- Lần trước ta đã giải khai phong ấn cho ngươi, bây giờ ta cũng có thể thu phục được ngươi.
Tứ Linh thần thú gầm nhẹ một tiếng, hai cánh trên lưng giang ra, hào quang trắng đen đột nhiên xuất hiện hóa thành hai luồng gió, trông có vẻ rất bình thường lại dễ dàng làm tê liệt một chiêu công kích của Âm Đế.
Hơi bất ngờ, Âm Đế hô lên một tiếng kinh ngạc.
- Té ra ngươi còn nhớ, thế thật tốt, ta đang muốn cảm ơn ngươi. Ha ha ha …
Tay trái hơi giơ lên múa thẳng ra ngoài, một luồng sáng quỷ dị màu đen thẫm bắn thẳng vào Tứ Linh thần thú.
Hai mắt đỏ hồng nhìn Âm Đế, Tứ Linh thần thú đang tính phản công, đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc, không khỏi lắc mình né tránh, ngửng đầu nhìn về phía chân trời xa xa.
Cử động của nó vô cùng bất ngờ, không những Âm Đế nhìn thấy mà cả Trần Ngọc Loan và Bách Linh cũng phát hiện được. Trong lòng hai người đều cảm thấy kinh ngạc nghi ngờ.
- Bách Linh tỷ tỷ, tỷ nói xem Đại linh nhi làm như thế vì sao …
Bách Linh nhìn theo phương hướng Tứ Linh thần thú đang quan sát, ban đầu còn chưa phát hiện được gì, nhưng nhanh chóng cảm nhận được một luồng khí thế mạnh mẽ đang di động với tốc độ kinh người hướng về bên này.
- Tỷ nghĩ Đại linh nhi hẳn đã cảm ứng được một số chuyện.
Trần Ngọc Loan hơi lặng đi, bất lúc này nàng cũng cảm nhận được luồng khí tức đó, miệng la lên kinh ngạc:
- Luồng khí thế này rất mạnh mẽ, hơn nữa còn có phần quen thuộc, là ai vậy?
Bách Linh vẻ mặt quái dị lẩm bẩm nho nhỏ:
- Là muội ấy, chúng ta xem ra hôm nay còn có cơ hội thử một lần nữa.
Trần Ngọc Loan không hiểu, mơ hồ hỏi lại:
- Ai? Thử điều gì?
Bách Linh nhỏ giọng nói:
- Muội sẽ nhanh chóng biết liền, bây giờ hãy nắm lấy thời gian nhanh chóng khôi phục, đợi cơ hội còn ra tay.
Bên này, Âm Đế vẻ mặt âm trầm, miệng cười ha hả nói:
- Lại có thể một tên đến chịu chết, hôm này thật là một ngày tốt để chết.
Cảm nhận được luồng khí tức mạnh mẽ đó đang đến gần, Âm Đế không chút để ý, ngược lại còn tự phụ yên lặng giữa không trung chờ đợi người đó đến.
Tứ Linh thần thú gầm lên một tiếng, phát ra một âm thanh to lớn rung động trời đất, nhanh chóng khuếch tán ra bốn phương. Rất nhanh, luồng khí tức mạnh mẽ đó tìm được phương vị chính xác, chỉ thấy giữa không trung lóe lên một điểm sáng đỏ, một thân hình trắng toát phá không xuất hiện bên cạnh Tứ Linh thần thú.
- Là tỷ ấy, Ngạo Tuyết tỷ tỷ.
Kinh ngạc nhìn thấy người mới đến, Trần Ngọc Loan hô lên một tiếng.
Bách Linh không nói gì, chỉ nhìn về phía Ngạo Tuyết gật đầu, trong ánh mắt lộ ra câu hỏi âm thầm. Tứ Linh thần thú bay đến đầu vai Trương Ngạo Tuyết, đưa đầu cọ cọ vào má nàng, biểu hiện ra chiều thân mật.
Trương Ngạo Tuyết vuốt ve đầu hắn, điềm đạm cười:
- Đã lâu không thấy, ngươi khỏe không, sao lại không bảo hộ mọi người cho tốt, để họ phải bị thương như vậy.
Tứ Linh thần thú rống nhỏ một tiếng, ánh mắt giận dữ trừng Âm Đế, truyền một luồng tâm ngữ vào trong đầu Trương Ngạo Tuyết. Hiểu được tình hình ở đây rồi, khuôn mặt Trương Ngạo Tuyết trầm xuống, cảnh giác liếc Âm Đế, sau đó toàn thân ánh tím lóe lên, nhân dịp âm thầm di chuyển vài chục trượng xuất hiện bên cạnh Trần Ngọc Loan và Bách Linh.
Mỉm cười nhìn Bách Linh, Trương Ngạo Tuyết nhẹ giọng nói:
- Thế nào rồi, có khẩn thiết không?
Bách Linh cười nói:
- Không sao, muội quay về là tỷ rất cao hứng. Từ này về sau chúng ta có thể ở cùng với nhau rồi.
Trương Ngạo Tuyết cười cười đưa mắt nhìn Trần Ngọc Loan nói:
- Nhãn quang của Lục Vân không sai, muội rất xứng đáng làm chức vị minh chủ này.
Trần Ngọc Loan cười khổ nói:
- Chỉ khiến cho Ngạo Tuyết tỷ tỷ cười chê. Đúng, tỷ tỷ làm sao biết mà đến kịp nơi đây vậy?
Ngạo Tuyết nhẹ giọng nói:
- Rời khỏi Hoa sơn rồi, tỷ có chuyện kỳ ngộ mất hết mấy ngày. Đợi sau khi làm xong chuyện rồi, tỷ trước hết về Hoa sơn thăm nom các vị sư thúc sư huynh mai táng ở đó. Sau đó, tỷ nghe nói sư phụ đang ở Trừ Ma liên minh vì thế tỷ vội đến đây, đúng lúc thần kiếm của tỷ cảm ứng được phía này có chuyện xảy ra, vì thế tỷ liền đến đây.
- Thật là xảo diệu, hay đây là ý của trời.
Nghe những lời thuật lại của Trương Ngạo Tuyết, Trần Ngọc Loan nhẹ giọng lên tiếng.
Bách Linh liếc về phía Âm Đế không xa, trầm giọng nói:
- Ngạo Tuyết, trước mắt tình thế chúng ta bất lợi, muội có thể tạm thời kiềm chế được Âm Đế chăng?
Trương Ngạo Tuyết cau chặt đôi mày phượng, trầm ngâm đáp:
- Địa Âm Tà Linh nghe nói mạnh mẽ kinh người, muội cũng không nắm chắc được mười phần, bất quá hẳn có thể chống đỡ trong nhất thời.
Bách Linh nghe vậy rất mừng, cười nhẹ nói:
- Thế là tốt rồi, chỉ cần muội có thể chống đỡ một lúc, khi đến lúc quan trọng nhất phá vỡ được vách sáng phòng ngự của Âm Đế, để cho Ngọc Loan có thể tiếp cận thân thể hắn, chúng ta liền có cơ hội đánh hắn trọng thương.
Trương Ngạo Tuyết đáp:
- Chuyện này có thể làm được. Hai tỷ muội hãy nghỉ ngơi trước, để ta đi thử nghiệm thực lực của hắn.
Nhẹ nhàng quay người lại, Trương Ngạo Tuyết xuất trước mặt Âm Đế cách khoảng năm trượng, lạnh lùng nhìn hắn.
Âm Đế đo lường Trương Ngạo Tuyết, kinh ngạc lên tiếng:
- Xem không ra được ngươi tu vi kinh người đến mức nào, ngươi là ai?
- Dịch viên môn hạ Trương Ngạo Tuyết!
Ngữ khí lạnh như băng, không chút dao động, toàn thân nàng lúc này ngập đầy ý chí chiến đấu mạnh bạo kịch liệt.
Cảm nhận được sự gây chiến của nàng, Âm Đế cười lớn nói:
- Được, lạnh lùng xinh đẹp vô cùng, khí thế đủ phần sắc bén. Người như vậy xứng đáng để giao chiến. Xuất thủ đi, bổn Đế sẽ cho ngươi có cơ hội để ngươi được xuất chiêu trước.
Tay trái chắp sau lưng, tay phải để xuống tự nhiên, một vẻ tự tin và khí thế xuyên qua cự ly không gian gây chấn động cho tâm linh của Trương Ngạo Tuyết.
Lần thứ nhất đối diện với địch nhân mạnh mẽ như vậy, Trương Ngạo Tuyết cảm thấy áp lực nặng nề vô cùng, trong lòng biết tu vi đối phương kinh khiếp, vì thế cũng không giả vờ, thân thể phóng lên không trung, khi cao hơn Âm Đế khoảng ba trượng thì ổn định trở lại.
Ở trên cao nhìn xuống, chính là tư thế của kẻ mạnh, cũng là một loại chiến lược chiến thuật, có thể khiến cho người ta thay đổi được tâm tư của mình, không chút lo lắng chuyện khác phát động tu vi đến mức cao nhất, đối với người tiến công có ưu thế rất lớn.
Tập trung tinh lực, Trương Ngạo Tuyết điều chỉnh tình trạng thân thể, khi khí tức toàn thân đã gia tăng đến một mức độ nhất định, liền mở miệng nói với Tứ Linh thần thú trên vai:
- Ngươi hãy qua bên cạnh quan sát chiến trận đã, nếu ta không ổn ngươi hãy xuất kích.
Tứ Linh thần thú rống nhỏ một tiếng, bay đi xa khoảng chục trược, ý thức chăm chú bắt chặt lấy hai người giữa chiến trường. Điều Tứ Linh thần thú đi rồi, Trương Ngạo Tuyết hít vào một hơi thật sâu, sau đó khí hợp với ý, ý hợp với thần, sau khi tinh khí thần đã dung hợp rồi, thân thể bắn thẳng như đạn bay.
- Thiên Trọng trảm, quỷ thần tàn, hối thiên chi lực, vạn kiếm diệt duyến! (1)
Trong tiếng quát lớn, thân hình Trương Ngạo Tuyết hóa thành ngàn vạn phân bố khắp không gian trăm trượng, mỗi hình bóng đều múa kiếm chuyển động với những chiêu thức khác nhau, uy lực cũng nặng nhẹ khác nhau, tất cả đan xen vào nhau, hợp nhất với nhau hình thành một kết giới kín mít bao trùm quanh Âm Đế.
Theo kiếm quyết do Trương Ngạo Tuyết thi triển, thần kiếm Tử Ảnh phát ra tiếng rồng ngâm thật dài, thân kiếm trong lúc chấn động không những nhanh chóng hấp thu khí cực thánh giữa trời đất, mà còn sinh ra sức mạnh âm sát đến rung hồn đoạt phách.
Ở bên trong, vẻ mặt Âm Đế biến hẳn, trong đầu mơ hồ chấn động khiến hắn cảm thấy bất an. Để loại bỏ sự bất an, Âm Đế lập tức quyết đoán xuất động phản kích, ý đồ ngăn cản Trương Ngạo Tuyết tiếp tục thi triển.
Như vậy, chỉ thấy Âm Đế giơ cao hai tay, thân thể chuyển động giữa không gian, hai luồng sức mạnh to lớn có màu đen thẫm và xanh thẫm theo chuyển động của hắn mà hình thành một cột gió xoay tròn, phát triển từ dưới lên trên, đồng thời khuếch tán ra hai bên.
Giữa không trung, Trương Ngạo Tuyết trong lòng biết Âm Đế sẽ không cho mình được nhiều thời gian, vì thế nàng toàn lực thúc động kiếm quyết, ngàn vạn hình bóng do động nhanh chóng, trong thời gian nhanh nhất kết thành kiếm trận. Sau đó, mỗi hình bóng kết trong kiếm trận đều bộc phát ánh tím rực rỡ, thần kiếm trong tay từng bóng hình đều có hào quang mạnh mẽ, liên tục không ngừng hấp thu linh khí cả núi non hùng vĩ, khiến tất cả hội tụ thành một, nhanh chóng hòa vào trong kiếm trận.
Thế rồi, những ảo ảnh Trương Ngạo Tuyết phân bố bốn phía liền gia tăng sức mạnh đến mức cực hạn trong sát na, một vầng sương mù bằng ánh sáng sắc tím ngập đầy trong kết giới kín bưng liền xuất hiện.
Kết giới này không giống bình thường, nó chính là do Trương Ngạo Tuyết dùng thần kiếm làm vật dẫn để hấp thu sức mạnh trời đất núi non dung hợp mà thành một kết giới đặc thù. Sương tím bên trong kết giới toàn là làn kiếm lưu động ngập đầy sức mạnh hủy diệt, khi gặp phải cột gió mạnh mẽ của Âm Đế, sức mạnh chính tà giao chiến kịch liệt phát sinh một loạt vụ nổ.
Sức mạnh to lớn của vụ nổ bị kết giới ngăn lại, sau đó phản ngược lại đến người Âm Đế, khiến cho thân thể hắn rung lên, miệng phát ra những tiếng gầm rú điên cuồng. Thấy vậy, Trương Ngạo Tuyết không để ý thêm, tiếp tục nắm lấy thời gian hoàn thành thế công cuối cùng.
Lần này, để gia tăng uy lực công kích, Trương Ngạo Tuyết trong quá trình thi triển càng gia tăng thêm một mức quan trọng của việc hấp thu linh khí trời đất, như vậy khi hoàn thành sẽ tiếp tục không ngừng. Do đó, mức độ phản ứng của Âm Đế càng mạnh, sức lực công kích của Trương Ngạo Tuyết sẽ lại tăng cường.
Nhìn thấy trận chiến giữa Trương Ngạo Tuyết và Âm Đế, Trần Ngọc Loan vẻ mặt thất kinh, sợ hãi nói:
- Tu vi của Ngạo Tuyết tỷ tỷ thật mạnh đến mức kinh người vây khốn lấy Âm Đế.
Bách Linh cảm xúc nói:
- Đây hẳn là kỳ ngộ đã được định sẵn trong số mệnh của muội ấy. Được, từ bây giờ chúng ta bắt đầu phòng bị cao độ, một khi muội ấy phá được phòng ngự hộ thể của Âm Đế rồi, muội hãy dùng vật đó, chắc chắn sẽ khiến hắn trọng thương. Như thế từ nay về sau Âm Đế sẽ có cố kỵ với chúng ta, không dám khinh địch xâm phạm liên minh.
Trần Ngọc Loan gật đầu nói:
- Tỷ yên tâm, muội biết rõ. Chỉ có điều vì sao không lợi dụng cơ hội này tiêu diệt hắn, thế không phải càng tốt hơn sao?
Bách Linh lắc đầu nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL- Nếu có thể làm được vậy đương nhiên là tốt rồi, nhưng Âm Đế đã định sẵn không chết trong tay bọn ta, có cố gắng cũng uổng công mà thôi.
Trần Ngọc Loan không hiểu hỏi:
- Bách Linh tỷ tỷ, theo lời tỷ nói thì hắn sẽ không chết trong tay chúng ta, vậy ai có thể tiêu diệt hắn được đây?
Bách Linh chần chừ đáp:
- Điều này tỷ nói cũng không rõ được, bất quá tỷ nghĩ hẳn có quan hệ đến Lục Vân. Làm đi, đừng nói nữa, tình huống Ngạo Tuyết đã có thay đổi, nhìn nhanh đi.
Nghe vậy liền quay sang nhìn, Trần Ngọc Loan chỉ thấy Trương Ngạo Tuyết lúc này đã xuất hết ngàn vạn thân ảnh trùng trùng điệp điệp, nhanh chóng lộ ra bổn thể của nàng, vị trí chính ngang bằng với Âm Đế.
Bốn bề, trên ngàn vạn làn kiếm sắc tím ngắt xoay chuyển di động, hình thành một Bát Quái màu tím ngọc vây khổn Âm Đế ở giữa. Bát Quái màu tím ngọc này không lớn, so với lúc thi triển thì nhỏ hơn vài lần, đường kính chỉ còn khoảng hai trăm trượng, bất quá màu sắc lại mạnh hơn vài lần, so với lần trước đấu với Vân Hư thượng nhân thì uy lực mạnh hơn cả chục lần.
Ghi chú:
(1) Thiên Trọng trảm, quỷ thần tàn, hối thiên chi lực, vạn kiếm diệt duyến! = Thiên Trọng trảm, quỷ thần tàn mạt, là sức mạnh của trời, vạn kiếm diệt hết!