Ánh bạc lóe lên, bóng người mờ hiện. Lục Vân thi triển "Không Gian Khiêu Dược", sau khi rời khỏi Thiên Sát, xuất hiện trong một sơn cốc hẹp cách đó vài trăm dặm.

Nơi đây yên tĩnh ưu nhã, núi sông hòa hợp, ở giữa sơn cốc hẹp có một đầm nước, trong đó nhô cao một khối đá lớn khoảng vài trượng, hình dạng hệt như một thanh đao cong, nghiêng ngã giữa hồ nước. Thân thể Lục Vân lóe lên liền hạ xuống trên tảng đá, ngồi xếp bằng tĩnh tâm trị thương.

Trận chiến vừa rồi với Thiên Sát đã khiến Lục Vân bị trọng thương. Tuy chàng có tầng Bất Diệt bảo hộ thân, nhưng tiêu hao chân nguyên so với lúc giao chiến với Vân giới Thiên Tôn còn nhiều hơn. Vì thế, Lục Vân không quan tâm đến chuyện khác, lập tức nắm lấy thời gian trị thương. May là nơi này yên tĩnh, không có chút nguy hiểm nào cả.

Thật lâu sau, thương thế của Lục Vân đã tốt hơn nhiều, liền mở mắt đứng lên nhìn khắp bốn phía, chân nguyên trong cơ thể vẫn vận chuyển cao tốc như cũ để tự động trị thương.

Lục Vân đưa mắt nhìn xuống dưới chân, phát hiện nước đầm đen ngòm như mực, hệt như nước độc. Hơi kinh ngạc, Lục Vân múa tay hút lên một cột nước, liền phát hiện nước đầm này nồng đậm, trầm trọng hơn nước bình thường, cảm giác có điểm giống như thủy ngân, nhưng màu sắc lại khác hẳn.

Buông tay, Lục Vân tự nói: "Thật kỳ quái, tính chất của nước đầm này quái dị, thật ra là điều gì đây?"

Suy nghĩ rất lâu, Lục Vân liền phi thân hạ xuống cách mặt nước khoảng ba thước, dò xét tình huống ở vùng lân cận. Rất nhanh, Lục Vân phát hiện một chỗ khác thường. Hình bóng của chàng khi phản chiếu lên mặt nước đầm, không ngờ liền lộ ra một bộ hài cốt trắng, trên trán có một đóa hoa sen cánh hồng nhị đen, cứ hơi hơi lung lay mãi.

Ngoài ra, trước ngực có một tấm ngọc bội, chính là Càn Khôn Ngọc Bích, trên đầu xương sọ có một đao một kiếm, đó chính là Diệt Hồn đao và Diệt Thần kiếm. Như vậy, trong nước đầm không thứ gì ẩn giấu không bị lộ ra, khiến cho Lục Vân vô cùng kinh ngạc.

Dời người về bên bờ đầm, Lục Vân chăm chú nhìn nước đầm, trong não phát ra một luồng sóng thăm dò, tiến hành quan sát phân tích cẩn thận đối với mặt nước cũng như tình hình bên dưới mặt nước. Rất nhanh, Lục Vân đã hiểu được, nước đầm này có tính bài xích rất mạnh, hệt như một kết giới ngăn cách sóng thăm dò xâm nhập.

Nắm vững được điều này, Lục Vân nhanh chóng chuyển đổi tần suất sóng thăm dò, rất nhanh tìm được điểm đột phá, ý thức vượt qua được mặt nước đầm, tiến thẳng xuống bên dưới.

Thông qua dò xét, Lục Vân phát hiện, nước đầm này ẩn chứa một loại khí u oán quỷ dị, dường như trong nước đã bị người giam vào một lượng lớn oan hồn, khi mật độ vượt quá một trình độ nhất định, nước vốn trong xanh liền biến thành đen ngòm như mực, hình thành một loại vật chất mới, có đặc tính bài trừ những ngoại vật xâm nhập vào.

Đối với điều này, Lục Vân phát hiện có phần không giải thích được, cuối cùng đây là nơi nào, vì sao có một đầm nước dạng như vậy, nó sinh ra như thế nào, thông đến nơi đâu?

Trong lúc suy tư, thân thể Lục Vân đột nhiên run lên, sóng dò xét khi hạ xuống đến một cự ly nhất định, đột nhiên bị một sức mạnh đáng sợ thôn tính mất.

Đồng thời còn có một âm thanh rõ ràng truyền vào trong não của Lục Vân.

- Đất của Cửu U, người sống thoái lui né tránh, nếu như không làm như thế, tai họa sẽ giáng xuống!

Bỏ đi sự kinh ngạc, Lục Vân cau mày nói:

- Đất của Cửu U, lẽ nào nơi đây chính là cửa vào không được của Cửu U Minh giới?

Giữa thanh âm tự nói, toàn thân Lục Vân hào quang rực lên, một luồng ngạo khí vút lên tận trời phân bố tứ bề, khiến cho không gian phụ cận như ngưng đọng, ngay cả chim bay giữa không trung cũng bị cố định trong đó.

Bật cười một tiếng ngạo nghễ, hai tay Lục Vân đan chéo, lòng bàn tay phát ra hai luồng hào quang một đỏ một xanh, khiến nó hình thành một cột gió xoay tròn nhanh chóng, vừa hay xuất hiện ngay tại giữa đầm nước. Cứ như thế, nước đầm bị cột gió ảnh hưởng, lập tức bay hết lên không trung.

Nhưng vừa mới bay lên không quá mười trượng, cả cột gió đột nhiên biến mất, một hình bóng từ trên mặt nước mờ hiện lên. Nhìn thấy người này, Lục Vân có hơi kinh ngạc, nhẹ hô lên:

- Té ra là ngươi, không ngờ được chúng ta lại gặp nhau ở nơi đây.

- Đúng thế, người ta xứ khác ít gặp nhau, chỉ cần có duyên tự nhiên sẽ gặp mặt.

Bật cười điềm nhiên, người đó vuốt nước trên mặt, khuôn mặt lộ ra một vẻ yêu kiều nhu mì không nói được.

Đây là một nữ nhân, một nữ nhân xinh đẹp, trang phục kiểu dân tộc, kết hợp với một khuôn mặt hài hòa mê hoặc người ta, toàn thân lộ ra vẻ mê hoặc vô cùng, khiến người ta bị một loại dụ dỗ trí mệnh.

Người nữ này vẻ mặt tươi cười, hai mắt như hai hạt minh châu, câu hồn đoạt phách, tay trái cầm một đóa hoa màu đen kỳ lạ có đài hệt hoa mẫu đơn, nhụy hoa màu đỏ hồng, yêu kiều mê đắm lòng người.

Bỏ đi sự kinh ngạc, Lục Vân liếc nhìn đóa hoa kỳ lạ trong tay của cô ta, lạnh nhạt nói:

- Lần trước gặp mặt, trong tay ngươi không có vật này.

Người nữ đó cười đáp:

- Lần trước gặp mặt, bên cạnh ta có người bảo hộ.

Lục Vân hừ giọng nói:

- Nói như thế, vật này không thành vấn đề rồi.

Người nữ cười yêu kiều nói:

- Ngươi phát hiện chăng, có cần thử hay không vậy?

Lục Vân ánh mắt hơi lạnh lại, thản nhiên nói:

- Chuyện đó là sớm muộn thôi, bây giờ không cần phải nói đến trước. Lần chia tay trước, ngươi nói qua gặp lại sẽ là kẻ đối đầu định mệnh, như vậy ngươi hẳn biểu hiện rõ ràng thân phận của mình rồi.

Người nữ đó cười nhẹ nói:

- Có một số chuyện không biết lại tốt hơn là biết. Bây giờ ngươi không biết ta là ai, liền có thể bình tĩnh nói chuyện với ta. Một khi ngươi biết được rồi, lúc đó lập trường hai bên bất đồng, tất nhiên phát sinh va chạm, như vậy thế nào cũng không bảo tồn được quan hệ, đối với mọi người đều có chỗ không tốt.

Lục Vân bất mãn nói:

- Chuyện này chỉ tốt với ngươi, còn với ta lại là xấu vô cùng.

Người nữ đó cười nói:

- Trong lòng ngươi không được vui vẻ thoải mái, có cảm giác bị dẫn dụ, vì thế cho là mình ở thế thấp hơn, muốn biết được thân phận của ta để thoát khỏi loại cục diện này. Lời ta nói có sai không?

Lục Vân thản nhiên đáp:

- Ngươi nói rất đúng, ta đúng là có suy nghĩ như vậy, vì thế ngươi tốt nhất là sớm nói ra điểm đó.

Người nữ đó mất đi nụ cười, lạnh nhạt nói:

- Lục Vân, thật ra ngươi có thể không dùng phương pháp trực tiếp này, đổi thành phương thức tấn công từ biên, ta tin tưởng ngươi cũng sẽ có thu hoạch như vậy.

- Phải vậy chăng, thế ta sẽ thay đổi phương thức khác rồi.

Nhìn người nữ đó, Lục Vân nói:

- Nơi này chính là đường vào của Cửu U Minh giới, ngươi từ đó đi ra, tin chắc ngươi sẽ có quan hệ với Cửu U.

Người nữ đó cười đáp:

- Tự nhiên có quan hệ, sức mạnh của ta vốn từ nơi này.

Ánh mắt Lục Vân hơi biến đổi, chàng trầm giọng nói:

- Hệ Cửu U thần kỳ quỷ bí, nghe nói có nhiều bí thuật người ta không biết, thế gian cũng lưu truyền khá nhiều những phái phát sinh có liên quan, ngươi xuất từ tông phái nào đây?

Người nữ đó cười đáp:

- Trong ngàn vạn bí thuật, ta là tôn chủ, ngươi nói ta xuất ra từ chính tông phải không?

Lục Vân vẻ mặt kinh ngạc, cất tiếng hỏi:

- Ngươi nói ngươi là phái chính, lời này có thật không?

Người nữ phản bác lại:

- Nếu như không tin, hà tất phải hỏi ta.

Lục Vân vẻ mặt trầm ngâm, ánh mắt chăm chú nhìn người nữ đó, một lúc sau mới mở lời:

- Nghe nói trên thế gian thiện nghệ nhất về những kỳ thuật của Cửu U chính là tộc Hắc Vu ở Nam Cương, suy đoán từ trang phục và tình huống gặp mặt lần trước, ngươi quả thật đến từ Nam Cương, nhưng ngươi thật ra là ai, vì sao chưa từng nghe qua dạng nhân vật như ngươi?

Người nữ cười nhẹ nói:

- Lục Vân, ngươi rất thông minh, nhưng ngươi thật ra không quen thuộc Nam Cương. Nếu như ngươi đã đến Nam Cương, tự nhiên có thể suy đoán ra thân phận của ta.

Lục Vân không thèm để ý nói:

- Ngươi tự tin như vậy?

Người nữ tự phụ đáp:

- Đương nhiên.

Lục Vân trầm ngâm, ánh mắt cứ nhìn người nữ đó, một lúc lâu sau, vẻ mặt Lục Vân mơ hồ hiện lên nét chấn động kinh ngạc, dường như suy đoán của bản thân mình mà cảm thấy khó chấp nhận được.

Người nữ đó biến mất nụ cười, lạnh giọng nói:

- Lục Vân, ngươi đã đoán ra thân phận của ta rồi.

Lục Vân thản nhiên lên tiếng:

- Ta nghĩ hẳn phải tính như vậy, nhưng trang phục này của ngươi đã làm ta hiểu nhầm rất lâu.

Người nữ hừ nhẹ giọng nói:

- Đây là biểu hiện tốt đẹp đối với ngươi, thay bằng dung mạo khác không phải để nói chuyện tốt lành.

Lục Vân lạnh nhạt đối đáp:

- Không đổi sang dung mạo khác, ngươi vẫn bất đồng lập trường với ta.

Người nữ trừng Lục Vân một cái, sau đó vẻ mặt tươi cười hiện ra lại, tà mị nói:

- Biết được thân phận của ta rồi, ngươi không muốn nói sang chuyện khác chăng?

Lục Vân né tránh ánh mắt của cô ta, nhìn tảng đá lớn trong đầm nước, lạnh lùng nói:

- Tiến vào trung thổ, ngươi muốn tranh hùng thất giới hay chỉ là thăm lại nơi xưa?

Người nữ điềm nhiên cười đáp:

- Ngoại trừ những chuyện đó, ta còn muốn báo thù.

Lục Vân cau mày, hỏi dồn:

- Báo thù? Đây hẳn đã nhiều năm trước, ngươi một lòng nhắc nhủ không quên lại chính là báo thù?

Người nữ cười trả lời:

- Đất Cửu U là nơi oán hồn tụ lại, trong lòng ta sao có thể thiếu đi cừu hận? Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Lục Vân hừ nhẹ một tiếng nói sang chuyện khác:

- Báo thù là chuyện của ngươi, nhưng ta hy vọng ngươi không nghĩ đến việc chọc giận đến những người bên cạnh ta. Lần trước Lý Trường Xuân đã ra tay đả thương môn hạ Dịch viên của ta, chuyện này ta còn chưa tìm hắn thanh toán. Bây giờ nếu người của ngươi lại dám gây bất lợi cho người của ta, thế thì đừng trách ta tiêu diệt Vu tộc của ngươi.

Người nữ giương mắt lên, quát:

- Lục Vân, ngươi uy hiếp ta chăng? Ngươi thật sự nắm được phần hơn đối với ta chăng?

Lục Vân lạnh lùng tàn khốc nói:

- Thử một lần liền biết ngay thôi.

Người nữ hơi giận, nhưng sau đó liền bỏ đi cơn giận, cười lạnh nói:

- Ngươi đang tự tìm cho mình một lý do động thủ, quả không hổ là Lục Vân.

Trong lòng chấn động nhưng ngoài mặt vô tình, Lục Vân nói:

- Thế nào, ngươi sợ rồi chăng?

Người nữ nghe vậy bật cười lớn:

- Sợ? Ta sợ ngươi, quả thật là nực cười.

Lục Vân hơi có chút giận dữ, người nữ này cuồng vọng như vậy, không hề để ý đến mình chút nào.

- Nếu như không sợ, thế thì ra tay thử xem, coi thử ngươi có bản lĩnh thế nào mà cuồng ngạo như vậy.

Người nữ vẻ cười mất đi, ánh mắt tà mị nhìn Lục Vân, hừ nhẹ nói:

- Lục Vân, ngươi còn chưa cần thử được. Nói về tu vi ngươi đúng là rất mạnh, nhưng giao chiến với ta, tu vi của ngươi không làm được gì, bởi vì ngươi có một nhược điểm trí mạng lại do ta khống chế được.

Lục Vân lạnh giọng nói:

- Phải vậy chăng, ngươi dùng kiểu nói như vậy ta sẽ tin ngươi chăng?

Người nữ cười âm hiểm nói:

- Không thử qua ngươi tự nhiên sẽ không tin, nhưng thử qua thì quá trễ rồi. Sức mạnh của ta đến từ Cửu U, dồn oán, hận, cừu, sát mấy loại khí lợi hại mà thành, chính là thứ quỷ dị, tà ác, âm độc, tàn bạo nhất trong thế gian.

Lục Vân hừ giọng nói:

- Thế thì thế nào?

Người nữ cười quỷ quyệt nói:

- Một địch nhân như vậy, ngươi nói xem hắn có biết nhược điểm trên người ngươi hay không vậy?

Lục Vân trong lòng hơi sửng sờ, nhìn vẻ mặt cười quỷ quyệt của người nữ, mơ hồ cảm giác không ổn.

- Mỗi một cá nhân đều có nhược điểm, ngươi do tính toán biết được thì thế nào đây?

Người nữ cười ha hả nói:

- Nhược điểm mỗi người đều có, nhưng nhược điểm trí mạng không phải ai cũng đều có. Với thực lực của ta và ngươi, nếu ta không biết được nhược điểm trí mạng của ngươi, khi đã giao chiến, kết quả sẽ như thế nào đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play