Bách Linh thu thập được Huyết Ma rồi, Thương Nguyệt cũng đã tiêu diệt được Nghịch Thanh. Như vậy, bây giờ chỉ còn lại Hắc Bạch song tà đang tranh đấu với tử thần dưới thế công sắc bén của Trương Ngạo Tuyết.

Lúc này, Hắc Sát đã trọng thương không còn sức, sau khi đã chuyển biến vài loại phương thức vẫn thất bại như cũ, hắn hoàn toàn tuyệt vọng, ngay cả niềm tin trốn thoát cuối cùng cũng đã tan biến hoàn toàn.

Bạch Diệu thông minh hơn Hắc Sát, hắn khi thấy tình thế không ổn, liền lập tức chuyển sang phòng ngự. Tuy kết quả tuyệt đối không như mong muốn, nhưng ít nhất so với tình huống lỗ mãng của Hắc Sát vẫn còn tốt hơn một chút.

Đi đến bên cạnh Thương Nguyệt và Phần Thiên, Bách Linh liếc nhìn Trương Ngạo Tuyết cười nhẹ lên tiếng:

- Mọi chuyện thuận lợi, chỉ còn đợi Ngạo Tuyết là xong.

Thương Nguyệt điềm nhiên tiếp lời:

- Đúng thế, chúng ta nơi đất rất thuận lợi, không biết tình hình Lục Vân bên dưới thế nào, bọn họ nơi đó …

Ánh đen chợt lóe lên, một luồng ánh sáng âm u từ trong cốc bắn ra, cắt ngang lời của Thương Nguyệt, khiến ba người phải chú ý.

- Ngạo Tuyết cẩn thận.

Bách Linh nhẹ hô khi nàng phát hiện luồng ánh đen đó đang bắn thẳng về phía Trương Ngạo Tuyết, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.

Ánh đen xuất hiện rất gấp gáp, khi Trương Ngạo Tuyết phát hiện được thì đã đến gần. Vì thế, Trương Ngạo Tuyết xoay chuyển ý nghĩ, Tử Ảnh thần kiếm trên đỉnh đầu rực ánh hào quang, phát ra một luồng ánh tím rực rỡ, đón lấy ánh đen đang xông đến, hai bên chạm tại một điểm, bộc phát tiếng sấm rung trời.

Trong nước biển, khí lưu phát nổ không cách nào tạo ra được làn sáng và sương khói, chỉ khiến cho nước biển rung động, làm cho khu vực vặn vẹo uốn éo.

Đến lúc này, Trương Ngạo Tuyết theo sự lưu động của nước biển lùi lại vài trượng. Bạch Diệu lợi dụng thời cơ, thân thể nhanh chóng chạy về nơi xa, kết quả vẫn không thoát khỏi được làn kiếm của Trương Ngạo Tuyết, bị một làn sáng tím rực rỡ bổ đôi, gần như chỉ có nguyên thần yếu ớt thoát đi được.

Hắc Sát không có được tâm cơ của Bạch Diệu, hắn chỉ trôi theo dòng nước, khi phát hiện bị Trương Ngạo Tuyết tập kích, không những không bỏ chạy, ngược lại hắn cố lấy dư lực còn lại phát động một chiêu mãnh liệt.

Vì thế, Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt lạnh lại, trong mắt lóe lên ánh sáng thần thánh phát ra, một luồng ánh tím nhàn nhạt mang theo ba trăm bảy mươi hai kiếm chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Hắc Sát, lập tức nghiền nát hắn. Cảnh này khiến cho ba người Bách Linh thất kinh, kiếm quyết của Trương Ngạo Tuyết sắc bén kinh người.

Cách đó vài trượng, làn đen bị hất lùi thấy được sự bá đạo của Trương Ngạo Tuyết, lợi dụng lúc nàng đang chú ý đến Hắc Sát, âm thầm vọt người đi theo hướng ngược lại. Tốc độ của làn đen vô cùng nhanh chóng, Trương Ngạo Tuyết tuy phát hiện được ý đồ của hắn, nhưng do bởi hình thể của hắn rất nhỏ, tốc độ lại rất nhanh, cuối cùng Trương Ngạo Tuyết đành bỏ qua không truy kích được.

Thu lại thần kiếm, Trương Ngạo Tuyết đến bên cạnh ba người Bách Linh, điềm nhiên lên tiếng:

- Chúng ta xuống dưới đó thôi.

Bách Linh mỉm cười gật đầu, vỗ vỗ nhẹ Tam Đầu linh xà trên vai, cười nói:

- Nơi đây giao lại cho ngươi, nhớ không được để cho người nào thoát được.

Tam Đầu linh xà ngẩng cao đầu, hướng về Bách Linh không ngừng gật đầu, khiến cho bốn người phải chú ý.

Lắc đầu thở dài, Thương Nguyệt cảm xúc cất lời:

- Trước đây nó uy võ thế nào, lúc này lại thuận thảo như vậy.

Trương Ngạo Tuyết cười cười, vỗ lên vai nàng, kéo nàng lặn xuống phía dưới.

------------------------------------

Giận dữ trừng mắt nhìn Lục Vân, Liễu Thiên Hoa đã biến hình thành rồng, hai mắt phát ra ánh sáng thần kỳ khiến người ta khiếp sợ, trong miệng lưỡi rồng thò ra thụt vào, hóa thành cột nước mạnh mẽ bắn thẳng xuống đáy biển.

Thấy vậy, Lục Vân không chút để ý, chàng chỉ vỗ vỗ vào Tứ Linh thần thú trên vai, dặn dò:

- Ngươi hãy qua một bên chơi đùa, xem ta thu thập con rồng điên cuồng này như thế nào.

Tứ Linh thần thú nghe vậy bay lên, miệng cười trêu chọc:

- Tên này tuy không đáng gì, nhưng ở nơi đây ngươi phải lưu ý, tránh việc không cẩn thận lại bị lật thuyền, như vậy thì mất mặt lắm đó.

Lục Vân mắng:

- Ngươi đi đi, đợi ta sẽ thu thập hắn xong mới giáo huấn ngươi.

Còn đang nói hai tay giang ra, chưởng lực bắn ra, thân thể mượn lực lùi lại, né tránh một chiêu công kích của Liễu Thiên Hoa.

Phản ứng của Lục Vân không chút thần kỳ, Liễu Thiên Hoa đã sớm dự báo được kết quả này, không đợi thân hình Lục Vân ổn định, đuôi rồng to lớn liền dùng sức quất ra, một luồng sức mạnh ngầm phát ra thúc đẩy nước biển lân cận hình thành một luồng nước không gì chống cự nổi, cuốn thẳng về phía Lục Vân. Đồng thời, Liễu Thiên Hoa múa vuốt rồng lên, phát ra hai luồng hào quang màu xanh lam, hệt như hai con rồng ánh sáng gào thét phóng thẳng về phía Lục Vân.

Nhìn công kích của con rồng to lớn, vẻ mặt Lục Vân hơi mờ lên nét cười nhàn nhạt, chỉ một tích tắc, chân nguyên trong cơ thể nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, khiến cho bản thân và nước biển bên ngoài hóa thành một thể, vào đúng lúc công kích của Lục Vân đến gần, thân thể chàng đột nhiên biến mất, một lát sau liền xuất hiện bên trái của Liễu Thiên Hoa cách khoảng năm chục trượng. Điều này khiến cho Đông hải Long vương, Lục Doanh và Quy trưởng lão đang đứng quan sát thất kinh, mặt đầy vẻ không tin tưởng được.

Tốc độ của Lục Vân nhanh đến kinh người, thân là vương giả của Hải vực, theo hiểu biết của Đông hải Long vương, ngoại trừ cá kỳ có thể đạt đến tốc độ này ra, còn những giống hải tộc khác, cho dù là Long tộc cũng không thể theo kịp. Đương nhiên, hải tộc rất nhiều chủng loại, tốc độ di động trong cự ly ngắn như vậy không phải không có người có thể làm được. Nhưng Lục Vân là cao thủ đến từ nhân gian mà có được biểu hiện như vậy, thì đây là lần đầu tiên.

- Phụ vương, Lục Vân huynh ấy làm sao được như vậy?

Kinh ngạc nhìn Lục Vân không ở xa lắm, Lục Doanh nhịn không được hiếu kỳ hỏi han.

Đông hải Long vương lắc đầu đáp:

- Ta cũng không biết. Vừa rồi mới được thấy, loại tốc độ hắn vừa thể hiện cơ hồ không thuộc về Hải vực, trừ phi tự mình trông thấy, nếu không ta căn bản không dám tin như thế được.

Quy trưởng lão nghi hoặc tiếp lời:

- Có phải do một loại pháp quyết thần bí nào đó của nhân gian tạo nên không?

Đông hải Long vương chần chừ giây lát đáp lại:

- Điều này không thể đoán được, chỉ có thể hỏi thẳng Lục Vân thôi.

Liễu Thiên Hoa gầm lên một tiếng, trên đầu rồng uy vũ không có vẻ gì đặc biệt. Đối với việc né thoát của Lục Vân, tự nhiên hắn vô cùng kinh hãi, nhưng vì cố gắng giữ mặt mũi nên Liễu Thiên Hoa tránh không để ý đến, thân thể chỉ đột nhiên lặn xuống, ép Lục Vân vào không gian tương đối nhỏ hẹp.

- Lần này ngươi có can đảm thì đừng né tránh.

Vuốt rồng chụp lên, ánh xanh lam bắn ra, cột sáng to khoảng ba thước mang theo khí huyền âm phóng thẳng đến đầu của Lục Vân.

- Kế khích tướng này trực tiếp quá, lần sau nhớ học hỏi để thông minh hơn một chút.

Không né không tránh, tay phải Lục Vân múa lên, một làn kiếm màu xanh thẫm bắn ra, khi phóng ra dài đến chừng chục trượng liền đón lấy công kích của Liễu Thiên Hoa.

Cột sáng sắc xanh lam đối mặt với làn kiếm màu xanh, hai bên giao tranh kịch liệt bộc phát những làn sáng chói mắt, khiến cho nước biển lân cận rung chuyển, hình thành một dòng xoáy to khoảng một trượng cuốn lấy Lục Vân vào bên trong.

Liễu Thiên Hoa thấy vậy, không khỏi bật cười điên cuồng, đuôi rồng to lớn vỗ xuống, ý đồ muốn đập nát Lục Vân.

Dưới đáy cốc, ba người đang xem biến hẳn sắc mặt. Lục Vân lúc này đang bị dòng xoáy quấn lấy, cho dù muốn né cũng cần khoảng thời gian nhất định. Như thế chẳng phải tạo nên cơ hội thuận lợi cho Liễu Thiên Hoa ra tay.

Giữa dòng xoáy, Lục Vân thấy vậy không thèm để ý, hành động này của chàng chính là cố tình tỏ ra yếu thế, khiến cho Liễu Thiên Hoa cho là chàng không cách nào né tránh mà vênh váo đắc ý để sơ suất đề phòng. Chàng sẽ giáo huấn hắn thật trí mạng. Quả nhiên, Liễu Thiên Hoa tuyệt đối không nhìn được ngụy kế của Lục Vân, không chút nghĩ ngợi đập đuôi xuống cho xong việc.

Nhìn thấy đuôi rồng to lớn vỗ xuống, khóe miệng Lục Vân mơ hồ hiện lên nét cười, thân thể mềm mại như nước, khi bị đuôi rồng đập xuống bản thân liền hệt như một chiếc lá rời cành ép chặt vào đuôi rồng của Liễu Thiên Hoa, xảo diệu hóa giải được một chiêu cực mạnh của đối thủ.

Sau đó, Lục Vân liền thuận thế phóng lên, lần này tiếp tục thi triển tốc độ kinh người như trước đó, lợi dụng lúc Liễu Thiên Hoa thu lại đuôi rồng, phốc ngay lên trên lưng của hắn, hai lòng bàn tay phát ra hào quang ngũ sắc, đồng thời thúc động chân nguyên bản thân hóa thành một thanh kiếm sáng ngũ sắc bắn thẳng vào trong người của Liễu Thiên Hoa. Thanh kiếm này nhanh chóng đi theo kinh mạch trong người Liễu Thiên Hoa để phá hủy phòng ngự của hắn.

Kêu lên một tiếng, thân thể to lớn của con rồng vĩ đại màu xanh không khỏi run rẩy quay cuồng rất nhanh, ý đồ muốn hất bay Lục Vân. Nhưng Lục Vân là loại người thế nào nên đã sớm có phòng bị, làm sao có thể cho hắn thực hiện được ý đồ.

Như vậy, một người một rồng quay cuồng không ngừng, chạy tới chạy lui trong Hải Toàn cốc, bắt đầu triển khai một cuộc chiến đấu sinh tử.

Cảnh tượng này cứ mãi diễn ra, Tây hải Cuồng long Liễu Thiên Hoa tuy bị Lục Vân thừa dịp chiếm lợi thế, nhưng dù sao hắn cũng là ông chủ của Tây hải, có ý chí chiến đấu cứng rắn và ngoan cường kinh người, không thể dễ dàng bị khuất phục trong tay của Lục Vân.

Ở một góc, Bắc hải Long vương thống lĩnh hai đại cao thủ nghênh chiến với cường địch, hai bên thực lực tương đương, càng đánh càng kịch liệt. Sau khi trải qua mấy phen giao chiến, Bắc hải Long vương dùng thực lực mạnh mẽ của mình tiêu diệt đối thủ. Tình thế lập tức xoay chuyển, Ngạc trưởng lão và Lỗ tướng quân sĩ khí tăng mạnh, sau khi phải trả giá bằng trọng thương, cuối cùng cũng tự tay đâm chết kẻ thù.

Đến lúc này, hỗn chiến đã kết thúc, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía Liễu Thiên Hoa và Lục Vân trên mình hắn, chờ đợi kết cục cuối cùng.

- Nhân loại đáng ghét, có bản lĩnh thì ngươi đối mặt thẳng thắn với ta, đừng làm hèn hạ như thế.

Nghĩ hết cả biện pháp, Liễu Thiên Hoa vẫn không cách gì thoát được sự ràng buộc của Lục Vân, không khỏi bất đắc dĩ dùng lời khích tướng.

Cười tà mị, Lục Vân trả lời:

- Trong lúc đối địch, không thể lưu tình. Ta có thể đánh trúng được nhược điểm của ngươi, không phải bởi vì ta hèn hạ, mà do thực lực ta vượt hẳn ngươi. Bây giờ ngươi muốn thẳng thắn đối mặt đấu một chiêu, ta có thể đáp ứng với ngươi, nhưng lại có một điều kiện, đó là ngươi phải trả lời một số vấn đề của ta.

Liễu Thiên Hoa giận dữ nói:

- Ngươi uy hiếp ta! Nếu ta không đáp ứng ngươi thì sao?

Lục Vân bật cười lạnh đáp:

- Không quan hệ gì, cứ tiếp tục giằng co như thế, ta xem thử thân thể ngươi có sức chịu đựng được bao lớn.

Liễu Thiên Hoa không nói, trầm mặc giây lát sau đó không đành lòng lên tiếng:

- Được, ta đáp ứng ngươi, hỏi xong rồi nhớ quang minh chính đại so tài một lần.

- Được, không thành vấn đề.

Chỉ trong vòng một câu nói, Lục Vân liền âm thầm biến mất xuất hiện bên cạnh Lục Doanh.

Trên cao, bốn người Bách Linh lúc này xuất hiện, ai nấy đều nhìn qua tình huống bốn bề rồi chậm chậm hạ xuống đáy cốc. Vẻ mặt Lục Doanh rất mừng, tiến lên nắm lấy tay Bách Linh, giới thiệu mọi người với nhau cho biết. Thấy vậy, năm người Đông hải và Bắc hải vẻ mặt tươi cười, đây chính là hy vọng của bọn họ làm sao mà không vui mừng cho được?

Liễu Thiên Hoa vẻ mặt âm trầm, hắn sau khi Lục Vân rời khỏi liền khôi phục lại hình người, ai ngờ lại thấy cảnh tượng này, một tâm tình thất vọng đánh sâu vào trong lòng của hắn.

Dời mắt đi, Liễu Thiên Hoa cao ngạo nhìn Lục Vân, lạnh nhạt lên tiếng: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Bắt đầu đi, muốn gì hãy hỏi nhanh lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play