vài phần khí chất văn nhã, người trẻ chưa tới ba mươi, tướng mạo xấu xí nhưng thân thể cường tráng. Hai người đàn ông này, lão già chỉ đang hôn mê, chân nguyên trong cơ thể vô cùng mạnh mẽ, người trẻ khí mạch hư nhược, đã đến mức dầu sắp cạn.
Nhìn ba người này, Bách Linh cau mày chỉ lão già nói:
- Người này mơ hồ có chút ấn tượng, dường như là cao thủ của Vân Chi Pháp giới, nhưng không biết làm sao lại rơi vào tay của Thất Tà thiên quân.
Trương Ngạo Tuyết suy đoán nói:
- Không biết có phải do bởi người này mà bọn Diệp Tâm Nghi và Thất Tà thiên quân mới phát sinh tranh chấp?
Bách Linh cũng khó mà xác định, nhỏ nhẹ nói:
- Điều này khó nói rõ được, hay là chúng ta xem có thể cứu tỉnh hai người kia, hỏi lại tình hình của bọn họ.
Nói rồi trên đỉnh đầu hào quang lóe lên, Ngũ Sắc tiên lan tự động bay ra, phát xuất linh khí mạnh mẽ, cứu chữa hai người đang suy yếu đó.
Rất nhanh, người nữ từ từ tỉnh lại. Nhờ có linh khí của tiên lan hỗ trợ, người đó mở đôi mắt màu xanh biếc, ngờ nghệch nhìn Trương Ngạo Tuyết và Bách Linh.
- Hai vị là ai?
Thanh âm rất yếu ớt, rõ ràng người nữ này trạng thái rất bất ổn.
Bách Linh cười cười thiện cảm, nhỏ nhẹ nói:
- Chúng ta đến từ một nơi khác. Ta tên là Bách Linh, còn đây là Trương Ngạo Tuyết. Ngươi là ai, có thể cho chúng ta biết một số chuyện liên quan chăng?
Người ánh mắt khẽ dời nhìn đến người đàn ông xấu xí bên cạnh, khuôn mặt liền lộ vẻ kích động, nhẹ hô lên:
- Đại ca, huynh tỉnh lại đi …
Thân thể run lên, khóe miệng người nữ trào ra vết máu, khuôn mặt lập tức ảm đạm, toàn thân từng bước từng bước tiến gần đến cái chết.
Bách Linh lắc đầu than thở, tiếc hận nói: Nguồn truyện:
Truyện FULL- Đáng tiếc, cô nếu như bình tĩnh nói, còn có một tia hy vọng sống sót. Bây giờ đã trở nên như vậy, chúng ta cũng không cách gì cứu được.
- Đa tạ ý tốt của các vị, ta có thể hỏi nơi đây là đâu không?
Người nữ đó ánh mắt vô thần nhìn Bách Linh, cất tiếng hỏi.
Bách Linh đáp:
- Đây là Thiên Tà lĩnh, lẽ nào cô chẳng biết?
Người nữ đó ánh mắt hơi biến đổi, ngây ra thấp giọng nói:
- Thiên Tà lĩnh …Sao ta lại đến nơi này? Đúng ra ta phải ở Ma Thánh phong mới đúng chứ, làm sao lại xuất hiện ở Thiên Tà lĩnh …
Thanh âm đến đây ngắt ngang, người nữ đó không kịp nói ra mình là ai, cứ thế mà ra đi.
Theo cái chết của người nữ đó, thân thể cô bắt đầu biến đổi, chớp mắt liền biến thành một con cá to khoảng một trượng, nằm ngay thẳng ở nơi đó. Đối với sinh vật Hải vực, Bách Linh và Trương Ngạo Tuyết đều không biết rõ, hai người chỉ biết đây là một con cá, nhưng tên là gì lại không biết được.
Lúc này, người đàn ông đã có tri giác rồi, chầm chậm mở hai mắt. Khi hắn thấy Bách Linh và Trương Ngạo Tuyết, trong mắt rõ ràng lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng khi hắn thấy con cá bên cạnh, miệng không khỏi gầm lên một tiếng, sự bi thương đau khổ vô tận mờ hiện lên mặt, không kịp nói một câu liền ngưng thở.
Nhìn thấy người đàn ông biến thành cá, Trương Ngạo Tuyết cảm xúc nói:
- Ngàn năm tu hành, chỉ để thành người, đáng tiếc cuối cùng vẫn là cá.
Bách Linh vỗ vỗ vai nàng, an ủi:
- Đừng nghĩ quá nhiều, chúng ta nên giữ tâm tình bình tĩnh, như vậy phiền não mới bớt đi một chút. Bây giờ, chỉ còn một lão già này, mang đến cho Lục Vân thấy. Nếu như là cao thủ của Vân Chi Pháp giới, muội cho là huynh ấy sẽ xử lý như thế nào?
Trương Ngạo Tuyết nghe vậy chần chừ một lúc mới trả lời:
- Sao phải để cho huynh ấy chọn lựa vậy. Chúng ta có thể không để cho huynh ấy có cơ hội chọn lựa, như vậy huynh ấy hẳn không cần cân nhắc.
Bách Linh nhìn nàng, nhỏ nhẹ nói:
- Đây là tình ái chăng?
Trương Ngạo Tuyết điềm đạm cười nói:
- Tỷ cho là như vậy chăng?
Bách Linh gật đầu nói:
- Muội nói đúng, chúng ta hẳn không nên gây quá nhiều áp lực cho huynh ấy, đi thôi.
Lắc mình bỏ đi, hai người nữ cùng với Thương Nguyệt đi thẳng về phía đường hầm còn lại.
Quay lại ngã ba, Tam Đầu linh xà đang trấn giữ nơi đây. Bách Linh hỏi han một lúc, biết được không có gì thay đổi liền cùng Thương Nguyệt và Ngạo Tuyết âm thầm tiến vào.
Đi được chục trượng, Trương Ngạo Tuyết đột nhiên ngừng lại, cảnh giác lên tiếng:
- Cẩn thận, có sát khí, rất bí mật hơn nữa lại vô hình.
Thương Nguyệt nghe vậy trầm giọng nói:
- Nếu đã bị phát giác, chúng ta sao không thản nhiên lên, xem thử nơi đây thật ra ẩn chứa bí mật thế nào.
Bách Linh tán đồng nói:
- Được, cứ như lời của Thương Nguyệt, quang minh chính đại tiến đến.
Dứt lời toàn thân lóe lên hào quang, một kết giới ngũ sắc chiếu sáng đường hầm, chầm chậm tiến mạnh vào trong.
Theo sau Bách Linh, Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt ai nấy cẩn thận cảnh giác, kết giới của ba người nữa có màu sắc khác nhau, hình thành một cảnh tượng hoa mỹ, trong vẻ thần thánh lại có mấy phần thanh nhã.
Dường như phát hiện được ý nghĩ của ba người, sát khí ẩn núp không hiện ra âm thầm rút lui, đồng thời một âm thanh trong động vang lên:
- Đã nhiều năm rồi, cuối cùng có người phát hiện được bí ẩn nơi đây, quả thật là chuyện đáng khen ngợi.
Bách Linh không hề dừng bước, lạnh nhạt nói:
- Có khách phương xa đến, chủ nhân không hiện thân tiếp đãi, đây có thể cho là chuyện thiếu lễ phép rồi.
Phía trước, ánh sáng đột nhiên xuất hiện, ngọn lửa lay động từ xa đến gần, cả đường hầm được chiếu sáng, nhưng lại không phát hiện được ánh sáng phát xuất từ nơi đâu.
Ánh mắt thất kinh, Bách Linh chớp mắt liền khôi phục lại bình tĩnh, tay ngọc nhẹ nhàng vuốt ve Tam Đầu linh xà trên vai, miệng lại nhẹ hừ giọng nói:
- Té ra là có động khác, quả thật là nơi ẩn thân tuyệt hảo.
Thương Nguyệt nghe ra ý châm chọc trong lời của nàng, liền tiếp lời nói:
- Cao thủ hải tộc vô số, thiện nghệ núp trong huyệt động nhất chính là lão bất tử con rùa rụt cổ.
Bách Linh cười nói:
- Nói đúng, ta thiếu chút nữa quên đi con rùa đen rút đầu danh tiếng nhất của Hải vực.
- Có sức hơn thua lời nói, lẽ nào đây là điểm tuyệt vời của cao thủ nhân gian?
Trong tiếng chất vấn, một bóng người lóe lên vừa vặn chặn ngang đường của ba người nữ.
Chăm chú nhìn người trước mặt, Bách Linh, Thương Nguyệt, Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt biến hẳn, kinh ngạc hô lên:
- Thất Tà thiên quân!
Người đó nghe vậy sửng sờ, nhưng chớp mắt liền bình tĩnh lại, cười ha hả nói:
- Té ra các vị đã biết đại danh của ta, như vậy ta cũng đỡ mệt phải tự giới thiệu. Ba vị mỹ nữ từ nhân gian xưng hô như thế nào đây?
Bách Linh thông báo tên họ một lượt, sau đó hỏi:
- Thất Tà thiên quân không ở trên thần điện đãi khách, quả thật khiến chúng ta tìm kiếm nhiều.
Ánh mắt người đó hơi động đậy, cười ha hả nói:
- Cả ngày có người đến tìm, bản thiên quân tự nhiên muốn tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi, nếu không còn bị người ta làm phiền.
Bách Linh trong mắt lóe lên ánh sáng thần thánh, hừ giọng nói:
- Phải vậy chăng? Ngươi không thấy lấy cớ như vậy rất khiên cưỡng chăng.
Người đó sắc mặt lạnh lại, hừ giọng nói:
- Chuyện của bản thiên quân còn không để cho ngươi đến giáo huấn. Bây giờ các ngươi dám xông vào cấm địa của bản thiên quân, thế thì hãy lưu lại bồi tiếp thiên quân thôi. Ha ha ha… Phụ nữ xinh đẹp như vậy, có thể nói là không tìm được ở Hải vực.
Bách Linh mặt ngọc lạnh lại, ánh mắt như đao nhìn lão, lạnh nhạt nói:
- Ai cũng nói ngươi là ác ma của Hải vực, nhưng mạng rất dài. Ta xem ra hẳn ngươi ẩn núp nơi đây chắc có quan hệ rất lớn.
Nụ cười biến mất, Thất Tà thiên quân ánh mắt sắc bén nhìn Bách Linh chất vấn:
- Lời này của ngươi có ý gì đây?
Bách Linh hừ giọng nói:
- Ngươi thấy còn không đủ rõ ràng chăng?
Thất Tà thiên quân âm trầm, hai mắt híp lại thành một đường, trầm giọng nói:
- Có một số lời cần phải hỏi rõ một chút để tránh hiểu lầm.
Bách Linh bật cười lạnh như băng, nghiêng đầu nói với Trương Ngạo Tuyết:
- Ngạo Tuyết, muội đến cho hắn biết lời của tỷ là có ý như thế nào.
Trương Ngạo Tuyết liếc nhìn Thất Tà thiên quân, trong mắt lạnh nhạt vô tình, giọng lạnh lùng nói:
- Từ nơi đây đi tới, xuyên qua một ngã ba nữa, lại qua cự ly chừng ba mươi sáu trượng, liền xuất hiện một căn phòng đá. Trong đó, còn có hai người tướng mạo hệt như người trước mặt. Khí tức bọn họ hơi bất đồng, trong đó có một người giống với người trước mặt nhất, còn một người khác mờ mịt, ta nghĩ đó mới quả thật chính là Thất Tà thiên quân. Vị ở trong Thất Tà điện trước đây phần lớn cũng chỉ là một thế thân mà thôi.
Nghe vậy, Thất Tà thiên quân vẻ mặt biến hẳn, gằn giọng nói:
- Không thể nào, ngươi không thể nào biết được những chuyện này!
Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt vô tình, Bách Linh lại cười lạnh nói:
- Sao vậy, còn cần phải nói thêm rõ ràng nữa không đây?
Thất Tà thiên quân giận dữ không dứt, quát lên:
- Nếu bọn ngươi đã một lòng muốn chết, thế đừng trách ta ra tay độc ác, xem chiêu đi.
Hình bóng lóe lên biến mất, Thất Tà thiên quân chớp mắt liền xuất hiện ở trước mặt Bách Linh, lòng bàn tay phải ánh sáng màu xanh bích lóe lên như điện, ảo hóa thành một luồng sáng bắn thẳng đến cổ của Bách Linh.
Đối mặt với công kích của địch nhân, Bách Linh vẻ mặt lặng như nước, khi luồng hào quang đến gần, tay phải xoay lên chuyển động, một luồng hào quang sắc bén biến thành một thanh kiếm ánh sáng chém thẳng xuống trước vừa hay gặp đúng luồng hào quang đó. Hai bên giằng co một lúc liền tự động văng ra.
Đồng thời, trên vai Bách Linh lóe lên ánh sáng, Tam Đầu linh xà bắn ra như tên, hóa thành một luồng lửa đỏ nhỏ bé, khi xuyên qua thân thể của Thất Tà thiên quân, liền đột nhiên lớn lên, lập tức phá nát thân thể của hắn.
- Đáng ghét, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!
Tiếng gầm rống vang vọng trong đường hầm, Thất Tà thiên quân lần đầu giao chiến đã bị trọng thương, bất đắc dĩ phải thối lui.