Lục Vân đi mãi về phía trước, gặp vô số bất tận du hồn, trong đó có không ít du hồn định thôn tính chàng, nhưng tất nhiên làm vậy chỉ khiến tự mình diệt vong.

Trong lúc tiến lên, Lục Vân quan sát một lượt, thấy những du hồn này đều là những linh hồn mới cấp thấp nhất, chính là bá tánh phổ thông vừa chết, hồn phách yếu ớt, tựa như những trẻ con mới sinh được vài ngày. Những du hồn này tranh đoạt những tinh vân kia, thật ra là chút sức lực còn sót lại của một số vong hồn bị tiêu biến. Những thứ này đều có khả năng giúp những hồn mới gia tăng tu vi, vì thế những du hồn cứ mãi tranh đoạt.

Trong thế giới ngũ sắc, du hồn lẩn quẩn. Lục Vân bay được giây lát, đột nhiên nghĩ đến một việc, vội vàng gia tăng tốc độ, người như mũi tên ánh sáng bắn đi, chớp mắt đã rời khỏi thế giới ngũ sắc, tiến vào một thế giới quỷ dị, nơi đây ngập tràn những làn sáng đen thẫm, đỏ thẫm, xanh lục thẫm. Ở nơi đây, Lục Vân nhìn thấy một số linh dị biến hóa, tất cả đều thuộc loại quỷ, nhưng lại mạnh mẽ hơn một số du hồn trước đây ít nhiều.

Không hề quấy rầy những linh dị này, Lục Vân biết phía trước còn có một tầng không gian sắc máu, lập tức đột ngột gia tăng tốc độ, nhanh chóng xuyên qua thế giới quỷ bí này, tiến vào một tầng không gian quỷ bí ánh máu.

Nơi đây, Lục Vân cảm thấy một chút nguy hiểm, chủ yếu đến từ tầng sương mù sắc máu ngập trời chung quanh, có vẻ như ngàn vạn vong linh, thỉnh thoảng không ngừng thôn tính mọi sinh vật tiến vào trong đây, cảm giác như là quỷ đói.

Bỏ đi ý niệm coi thường, Lục Vân dùng "Trấn Hồn phù" để phòng ngự, ngăn hẳn tầng sương máu ngoài phạm vi một trượng, còn bản thân lại nắm lấy cơ hội nhanh chóng tiến lên, đi tìm tấm vách sáng mà Ý Niệm Thần Ba đã thăm dò được trước đó. Lần này làm vậy vì Lục Vân muốn tìm kiếm Thương Nguyệt đang ở đâu. Trong lòng chàng hiểu rõ mọi thứ quan trọng đều ở trên tấm vách sáng đó, nhưng thật ra vách sáng đó ở nơi đâu?

Bay đi đã không ít thời gian, thế giới sắc máu vẫn chập chùng không thấy biên giới. Những con thú ánh sáng tà ác hung tàn lùi lại hai bên, sau khi phát giác được khí tức của Lục Vân, không khỏi điên cuồng truy kích, dự tính tiêu diệt chàng tại nơi đây.

Ánh mắt Lục Vân hơi biến đổi, Thương Nguyệt không biết ở nơi đâu, cho dù tâm tình tuy nói là còn hoàn toàn bình tĩnh nhưng tính khí đã chuyển sang trạng thái không được tốt. Do vậy, những con thú ánh sáng tuy không tầm thường, nhưng hành vi của bọn chúng lại chọc giận Lục Vân, khiến chàng có ý tưởng muốn phát tiết nóng giận. Không muốn nghĩ nhiều, tay phải Lục Vân phất lên không trung, một cột kiếm sắc xanh đen vút lên trăm trượng, theo sự khống chế của chàng hóa thành ngàn vạn thanh kiếm chém xuống bốn phương.

Với một chiêu này, phương viên vài trăm trượng không khí cuộn sôi, toàn bộ những con thú ánh sáng ở trong đó đều bị hủy diệt, không một con nào thoát được. Thấy vậy, Lục Vân hơi mỉm cười, tâm tình có chút hưng phấn, kêu lên một tiếng liền bắn thẳng về phía trước.

Rất nhanh, một tòa thành màu đỏ máu mờ hiện giữa không trung. Khi Lục Vân chạy đến, tòa thành liền biến mất. Điều này khiến Lục Vân cảm thấy nghi hoặc, chuyện này do bởi mình hoa mắt hay thực ra có chuyện kỳ lạ đây?

Lục Vân không giảm tốc đó, cũng không thay đổi phương hướng, khi tiến lên một lúc, tòa thành lại xuất hiện, bất quá lại bị một vùng sương máu bao phủ. Đến trước tòa thành, Lục Vân đứng yên quan sát, phát hiện thành này kiến trúc hùng vĩ, khí thế huy hoàng, mơ hồ lộ ra mấy phần khí thế vương giả, nhắc nhở chàng nơi này không nên tự tiện xông vào. Thôi quan sát, Lục Vân tâm thần hơi chấn động, thành trì trước mặt lập tức không còn thấy nữa, ngược lại xuất hiện một vách sáng rất to lớn ở nơi tòa thành vừa biến mất.

Giương cặp mày kiếm, Lục Vân lẩm bẩm: "Thật có ý tứ, Cửu U Minh giới này quả nhiên không chút tầm thường. Nhưng trong Minh Vương cung này sẽ có nhiều ít hung hiểm chờ đợi ta đây?" Trong lúc nói, Lục Vân giảm hẳn tốc độ, chầm chậm bay thẳng đến tấm vách sáng, trong đáy mắt lấp lánh ánh sáng bảy màu.

Nơi đây, Lục Vân lần đầu đến, tất cả đều tỏ ra xa lạ và mới mẻ, trong lòng lập tức đề cao cảnh giác. Nhưng càng đến gần vách sáng, trong lòng Lục Vân lại càng bất an mãnh liệt. Điều gì khiến tâm tình bản thân không được yên? Nguy hiểm hay là thất vọng?

Lục Vân trong lúc suy tư đã dừng lại cách vách sáng khoảng ba trượng, chỉ thấy vách sáng này toàn bộ đỏ như máu, khoảng vài chục trượng, trên bề mặt ánh máu lưu động, phảng phất hội tụ vô cùng vô tận oán hồn tạo thành một mặt ngập đầy sát khí, oán độc, cừu hận, âm tà một cách kỳ dị đặc biệt, khiến người ta một khi đến gần liền cảm thấy kinh sợ và kích động vô cùng.

Lục Vân đang suy nghĩ Cửu U Minh giới này và Quỷ vực có những khác biệt lớn nào? Cả hai nơi đều thu hút hồn phách, nhưng hồn quỷ trong Quỷ vực có chính có tà, còn vong hồn nơi đây lại đầy những ý niệm âm độc và cừu hận.

Dường như cảm nhận được Lục Vân đã đến, những ánh máu trên bề mặt vách sáng hội tụ lại hình thành một gương mặt quỷ đỏ hồng khủng khiếp, mở cái miệng to đầy máu, cất giọng kinh khủng lên tiếng:

- Cửu u chi địa, hữu lai vô khứ, tốc tốc thượng tiền, duy ngã nô dịch! (1)

Cùng với việc vang lên câu nói này, trong không gian đỏ máu truyền đến từng tràng kêu gào giận dữ, những ánh máu đó nhanh chóng tiến gần, hình thành một số con thú ánh sáng hình dáng kỳ dị bao quanh Lục Vân, cùng nhau hướng về chàng gầm rống giận dữ. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Bật cười lạnh, Lục Vân nhìn lại gương mặt quỷ đỏ tươi, quát lên:

- Ngữ khí rất cuồng vọng, hình dạng rất đáng sợ, nhưng đối với Lục Vân ta có thể nói chỉ vô tác dụng mà thôi, ngươi hãy thôi trò hù dọa bằng gương mặt quỷ kia, dùng mặt thật hiện thân ra đi.

Miệng máu to lớn mở to, gương mặt quỷ rít lên kỳ quái:

- Lục Vân, đã đến Minh giới của ta, phải theo quy tắc Minh giới của ta. Đừng tưởng ngươi ở nhân gian rất mạnh, đã đến nơi đây, ngươi nếu còn sính cường chỉ tự mình diệt vong mà thôi.

Lục Vân khinh thường hỏi lại:

- Phải vậy chăng? Ngươi nói thật đi, làm sao khiến ta bị diệt vong được đây?

Khuôn mặt quỷ âm trầm đáp:

- Điều này cần thiết nói ra chăng, ngươi đến nơi này không phải chỉ múa môi múa mép với ta.

Lục Vân trong lòng hơi động, hỏi tiếp:

- Ngươi biết được ý đồ đến đây của ta?

Khuôn mặt quỷ cười ha hả đáp:

- Là chủ của Cửu U, ta có điều gì mà không biết. Ngươi đến vì tìm kiếm tung tích của Thương Nguyệt chăng?

Lục Vân lạnh giọng đáp:

- Không sai, ta chính vì muội ấy mà đến đây, hy vọng ngươi cho ta một đáp án thỏa mãn, mọi người ít nhiều cũng xem là nể mặt nhau, nếu không …

Bật cười điên cuồng ầm ĩ, khuôn mặt quỷ lớn giọng nói:

- Uy hiếp ta, Lục Vân ngươi không thấy như thế quá hoang đường chăng? Nơi đây là Cửu U Minh giới, chính là vùng đất của ta, cho dù là tiên phật đến đây cũng phải nhượng bộ, ngươi bằng vào điều gì mà mạnh miệng như vậy?

Lục Vân lạnh nhạt trả lời:

- Ta bằng vào thực lực bản thân, nếu như ngươi biết được một số chuyện của ta, tự nhiên hẳn cũng rõ, ta đã tiêu diệt Vân Chi Pháp giới. Nếu như ngươi không muốn nối gót bọn họ, hãy suy nghĩ cho tốt.

Tiếng cười ngắt ngang, gương mặt quỷ hừ giọng nói:

- Vậy thì thế nào, ta đây không phải là Vân Chi Pháp giới, đủ sức không cho ngươi ngông cuồng. Thêm nữa, cho dù ngươi có thực lực một mình như vậy, nhưng đợi sau trận chiến của Minh giới ta và ngươi rồi, ngươi muốn đi tìm Thương Nguyệt, ai biết được lúc đó nàng ta sẽ như thế nào?

Lục Vân biến sắc hừ lạnh nói:

- Ngươi uy hiếp ta?

Gương mặt quỷ cười âm hiểm trả lời:

- Thật đáng cười, ta bất quá chỉ là học theo ngươi mà thôi.

- Ngươi muốn thế nào, nói rõ ra đi.

Giận dữ trừng mắt nhìn khuôn mặt quỷ trên vách sáng, ánh mắt Lục Vật phóng ra sát khí.

Bật cười ha hả, khuôn mặt quỷ đáp trả:

- Không có gì, chỉ là một câu nói, đã đến Minh giới của ta, phải theo quy củ Minh giới của ta. Ngươi nếu muốn biết tung tích của Thương Nguyệt, hãy đưa ra điều kiện trao đổi với ta.

Lục Vân trầm giọng nói:

- Nếu ta không đồng ý, muốn xông vào đây?

Gương mặt quỷ đáp:

- Không hề gì, tuy ngươi có tu vi kinh người, nhưng ngươi có một nhược điểm trí mạng, nếu ở nơi đây hành sự lỗ mãng, chỉ khiến cho mình bị diệt vong thôi.

Lục Vân hừ giọng nói:

- Ngươi cho là ta sẽ tin tưởng vậy chăng?

Khuôn mặt quỷ cười đáp:

- Không tin như vậy chăng? Tốt lắm, ta hỏi ngươi. Từ lúc ngươi tiến vào nơi đây rồi, ngươi có cảm thấy tâm tình nóng giận, còn đã từng ra tay tiêu diệt một số oán hồn có ý đồ đến gần ngươi phải không?

Lục Vân hỏi lại:

- Thế thì làm sao?

Khuôn mặt quỷ đáp:

- Điều đó có quan hệ rất lớn. Với tính cách và tu vi của ngươi, vốn là người vô cùng lạnh lùng bình tĩnh, tuyệt đối không vì chút chuyện nhỏ mà cảm thấy nóng giận. Bây giờ, ngươi đến Cửu U Minh giới, chịu sự ảnh hưởng bởi khí oán hận và huyết sát nơi đây, Vong Linh trớ chú trong cơ thể bắt đầu hồi phục, khiến tính cách ngươi âm thầm phát sinh chuyển biến, càng lúc càng giận dữ hung bạo, dần dần hóa thành ma. Như vậy, thời gian dài trôi qua, hậu quả thế nào tin chắc cho dù ta không nói ngươi cũng đã biết rõ rồi.

Lục Vân trầm mặc một lúc, hờ hững trả lời:

- Điều này chỉ là suy đoán mà thôi, cho dù gặp phải tình huống như vậy, với tu vi của ta, chỉ cần thêm chút thời gian liền có thể áp chế được nó. Cuối cùng cũng không ảnh hưởng đến ta. Ngược lại, đối với Minh giới ngươi, nếu như ta quả thật tàn phá, có lẽ dấu hiệu hủy diệt đã xuất hiện.

Gương mặt quỷ ngưng cười, hừ giọng nói:

- Lục Vân, ngươi đến chỉ vì Thương Nguyệt, có cần thiết kết thù với Minh giới ta chăng?

Lục Vân đáp:

- Đúng là không cần thiết, nhưng ta không thích bị người ta uy hiếp, điểm này ngươi hẳn cũng biết.

Mặt quỷ trả lời:

- Điều này ta tự nhiên biết được, nhưng nếu ngươi cần sĩ diện, Minh giới ta cũng cần như vậy, ta không thể dễ dàng đáp ứng yêu cầu của ngươi, làm vậy mặt mũi Minh giới ta còn ở đâu nữa?

Lục Vân hừ giọng nói:

- Nếu như vậy, trận chiến giữa chúng ta đúng là không thể tránh khỏi chăng?

Mặt quỷ hơi tức giận, giọng nóng nảy đáp:

- Lục Vân, ngươi không nên quá đáng như vậy?

Lục Vân khinh thường trả lời:

- Quá đáng chăng? Ta không thấy như vậy. Nếu như ngươi có điều cầu ta, còn không chút hạ mình, nếu không dám giao chiến, thế cùng ta lãng phí lời nói nơi đây, có cần thiết chăng?

Mặt quỷ phủ nhận:

- Hoang đường, chính ngươi có điều cầu ta, từ bao giờ biến thành ta có điều cầu ngươi đây?

Lục Vân vẻ mặt trầm xuống, cất giọng chất vấn:

- Nếu như ngươi không có điều cầu ta, khi đã biết được tình trạng nhược điểm của, vì sao không ra tay giao chiến, dùng thắng lợi để biểu hiện uy vọng của ngươi, mà lại quanh co tới lui với ta nơi đây, nói đến điều kiện gì đây chăng?

Mặt quỷ trầm lặng, một lúc sau mới nói:

- Lục Vân, ngươi thật sự khẳng định bản thân mình không nhìn sai đấy chứ?

Lục Vân cười tự tin đáp:

- Sai hay không trong lòng ta và ngươi đều biết rõ. Cửu U Minh giới quỷ dị trên thiên hạ, với tâm tính và thực lực bọn ngươi, muốn tạo nên phong ba trên nhân gian chỉ là chuyện đơn giản. Nhưng đã hai ngàn năm trôi qua, Cửu U Minh giới một mực âm thầm lặng lẽ không nghe đến, mãi tới khi xuất hiện Thái Âm Tế Nhật, bọn ngươi cũng một mực không chút động tĩnh, không còn nghi ngờ gì nữa, điều này cho cho thấy một chuyện, nơi đây bọn ngươi đã phát sinh biến hóa kịch liệt.

Vẻ mặt quỷ biến thành kinh ngạc, ánh mắt bất ngờ nhìn Lục Vân, hơi oán hận đáp:

- Không hỗ là kẻ nghịch thiên, quả nhiên không tầm thường chút nào. Nhưng ngươi có thể đoán được chuyện xảy ra trên người bất cứ ai chăng?

Lục Vân trầm ngâm một lúc, thử thăm dò lên tiếng:

- Nghe những lời này của ngươi, ta nghĩ hẳn có quan hệ đến Vu Thần chăng? Nghe bản thân lão nói, sức mạnh của lão vốn đến từ Cửu U Minh giới, ta suy đoán lão hẳn đã thu hoạch được sức mạnh vốn thuộc về các ngươi, từ đó lão mạnh mẽ hẳn, nhưng các ngươi lại suy yếu đi.

Ghi chú:

(1) Cửu u chi địa, hữu lai vô khứ, tốc tốc thượng tiền, duy ngã nô dịch! = Đất Cửu U, có đến mà không về, nhanh chóng tiến lên trước, chỉ làm nô lệ cho ta!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play