Kiếm Vô Trần lạnh lùng tàn khốc lên tiếng:
- Ta đã cho các ngươi cơ hội, chính các ngươi không biết quý trọng, còn một lòng muốn dồn ta vào chỗ chết, ta làm sao có thể khoanh tay chịu đựng được. Bây giờ chuyện đã thế này, nói nhiều cũng vô nghĩa, ngươi hãy chấp nhận số mạng của mình thôi.
Lời vừa dứt, tay phải Kiếm Vô Trần vừa xoay vừa lật, lòng bàn tay phát ra một luồng sáng sắc xanh, chỉ một lát liền phát vỡ được phòng ngự của Diệp Tâm Nghi, cuộn lấy thân thể nàng.
Diệp Tâm Nghi la lên một tiếng thất kinh, cực lực tranh đấu, hơn nữa còn giận dữ rủa:
- Kiếm Vô Trần ngươi là thứ súc sinh, ngươi không chết an lành đâu.
Thản nhiên bật cười, Kiếm Vô Trần hừ giọng nói:
- Mắng nữa đi, ta xem ngươi có thể mắng đến lúc nào?
Tay phải thu lại, ánh xanh bộc phát cuốn lấy thân thể Diệp Tâm Nghi đến gần.
Trên mặt đất, Thiên Kiếm khách thấy vậy miệng rống nho nhỏ:
- Nghiệt súc, đừng vội gây thương hại đến Diệp Tâm Nghi, ngươi …
- Cút đi, ngươi là một thứ chó chết.
Kiếm Vô Trần bay lên phóng ra một cước đá bay Thiên Kiếm khách.
Thiên Kiếm khách la lên thê thảm, nhưng ông bất ngờ không rơi xuống mặt đất mà lại rơi vào trong lòng một người.
Đồng thời, một thanh âm vang lên giữa không trung:
- Kiếm Vô Trần, chớ vội hại người, còn không mau mau bó tay chịu trói.
Hào quang lóe lên, một cơn cuồng phong thổi đến, một làn đao ánh sáng chém xuống phân rẽ Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghi.
Thấy vậy, Kiếm Vô Trần chấn động trong lòng. Người đến âm thầm, hiển nhiên tu vi kinh người, lẽ nào là cao thủ của Trừ Ma liên minh đánh lén?
Nghĩ đến đó, Kiếm Vô Trần trấn định nhìn người mới đến, vẻ mặt lập tức biến hẳn. Té ra người đến cứu Diệp Tâm Nghi chính là Bạch Quang của Hư Vô Giới Thiên. Còn người đỡ lấy Thiên Kiếm khách lại chính là Thái Phượng tiên tử của Vân Chi Pháp giới.
Cảm thấy không ổn, trong lòng Kiếm Vô Trần nảy ra ý nghĩ bỏ chạy. Nhưng khuôn mặt Bạch Quang nhăn nhó giận dữ, làm sao có thể để cho hắn dễ dàng chạy thoát, giữa hai người liền xảy ra một trận giao tranh kịch liệt. Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Bên này, Thái Phượng tiên tử ôm Thiên Kiếm khách, khuôn mặt nước mắt tuôn như mưa, nghẹn ngào nói:
- Kiếm Thu, huynh cố gắng lên, có muội bên cạnh huynh, huynh sẽ không bị chuyện gì.
Thiên Kiếm khách nhìn thấy bà, ánh mắt rất mừng rỡ, yếu ớt nói:
- Phượng, không cần phải khóc lóc, trước khi chết gặp được muội, trong lòng huynh không còn điều gì phải hối tiếc.
Thái Phượng tiên tử lắc đầu mạnh mẽ, giọng nghẹn ngào đau khổ như muốn chết:
- Kiếm Thu, huynh nhất định sẽ không sao, nhất định sẽ không sao! Tin muội đi, nếu huynh kiên cường sống sót, muội sẽ bầu bạn với huynh, cùng nhau quay lại những ngày xưa cũ, tìm lại những hồi ức tuyệt đẹp và vui vẻ mà chúng ta đã đánh mất.
Thiên Kiếm khách cười cười, cười đến khiến người ta tan lòng.
- Phượng, xin lỗi muội, đời này là huynh đã phụ muội. Thật ra …
- Không cần phải nói, đợi đến khi huynh khỏe hẳn rồi mới nói cho muội nghe.
Đưa tay bịt lấy miệng ông, Thái Phượng tiên tử vẻ mặt cố gắng vui lên, ý đồ che dấu ưu tư lúc này của bản thân.
Hơi hơi lắc đầu, Thiên Kiếm khách nhỏ giọng nói:
- Phượng, không cần phản lừa dối mình, đã bị trúng tên Hậu Nghệ thần cung, người nào có thể không chết được? Bây giờ, có một số chuyện huynh muốn nói với muội, nếu không nói, huynh sợ vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội nữa.
Thái Phượng tiên tử đau thương vô cùng, miệng cứ mãi kêu lên:
- Kiếm Thu, Kiếm Thu, đời này chúng ta đã sai rồi, muội không hy vọng cuối cùng huynh lại đi trước muội …
Thiên Kiếm khách khổ sở lên tiếng:
- Phượng, đời này chúng ta đã bị định sẵn có kết cục không toàn vẹn, nếu không sao có thể sai lầm đến vài trăm năm? Ngày đó, nếu như chúng ta thật sự có duyên phận, làm sao lại có thêm một Âu Dương Vân Thiên, còn có thêm nhiều chuyện không nói được?
Thái Phượng tiên tử nghe vậy khóc lóc đau khổ đáp:
- Do muội không đúng, muội hẳn không nên yêu đồng thời hai người. Ngày đó nếu muội kiên định một chút, ba người chúng ta hẳn không có kết cục như vậy.
Thiên Kiếm khách bật cười thê lương, ánh mắt tán loạn lộ ra chút đau buồn, nhỏ giọng nói:
- Nếu như ngày đó huynh rút lui, chúng ta hẳn sẽ không dây dưa mãi mấy trăm năm không rõ, đáng tiếc huynh không hề rút lui, bởi vì huynh yêu muội quá sâu sắc. Một lời này, huynh đã cất giữ trong lòng vài trăm năm rồi, chần chừ không nói với muội, không phải không muốn nói, mà vì huynh cứ mãi canh cánh trong lòng Âu Dương Vân Thiên, bởi vì huynh ghen tỵ với hắn, trong lòng huynh có hận thù.
Thái Phượng tiên tử quá đau lòng, cất tiếng khóc lóc thảm thiết:
- Kiếm Thu, nếu huynh ngày đó nói với muội rồi, muội sẽ không vì sự lạnh nhạt của huynh mà đến với Âu Dương Vân Thiên.
Thiên Kiếm khách yếu ớt nói:
- Phượng, đây là định mệnh, đã định sẵn chúng ta có duyên không phận. Hiện tại huynh sắp không ổn, muội nghe huynh nói, quên huynh đi, quay về với hắn, như thế muội còn vài trăm năm hạnh phúc. Hối hận của chúng ta, không cần phải khiến hắn tiếp tục, hãy để Âu Dương Vân Thiên thay huynh chiếu cố muội, lo lắng cho muội, bảo bọc … muội …
Tiếng nói đến đây đứt hẳn, Thiên Kiếm khách âm thầm rời khỏi nhân thế như vậy, kết thúc tình cảm giằng co đã vài trăm năm giữa ông và Thái Phượng tiên tử.
Phát hiện được tình huống của Thiên Kiếm khách, Thái Phượng tiên tử lập tức lớn tiếng la lên đau khổ:
- Kiếm Thu, Kiếm Thu, huynh hãy nhìn muội, huynh không được đi, muội không để cho huynh đi đâu! Kiếm Thu …
Thanh âm thê lương chấn động lòng người. Bạch Quang đang giao chiến thân thể run lên, miệng rống lên giận dữ thấu trời, điên cuồng tấn công Kiếm Vô Trần.
Bên kia, Diệp Tâm Nghi nằm dài trên mặt đất chấn động hồn xác, nghiêng đầu nhìn Thái Phượng tiên tử, chỉ thấy vẻ mặt bà nhợt nhạt điên cuồng, nhìn chằm chằm vào thi thể Thiên Kiếm khách đang ôm trong lòng, miệng bi thương than thở.
Trên tầng mây, Bạch Vân Thiên mất đi vẻ cười châm chọc, than nhẹ:
- Một đời anh minh, cuối cùng rơi vào kết cục như thế, quả thật đáng đau lòng. Thiên Kiếm khách, tuổi trẻ ngươi vinh quang như thế, nhưng cuối cùng thì sao, ngươi lại chết trong tay của đồ tôn của chính mình.
Cảm xúc nhàn nhạt theo gió khuếch tán ra xa. Thời khắc này, thân là người cùng thời với Thiên Kiếm khách, Bạch Vân Thiên bỏ hết không bàn đến chuyện thân phận của cả hai, suy nghĩ theo chuyện trước mắt làm sao không cảm thán được đây?
Trên mặt đất, Kiếm Vô Trần trong lòng nóng nảy, bản thân đã trọng thương lại bị Bạch Quang tấn công mãnh liệt, ép cho hắn từng bước thối lui. Như vậy, một khi Thái Phượng tiên tử tỉnh táo lại để tham gia tấn công, bản thân sợ sẽ rơi vào kiếp nạn khủng khiếp.
Nghĩ đến đó, Kiếm Vô Trần ráng trấn tỉnh tinh thần, nhanh chóng đề tụ chân nguyên còn dư lại, dùng Hậu Nghệ thần cung làm vũ khí thi triển Thiên Kiếm quyết sắc bén để tranh đoạt tiên cơ với Bạch Quang.
Được thần cung khuếch đại, tuy lúc này Kiếm Vô Trần bị trọng thương khiến thực lực suy giảm rất nhiều, so với Bạch Quang yếu hơn một chút, nhưng kiếm quyết của hắn lại vô cùng khiếp người, hắn nhanh chóng vượt qua thế yếu, nhất thời giao đấu quân bình với Bạch Quang.
Ổn định được thế trận, trong lòng Kiếm Vô Trần suy nghĩ làm sao bỏ chạy được.
Lúc này, Diệp Tâm Nghi đã đứng dậy, khuôn mặt giận dữ trừng trừng nhìn hắn. Trên trời, Bạch Vân Thiên vẻ mặt tà dị, muốn thoát theo hướng đó rõ ràng không có khả năng làm được.
Như vậy, trong tình huống không thể bay lên cao khỏi mặt đất nhiều, muốn thoát khỏi sự ngăn trở của Bạch Quang rõ ràng là chuyện rất khó khăn.
Nghĩ không ra được hướng, Kiếm Vô Trần trong đầu giận dữ dâng cao, rất muốn thi triển Hậu Nghệ thần cung, nhưng suy nghĩ cẩn thận hắn liền bỏ qua không dám.
Nguyên nhân rất đơn giản, người đã trọng thương mà miễn cưỡng thi triển, cho dù hắn hủy diệt được Bạch Quang, cũng tuyệt đối không thoát khỏi tay của Thái Phượng tiên tử, Bạch Vân Thiên và Diệp Tâm Nghi.
Tính cách Kiếm Vô Trần nóng nảy kích động, nhưng không thể cho là ngu xuẩn. Đến thời điểm sống chết, hắn còn biết cần phải giữ mạng của mình.
- Chịu chết đi, Kiếm Vô Trần. Ngươi là thứ đệ tử khi sư diệt tổ, hôm nay ta tuyệt đối không cho ngươi sống sót rời đi.
Bạch Quang trong lúc tiến công điên cuồng giận dữ gào lên.
Thân là cao thủ của Hư Vô Giới Thiên, trong lòng ông hiểu rất rõ ràng, những chuyện Kiếm Vô Trần làm, chính là những sỉ nhục lớn nhất của Cửu Thiên Hư Vô giới. Sự tồn tại của Kiếm Vô Trần hệt như một mũi châm rất độc, nghiêm ngặt phong tỏa vào yết hầu của Cửu Thiên Hư Vô giới, không trừ đi không được.
- Muốn giết ta, ngươi còn chưa có thực lực. Xem chiêu đi, Hậu Nghệ lăng thiên, Tiên Phật đồ diệt! (1)
Quát lên thật to, khí thế Kiếm Vô Trần điên cuồng, thần cung trong tay nhanh chóng kéo căng, hấp thu dữ dội không khí bốn bề.
Bạch Quang nghe thế trong lòng thất kinh, Hậu Nghệ thần cung không thể xem thường, ông vội vàng lắc mình thối lui, gia tăng chân nguyên trong cơ thể đến mức cực hạn, dự tính bố trí phòng ngự mạnh nhất.
Trên mặt đất, Diệp Tâm Nghi nhìn Kiếm Vô Trần. Trên tầng mây, Bạch Vân Thiên chăm chú nhìn cuộc chiến. Cả hai tập trung quan sát cao độ, bởi vì theo tình huống hiện tại, Kiếm Vô Trần lại muốn thi triển thần khí cực mạnh để phát xuất một chiêu hủy diệt.
Nhưng chuyện khiến hai người bất ngờ lại xảy ra, Kiếm Vô Trần tuyệt đối không thi triển một tên hủy diệt như hắn nói, mà lợi dụng lúc Bạch Quang đang lo phòng ngự, chọn phương thức bỏ chạy, cả người hóa thành một luồng ánh sáng đỏ, kêu lên một tiếng liền biến mất trong vùng rừng núi xa xa.
- Đồ thứ vô sỉ, quả thật là hèn hạ.
Phát hiện bị lừa, Bạch Quang rống lên một tiếng, truy đuổi theo hướng Kiếm Vô Trần bỏ chạy.
Diệp Tâm Nghi hơi hơi chần chừ, liếc nhìn Thái Phượng tiên tử đang đau lòng, miệng thở một hơi dài, bay theo Bạch Quang.
Giữa không trung, Bạch Vân Thiên nhìn Thái Phượng tiên tử, thở dài u oán nói:
- Vài trăm năm ân oán dây dưa không dứt, đến cuối cùng lúc đã tỉnh mộng thì hai mắt đầy lệ, chỉ đáng tiếc lúc còn nhỏ không biết quý trọng, si hận trống rỗng, dưới trăng thở dài, trong gió lạnh chỉ còn cô đơn.
Thân thể run lên, Thái Phượng tiên tử ngửng đầu liếc Bạch Vân Thiên, khóe miệng nở nụ cười cô độc, sau đó ôm thân thể Thiên Kiếm khách, từng bước từng bước đi vào trong rừng núi.
Bạch Vân Thiên đưa mắt tiễn bà đi, miệng thở dài nhè nhẹ, tự nói: "Âu Dương Vân Thiên ơi, nếu ngươi nhìn thấy cảnh này, có còn đố kỵ với người đã chết chăng? Có lẽ .. Thôi, ta làm sao lại cũng thương cảm vậy, đây không phải là tính cách của ta.
Lời vừa dứt hình bóng biến mất, Bạch Vân Thiên lén lút đến, âm thầm đi, chỉ có gió nhẹ bầu bạn với mây trắng.
Rừng núi lúc này đã trở nên yên tĩnh cô đơn.
Khoảng giây lát sau, Liễu Tinh Hồn từ nơi ẩn núp đi ra, liếc nhìn cảnh sắc bốn bề, miệng bật cười âm hiểm, không nhanh không chậm đi về nơi xa.
Cách đó vài dặm, một hàng cao thủ Trừ Ma liên minh chăm chú quan sát tình hình ở đây.
Thấy Liễu Tinh Hồn hiện ra, Dương Thiên cau mày nói:
- Người này hơi tà ác, có cần phải thu thập hắn không?
Trần Ngọc Loan cười đáp:
- Người này đúng là rất âm hiểm, nhưng lúc này giết hắn còn hơi sớm một chút, đợi sau khi thu thập được Kiếm Vô Trần mới thu thập luôn hắn.
Dương Thiên nghe vậy không nói thêm, Lâm Vân Phong bên cạnh lại cười lạnh nói:
- Kiếm Vô Trần thật sự tàn độc, ngay cả Thiên Kiếm khách cũng dám giết. Như vậy Hư Vô Giới Thiên hẳn phải trừ đi hậu hoạn.
Trương Ngạo Tuyết điềm đạm lên tiếng:
- Cho dù hắn tà ác thế nào, chỉ có chết trong tay chúng ta mới có ý nghĩa.
Ghi chú:
(1) Hậu Nghệ lăng thiên, Tiên Phật đồ diệt! = Hậu Nghệ phóng thẳng lên trời, tiêu diệt cả Tiên và Phật!