Yên lặng trong gió, đứng im nhìn ngọn núi xa xa, bầu trời nơi đó có phải màu xanh lam?
Chân trời, chim nhạn lẻ bóng bay quanh, ở phương xa, mây trắng biến ảo, bên thân mình, hoa dại tỏa hương, trong lòng, ai là người mong chờ nhất?
Không gió, không mây, tĩnh lặng như trong tranh, nhớ ai, cầu ai, ai ở bên dốc trời?
Cảm giác u oán, hy vọng buồn bã, từng điểm tâm tư, từng đoạn tuổi trẻ.
Ai, người ngâm xướng trong gió?
Ai, ở lưng núi ngắm về phương xa?
Ai, ngắm trăng sầu đơn lẻ?
Ai, câm lặng cầu xin?
Lưng chừng ngọn núi bên trái Phục Long cốc, Trương Ngạo Tuyết sáng sớm đã một mình đến, một mình nhìn mãi về phương xa.
Mới có mấy ngày ngắn ngủi, đau thương nhân thế đối với Trương Ngạo Tuyết, vẻ mặt tuy vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng nội tâm lại ẩn chứa rất nhiều phiền não người ta không biết.
Biến cố tình cảm trên Hoa Sơn, đồng môn gặp phải tai ương, Chánh đạo bị hủy diệt, người Dịch viên bị chết. Hiện nay, những người thân thuộc kẻ chết kẻ trọng thương, chỉ còn lại Lâm Vân Phong, cũng không còn hình dạng như ngày trước.
Dịch viên trước đây, sinh hoạt bình thường lại có sự hân hoan vui vẻ. Bây giờ đã rời đi, mây gió biến đổi, thế sự khó liệu được, những khuôn mặt quen thuộc đã càng lúc càng ít đi.
Một tiếng thở dài nhè nhẹ vang lên phá tan yên lặng. Trên khuôn mặt lạnh lẽo của Trương Ngạo Tuyết mờ hiện một chút yếu ớt mê man. Lục Vân, huynh ở phương nào, có biết tâm trạng bàng hoàng của muội chăng? Không một lời đáp, chỉ có gió nhẹ chầm chậm thổi qua tai.
Rất lâu sau, Trương Ngạo Tuyết mất đi vẻ mặt mê man, nhẹ lẩm bẩm:
- Vân Phong, đệ và Hứa sư muội sao không hầu hạ sư bá mà lại chạy đến nơi đây?
- Sư tỷ, tỷ cũng vì sao một mình đơn thân đến nơi này nhìn mãi về phương xa?
Không hề bước đến trước mặt, Lâm Vân Phong và Hứa Khiết xuất hiện bên cạnh Trương Ngạo Tuyết.
Thở dài u oán, Trương Ngạo Tuyết đáp:
- Tỷ đến đây muốn giải tỏa tâm tư, một mình yên tĩnh, suy nghĩ đến những chuyện vừa phát sinh trong mấy ngày gần đây.
Lâm Vân Phong thê lương cất tiếng:
- Sư tỷ, quá khứ đã là quá khứ, chúng ta ai cũng không thay đổi được rồi. Chúng ta hiện nay cần phải kiên cường, chỉ có khắc phục được mọi thứ, chúng ta mới có thể lấy lại được hy vọng.
Trương Ngạo Tuyết cười cười, nhẹ giọng nói:
- Đa tạ đệ, Vân Phong, tỷ biết. Nhưng rất nhiều khi, biết thì dễ nhưng làm lại rất khó.
Lâm Vân Phong bật cười khổ, không biết nói thế nào mới tốt.
Hứa Khiết thấy hai người vẻ mặt ưu thương, đổi sang chuyện khác:
- Đừng nói những chuyện đó nữa, chúng ta nói những chuyện vui vẻ đi. Hiện nay tu vi cả hai người đều đã tăng cao, muốn xây dựng lại Dịch viên hẳn rất dễ dàng, chúng ta cũng nên nghĩ nhiều về chuyện đó.
Trương Ngạo Tuyết nhìn nàng, lại nhìn sang Lâm Vân Phong, miệng lẩm bẩm nho nhỏ:
- Đúng thế, tỷ còn quên chúc mừng hai em, có nghĩ đến chừng nào tổ chức thành thân chăng?
Lâm Vân Phong điềm nhiên đáp:
- Còn chưa nghĩ qua, đệ dự tính tìm lại Dịch viên đang ở đâu, mới tính toán đến chuyện này.
Hứa Khiết vẻ mặt phức tạp, hơi thất vọng nói:
- Vốn có hy vọng được sư phụ và sư tỷ chúc phúc, nhưng hiện tại sư phụ không biết đi đâu, sư tỷ lại đã … muội … muội …
Trương Ngạo Tuyết hơi biến sắc, hối lỗi nói:
- Xin lỗi, Thương Nguyệt vì tỷ mà chết …
Hứa Khiết lắc đầu đáp:
- Không, sư tỷ chết trong tay Kiếm Vô Trần, không quan hệ gì đến tỷ. Sớm muộn cũng sẽ có một ngày, muội muốn giết hắn để báo thù cho sư tỷ.
Trương Ngạo Tuyết trầm giọng nói:
- Đúng thế, giết chết hắn, không chỉ vì mỗi Thương Nguyệt, mà còn vì sư huynh, sư thúc, Tất Thiên, Lục Vân để thu hồi lại công đạo.
Nhìn hai người nữ, Lâm Vân Phong trịnh trọng nói:
- Yên tâm đi, Kiếm Vô Trần ta sẽ không bỏ qua cho hắn. Bây giờ điều đệ lo lắng chính là Lục Vân, bởi vì theo những dấu hiệu trước mắt, đệ không hề cảm ứng được một chút khí tức nào của huynh ấy, chuyện này thật là cổ quái.
Trương Ngạo Tuyết tiếp lời:
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL- Điều này chắc chắn có quan hệ đến tu vi của Lục Vân, một khi tu vi huynh ấy vượt quá đệ, đệ sẽ rất khó cảm ứng được khí tức của huynh ấy, trừ phi huynh ấy có ý tiết lộ, hoặc là cự ly tương đối gần.
Lâm Vân Phong nghi ngờ lên tiếng:
- Điều này hẳn không có khả năng, tu vi đệ đã tăng không dưới mười lần so với trước kia, Lục Vân cho dù lúc trước mạnh hơn đệ, cũng không thể mạnh hơn gấp mười được.
Trương Ngạo Tuyết lắc đầu nói:
- Tỷ cũng không thể khẳng định, nhưng huynh ấy dám một mình xông vào Vân Chi Pháp giới, hẳn tất nhiên nắm được điều gì đó nhất định, nếu không với tính cách của huynh ấy sẽ không hành sự lỗ mãng.
Lâm Vân Phong nghĩ lại thấy cũng đúng, gật đầu trả lời:
- Lời này cũng có đạo lý, đợi huynh ấy quay lại đệ sẽ so tài với huynh ấy, xem thử giữa đệ và huynh ấy thật ra có khoảng cách cỡ nào.
Trương Ngạo Tuyết cười cười, không trả lời, Hứa Khiết lại khuyên bảo:
- So cái gì mà so, huynh có sức thì giữ lại mà đối phó với tên xấu xa Kiếm Vô Trần thế không phải là tốt hơn sao.
Lâm Vân Phong cười ha hả, khôi phục lại vẻ quỷ quái trước kia, chớp mắt với Hứa Khiết lên tiếng:
- Muội yên tâm, đối phó với tên xấu xa đó, huynh lúc nào tinh lực cũng mạnh mẽ.
Vẻ mặt đỏ hồng, Hứa Khiết mắng yêu:
- Đồ chết bầm, không đàng hoàng nghiêm chỉnh, không thèm huynh nữa.
Nói rồi kéo tay áo của Trương Ngạo Tuyết, nhỏ giọng nói chuyện không ngừng.
Lâm Vân Phong đắc ý bật cười, lên tiếng hỏi:
- Sư tỷ, tỷ nói Lục Vân lúc nào sẽ quay lại đây?
Trương Ngạo Tuyết biến sắc, vẻ mặt kỳ dị trả lời:
- Tỷ nghĩ hôm nay huynh ấy sẽ quay lại.
Lâm Vân Phong nhìn nàng, hơi kinh ngạc cất tiếng:
- Hôm nay? Sư tỷ bằng vào điều gì mà khẳng định như vậy?
Trương Ngạo Tuyết điềm nhiên lắc đầu, mỉm cười không nói. Điều này khiến Lâm Vân Phong càng thêm hiếu kỳ.
- Sư tỷ, lẽ nào còn muốn ẩn giấu điều gì với đệ đây?
Trương Ngạo Tuyết nhỏ giọng đáp:
- Không phải là che giấu, tỷ chỉ sợ nói ra rồi sẽ không linh nghiệm thôi.
Nghe vậy, Hứa Khiết kêu lên:
- Có chuyện như vậy sao?
Trương Ngạo Tuyết điềm nhiên đứng yên, thân thể Lâm Vân Phong lại run lên, trong mắt lộ ra một chút thương cảm.
- Sư tỷ, tình cảm hại người nhất, tỷ cần phải bảo trọng bản thân.
Trương Ngạo Tuyết nghe vậy bật cười, trong mắt lóe lên sắc mê hoặc lòng người. Thời điểm đó nàng trông thật xinh đẹp vô cùng, khiến cho lòng Lâm Vân Phong rung động sâu sắc.
- Thứ thương hại người nhất cũng là thứ làm con người cảm giác nhất.
Lâm Vân Phong cười cười, trong lòng trỗi dậy sự nặng nề không nói ra được. Có lẽ tình cảm giữa gã và Hứa Khiết đến quá dễ dàng, nên thiếu đi phần đau thương, trở thành hơi bình thường.
Giữa Trương Ngạo Tuyết và Lục Vân, trên đường đi đau thương khúc khuỷu, phân rẽ hai nơi, đã từng trải qua đoạn oanh oanh liệt liệt, lại có cả lưu luyến sinh tử. Hôm nay mỗi người một phương, chỉ còn ý nghĩ trong đầu, làm sao người biết được lại không thấy cảm thán?
Gió núi thổi nhẹ qua, hoa rơi từng phiến, áo quần phất nhè nhẹ, như mô tả ý nghĩ suy tư.
Ngắm mãi nơi xa, mỉm cười chờ đợi, người ở phương xa lúc nào mới trở về?
Gió thổi êm êm mang theo hương trần, ba người đứng yên tâm trí bay bổng tới tầng mây.
Suy tư như một mũi tên rẽ mây phá trời, ẩn chứa ngàn vạn tình cảm mềm yếu, mô tả ước vọng trong lòng ta…
*******
Ở một sơn cốc yên tĩnh, Ma Thiên tôn chủ ngắm mãi xa xăm, trong mắt ánh Ma lấp lánh, miệng tự nói: "Khí tức này thật mạnh mẽ, là ai đây? Vì sao có phần quen thuộc, nhưng lại nghĩ không ra được …"
Nói đến đó đột nhiên ngừng lại, Ma Thiên tôn chủ ngưng nhìn, lạnh nhạt lên tiếng:
- Vô Nguyệt, về nhanh thế?
Ánh Ma lóe lên, Ma thần Tàn Vô Nguyệt xuất hiện bên cạnh Ma Thiên tôn chủ, cung kính đáp lời:
- Vâng, thưa Ma Vương đại nhân. Thuộc hạ đã theo lời dạy bảo của chủ nhân, mang theo một số lớn Ma thú và Ma linh từ Ma vực, sai bọn chúng đi thám thính tin tức rồi.
Gật đầu nhè nhẹ, Ma Thiên tôn chủ lại hỏi:
- Trên đường đi có nghe được tin tức nào không?
Ma thần Tàn Vô Nguyệt đáp lời:
- Thuộc hạ chính là đang muốn bẩm báo với Ma Vương đại nhân. Gần đây nhân gian biến hóa rất lớn, có rất nhiều chuyện đều nằm ngoài ý nghĩ.
Ma Thiên tôn chủ quay đầu nhìn hắn, kinh ngạc hỏi tiếp:
- Đúng vậy chăng? Ngươi nói ra đi.
Ma thần Tàn Vô Nguyệt cười âm lạnh đáp:
- Theo tin tức thuộc hạ nhận được, cao thủ Trừ Ma liên minh đã phát động tập kích, lập tức tiêu diệt thế lực hiện có ở nhân gian của Quỷ vực, ngay cả Sát Huyết Diêm La cũng đã chết trong tay bọn chúng. Hơn nữa, Vô Nhân Tọa của Lư Sơn Bất Quy Lộ nghe nói cũng đã bị tiêu diệt.
Ma Thiên tôn chủ nghe vậy rất mừng, bật cười điên cuồng:
- Tốt, rất tốt. Trừ Ma liên minh đúng là giúp chúng ta quét sạch chướng ngại. Cứ như vậy, Thất giới đã bớt đi một giới, lại thêm Thiên Chi đô trước đó rung động bất an, chúng ta trước mắt cần để ý nhất chính là Yêu vực và Cửu Thiên Hư Vô giới.
Ma thần Tàn Vô Nguyệt lại cười lên tiếng:
- Ma Vương đại nhân đừng vội, còn có tin tức tốt lành hơn. Nghe nói sau khi chúng ta rời khỏi Hoa Sơn không lâu, Thiên Sát liền quang lâm Hoa Sơn, đúng lúc đó Yêu Hoàng Liệt Thiên không có mặt, có thể nói cao thủ Yêu vực đã chết gần hết, thế lực ở nhân gian cũng đã yếu đi quá nửa.
Ma Thiên tôn chủ hưng phấn vô cùng, điên cuồng la lên:
- Nói như thế, Ma vực chúng ta cũng không phải quá thua kém, còn có thực lực tranh hơn thua với bọn chúng. Ha ha ha …
Ma thần Tàn Vô Nguyệt tiếp:
- Cuối cùng còn có một tin tức do Trừ Ma liên minh phát ra, có liên quan đến Kiếm Vô Trần. Nghe nói Kiếm Vô Trần tự tay hủy diệt Dao Trì, rời bỏ Chánh đạo, trước mắt đã khiến cho Cửu Thiên Hư Vô giới không còn mặt mũi, Thiên Kiếm khách giận đến điên cuồng.
- Cái gì, có chuyện này sao? Ha ha ha … Hay, điều này càng hay, thật sự chuyện hay đến càng nhiều. Như thế thì Chánh đạo nhân gian mặt mũi nào để nhìn người ta đây.
Tin tức tốt lành nối tiếp nhau, Ma Thiên tôn chủ nghe được tâm tình sung sướng, miệng không ngừng cười điên cuồng.
Ma thần Tàn Vô Nguyệt cũng cười, bất quá hắn đã sớm hưng phấn trước, vì thế tỏ ra bình tĩnh.
- Ma Vương đại nhân, ngoại trừ những tin tức tốt đó ra, còn có một chuyện không tốt.
Đang cười ngừng bặt, Ma Thiên tôn chủ hỏi:
- Tin tức xấu? Chuyện thế nào, nói nhanh.
Ma thần Tàn Vô Nguyệt đáp:
- Thuộc hạ về đến Ma vực rồi, nhận được một tin tức. Trừ Ma liên minh lợi dụng chúng ta đang ở nhân gian đã phái cao thủ đi vào Ma vực, ý đồ muốn bịt đường lui của chúng ta.
Ma Thiên tôn chủ nghe vậy rất giận, quát lên:
- Đáng ghét, bọn chúng phái ra nhiều ít cao thủ, có những người nào?
Ma thần Tàn Vô Nguyệt đáp:
- Chỉ có hai người, một là Đạo Tà Tàn Kiếm, người kia chính là Ma đồng Dao Quang. Khi thuộc hạ bỏ đi, nghe nói bọn chúng đã quét sạch quá nửa giang sơn Ma vực. Sợ không lâu sau, những cao thủ tầm thường lưu lại ở Ma vực đều bị bọn chúng giết sạch sẽ.
- Thật âm hiểm, không ngờ sử dụng chiêu này, bổn vương cũng không tính được như vậy. Hiện tại nhân gian biến hóa trăm lần trong chớp mắt, chúng ta muốn nắm chắc thời cơ thì không thể bỏ đi, chỉ có thể trước hết tạm thời không nghĩ đến. Đợi đến lúc bổn vương đoạt được thiên hạ, thống nhất thất giới, mới xây dựng lại Ma vực.
Vẻ mặt âm trầm, Ma Thiên tôn chủ lạnh lùng tàn khốc vô tình lên tiếng.
- Nếu như Ma Vương đại nhân chí để ở thiên hạ, thế tiếp theo chúng ta phải làm như thế nào?
Ma thần Tàn Vô Nguyệt nhìn Ma Thiên tôn chủ nhỏ giọng hỏi.
Ma Thiên tôn chủ trầm ngâm một lúc, hỏi ngược lại:
- Còn ngươi, thấy như thế nào đây?