Lục Vân lạnh nhạt nói:
- Có bản lĩnh gì, không cần so cũng thấy được.
Lục Vân cất bước chầm chậm tiến tới, toàn thân ngập đầy vẻ tự tin.
Liễu Thiên Hoa hai đồng tử thu nhỏ, giọng lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, ngươi rất tự phụ, không biết có chân tài thực học gì không?
Lục Vân khóe miệng hơi nhếch lên, mỉm cười có hơi yêu quái nói:
- Có thời gian hỏi han, chi bằng ra tay thử một lần!
Liễu Thiên Hoa nghe vậy, vẻ mặt lộ chút nghi hoặc, bản lĩnh Lục Vân thế nào, trong nhất thời hắn còn trông chưa rõ, do đó không dám ngang nhiên hành động.
- Tiểu tử, trước khi tiến vào Hải vực ngươi có từng nghĩ đến hậu sự chưa?
Lục Vân hiểu được ý uy hiếp trong lời nói của hắn, không khỏi cười nói:
- Có một số chuyện ta tự nhiên sẽ suy xét, bất quá thông thường địch nhân của ta đều phải than thở.
Liễu Thiên Hoa không hiểu hỏi lại:
- Than thở, vì sao?
Lục Vân không hề đáp thẳng vào vấn đề này, chỉ cười nhẹ nói:
- Khi giao chiến giữa chúng ta kết thúc rồi, ngươi hẳn sẽ không hỏi lại vấn đề này nữa.
Liễu Thiên Hoa không khờ, lập tức hiểu được ý tứ của chàng, giận dữ lên tiếng:
- Tiểu tử cuồng vọng, không ngờ dám khua môi múa mép trước mặt Tây hải Cuồng long ta.
Lục Vân vẻ mặt bình tĩnh châm chọc:
- Tây hải Cuồng long, cái tên này nghe ra không sai, nhưng ngươi còn không phải bị người ta dắt mũi làm việc nữa sao.
Liễu Thiên Hoa vẻ mặt thất kinh, giận dữ nói:
- Nói xàm, trong bốn hải ai dám bất kính với ta?
Lục Vân cười nói:
- Bốn hải chỉ là một bộ phận của Hải vực, ngươi sao không nói trong Hải vực không người nào dám chọc giận ngươi.
Liễu Thiên Hoa nghẹn lời, ánh mắt không khỏi nhìn về phía bóng đen ngòm, xảo biện:
- Nói lời xảo trá chính là điểm mạnh của nhân loại các ngươi, ta khó mà tranh luận với ngươi. Hôm nay, nếu ngươi đã nhúng tay vào chuyện ở nơi đây, ngươi hãy giở bản lĩnh ra, nếu không hẳn phải chết.
Lục Vân dừng lại, nhìn lên, điềm nhiên lên tiếng:
- Đánh cả nửa ngày cũng không có kết quả hà tất phải lãng phí tinh lực.
Còn đang nói tay phải đột nhiên hành động, nước biển lưu động bên cạnh theo sự khống chế của Lục Vân hình thành một dòng xoáy lập tức cuốn bay hai bên đang giao chiến.
Hành động này của Lục Vân xem ra bình thường, nhưng lại khiến Liễu Thiên Hoa biến sắc, bóng đen kia cũng quay đầu đưa mắt dò xét Lục Vân.
Đông hải Long vương thấy Lục Vân mạnh mẽ như vậy, vội vàng tụ tập Lục Doanh và Bắc hải Long vương lại, hơn nữa còn kéo cả ba người bên phe mình tập trung với nhau.
- Quy trưởng lão, ngươi có bị sao không?
- Đa tạ cung chủ quan tâm, lão thần không có gì quan trọng.
Người nói chính là một lão già xấu xí râu tóc bạc trắng, trên lưng có một cái mai rùa hệt như da cá sấu, chính là trưởng lão trường thọ nhất của Đông hải – Vạn Niên Ngạc Ngư Quy.
Bắc hải Long vương nhìn hai người bên cạnh dò hỏi:
- Ngạc trưởng lão, Lỗ tướng quân, thương thế các ngươi thế nào?
- Làm phiền cung chủ phải hỏi thăm, thuộc hạ không có gì đáng ngại, còn có thể chiến đấu tiếp.
Người nói trước chính là Ngạc trưởng lão, chỉ thấy lão ở trần, cơ bắp nổi lên khắp chỗ, khuôn mặt dài hẹp mà miệng nhọn, có hình dáng khác hẳn với con người rất nhiều.
Bên cạnh, Lỗ tướng quân đó ngoại hình như con người, thân thể xinh xắn, quanh thân nhiều chỗ có vết thương chảy máu màu xanh.
- Đa tạ cung chủ quan tâm, chỉ cần cung chủ không bị gì, thuộc hạ có chịu chút thương tích cũng không thành vấn đề.
Bắc hải Long vương cảm động không ngừng, nhẹ than thở:
- Có các ngươi bên cạnh, cho dù phải chết cũng rất đáng giá.
Nhìn thấy vẻ mặt mấy người đau thương, Lục Doanh khuyên nhủ:
- Đừng nói đến những chuyện này, bây giờ chúng ta cần phải tỉnh táo lại, biến đau thương thành sức mạnh cùng nhau loại trừ địch nhân, trùng chấn lại uy danh của Đông hải và Bắc hải.
Đưa mắt nhìn Lục Doanh, rồi quay sang nhìn những người khác, Bắc hải Long vương đau thương cười cười, sau đó trầm giọng nói:
- Được, chúng ta cùng nhau đối mặt với địch nhân, xem cuối cùng có kết cục như thế nào đây?
Liễu Thiên Hoa quét mắt qua mấy người, ánh mắt nhìn đến bóng người đen ngòm hỏi dò:
- Ngươi dự tính thế nào?
Bóng đen quanh thân đen ngòm âm trầm trông quái đản nói:
- Xưng hùng bốn hải, thực lực làm chủ! Bây giờ tự nhiên phải loại trừ tất cả mọi trở ngại.
Liễu Thiên Hoa gật đầu nhè nhẹ, phất tay về phía sáu người Đông hải Long vương, ba người vừa giao chiến trước đó liền bắn mình đến bắt đầu đợt tấn công thứ hai.
Lục Vân thấy vậy vẻ mặt lạnh nhạt, đứng yên tại chỗ, ánh mắt lạ lùng nhìn Liễu Thiên Hoa, khóe miệng mỉm cười cao thâm khó lường.
- Trước đây năm người đấu năm người, bây giờ là bảy đấu với năm, ngươi cho là như vậy các ngươi còn có thể thắng được chăng?
Liễu Thiên Hoa cười lạnh trả lời:
- Đông người không hẳn là chiếm ưu thế, với nhân số của Đông hải và Bắc hải vượt xa Tây hải ta rất nhiều, nhưng bọn chúng cũng bị ta thôn tính mất rồi.
Lục Vân cười nhẹ đáp:
- Nghe ra cũng có chút đạo lý, nhưng ngươi cho là ta sẽ tin tưởng điều này thật sự chỉ dựa vào công sức của Tây hải chăng?
Liễu Thiên Hoa đồng tử thu nhỏ, ánh mắt như dao giận dữ nhìn Lục Vân, giọng nói sắc bén:
- Tiểu tử, muốn chết sung sướng một chút thì phải biết giữ mồm giữ miệng. Đắc tội với ta, ngươi sẽ không có kết quả tốt đâu.
Lục Vân nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, miệng hô nhẹ:
- Phải vậy chăng? Thế thì ta nên thử một lần.
Lời vừa dứt thân thể tiến tới, lóe lên liền xuất hiện trước mặt Liễu Thiên Hoa khoảng một trượng.
Bên này, năm người Đông hải Long vương vừa thấy đối phương tiến công lần thứ hai, lập tức muốn xông đến, nhưng lại bị Bắc hải Long vương quát ngăn lại.
- Lục huynh, ba người này để cho Bắc hải chúng ta, các vị đi giúp cho bằng hữu nhân gian kia.
Đông hải Long vương nghe vậy, chần chừ một chút liền dặn dò:
- Hồng huynh, thật cẩn thận tiêu diệt bọn chúng, chúng ta sẽ có hy vọng trùng chấn lại oai phong.
Bắc hải Long vương lên tiếng đồng ý, thống lĩnh Ngạc trưởng lão và Lỗ tướng quân phi thân lên giao chiến kịch liệt với địch nhân.
Dưới đáy bể, Lục Doanh quan sát hai bên giao chiến, vẻ mặt tỏ rõ lo lắng.
- Phụ vương, Hổ Phách cung …
Đông hải Long vương hiểu rõ ý của nàng, cất tiếng an ủi:
- Không cần phải lo lắng, có ông chủ Bắc hải tự mình xuất trận, ba địch nhân này không phải là đối thủ. Bây giờ, ta lo lắng nhất chính là Liễu Thiên Hoa và bóng đen kia, đây là uy hiếp chân chính của chúng ta.
Lục Doanh nhìn bóng đen hỏi dò:
- Phụ vương, bóng đen kia con chưa từng gặp qua, hẳn không phải là cao thủ của Tây hải, thật ra hắn đến từ đâu vậy?
Đông hải Long vương vẻ mặt trầm xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Ta cũng không khẳng định chắc chắn được, nhưng suy đoán từ những lời hắn nói lộ ra, hắn chắc hẳn xuất thân từ Hắc hải, hơn nữa còn có thân phận rất cao. Đã vài ngàn năm qua, chúng ta giao chiến mãi với ba hải đó, hầu hết cao thủ của ba hải đó chúng ta đều có nghe thấy, nhưng người này từ trước đến giờ ta chưa từng gặp qua, nhưng cảm thấy được từ người hắn phát ra khí tức khiến người ta kinh sợ, không dám ngang nhiên ra tay. Hiện nay, chúng ta nếu như được Lục Vân hỗ trợ, chỉ cần chiến thắng hai người trước mặt, liền có thể đoạt lại Đông hải, thống lĩnh đại quân Đông hải quyết chiến với bọn chúng một phen.
Lục Doanh lại nói:
- Điều này con biết, nhưng con chỉ muốn biết thêm chi tiết của bọn chúng, như thế chúng ta mới có lợi. Lần này đến nhân gian, trên đường con gặp phải Liễu Thiên Hoa, thực lực của hắn còn lợi hại hơn so với những lời đồn đại, ngay cả người cứu con thiếu chút nữa cũng đã chết trong tay của hắn. Bây giờ, giữa hắn và Lục Vân, ai mạnh ai yếu còn chưa biết rõ được.
Đông hải Long vương nghe vậy biến hẳn sắc mặt, kinh hãi la lên:
- Doanh nhi, điểm này con chưa từng hỏi cho rõ ràng sao? Bạn đang đọc truyện được lấy tại
TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Lục Doanh nhỏ giọng nói:
- Con không tiện hỏi nhưng con có nghe, Lục Vân được xưng tụng là đệ nhất nhân từ trước đến nay của nhân gian, đơn thân tiêu diệt Vân Chi Pháp giới, uy danh thiên hạ không ai không biết. Vì thế …
Đông hải Long vương vẻ mặt kinh ngạc, tự nói với mình:
- Chỉ một mình mà tiêu diệt được Vân Chi Pháp giới, điều này có thật chăng?
Đông hải Long vương hồi phục tinh thần, lắc đầu nói:
- Không, không thể nào, ta chỉ bị lời nói của con làm ngây ngốc đi. Nếu như lời nói của con là thật, chúng ta thật sự có hy vọng rồi. Được, bây giờ không nói những chuyện đó trước, chúng ta xem thử bản lĩnh của Lục Vân liền biết được còn có hy vọng hay không liền.
Lục Doanh hơi mơ hồ, nhưng thấy cha đã nói cũng không tiện hỏi thêm, tập trung chú ý tình huống giữa Liễu Thiên Hoa và Lục Vân.
Đưa hai mắt nhìn chăm chú Lục Vân, tưởng chừng như Liễu Thiên Hoa muốn nhìn thấy điều gì từ ánh mắt của chàng, nhưng không thu hoạch được chút nào. Vì thế, Liễu Thiên Hoa có chút bất an, mơ hồ có dấu hiệu không tốt, điều này khiến hắn càng tăng thêm cảnh giác.
Liễu Thiên Hoa lần đầu gặp Lục Vân, thấy chàng cao thâm khó lường, hầu như chỉ bằng ánh mắt không thấy được nhiều. Đối lại, Lục Vân cũng biết quá ít về Liễu Thiên Hoa, hai cao thủ xa lạ này, thật ra ai mạnh ai yếu đây?
Trầm tư một lúc, Liễu Thiên Hoa hừ lạnh nói:
- Tiểu tử, ra tay đi, cho ta thấy kẻ đến từ nhân gian ngươi có bản lĩnh bao nhiêu mà dám gây náo loạn ở Hải vực ta.
Hai tay hướng ra sau, thân trên ngửa tới trước, dòng khí to lớn từ thân thể ùn ùn phát ra, thúc động nước cuồn cuộn chảy đến Lục Vân, hình thành một kết giới bằng nước, vây khốn Lục Vân vào bên trong.
Ngạo nghễ bất động, Lục Vân cười nói:
- Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể úp thuyền. Nếu như ngươi cho là ta không hiểu thủy tính là sai rồi.
Hai tay cuốn lại, lòng bàn tay hào quang bành trướng, góc độ của nó vừa đúng phản lại, góc nghiêng của nó vừa hay đối xứng, khiến nước bốn bề theo sự khống chế của chàng ngưng tụ thành sáu cột nước, đồng thời kích bắn ra ngàn vạn phương hướng, trực tiếp giao chiến với Liễu Thiên Hoa.
Nước chảy hình thành dòng xoáy. Ở nơi thâm sâu của đáy bể, tuyệt đối không chỗ để bành trướng, có chăng chỉ có nước biển chuyển động, áp lực tăng lên. Loại giao đấu này, Lục Vân lần đầu mới gặp, về phương diện ứng biến và kỹ xảo rõ ràng không bằng Liễu Thiên Hoa.
Vì nguyên nhân đó, giao chiến lần thứ nhất xem ra bình thường, nhưng sau khi giao chiến rồi, Liễu Thiên Hoa liền bất ngờ xuất hiện trên đầu Lục Vân, chiếm lấy ưu thế nhất định.
Thấy cảnh này, Đông hải Long vương và Lục Doanh đều có chút lo lắng. Lục Vân vẻ mặt lại lạnh lùng, thân thể hơi hơi lắc lư trong nước biển, người hệt như cá đang bơi, tỏ ra vô cùng linh hoạt.
Liễu Thiên Hoa khóe miệng cười cười, âm hiểm mà lạnh lùng tàn khốc.
- Tiểu tử, trong Hải vực, không một tên loài người nào có thể so với chúng ta, ngươi cứ nếm thử thủ đoạn của ta.
Thân thể hắn nằm song song với đáy biển, hai tay bắt chéo múa lên, thúc đẩy bản thân xoay tròn nhanh chóng. Như vậy, nước biển bốn bề bắt đầu chuyển động, một dòng xoáy treo ngược xuất hiện với trung tâm là Liễu Thiên Hoa hướng về mục tiêu là Lục Vân.
Phát hiện được ý đồ của Liễu Thiên Hoa, Lục Vân quyết định thật nhanh, chàng không hề né tránh mà lại nhanh chóng nằm xuống đáy biển, hai chân phát ra hấp lực, dùng phương hướng ngược lại cơ hồ không phân trước sau bắt đầu xoay chuyển ngược lại.