Lúc này, Hỏa Vân đang trị thương, trong lòng Bích Vân xoay chuyển rất nhiều, vô số ý nghĩ lướt qua đầu, ý muốn tự tuyệt trở thành mục tiêu cao nhất trong suy nghĩ. Tình huống của bà hiện tại rất tệ, nguyên thần đã bị trọng thương, trong thời gian ngắn không cách gì khôi phục, nếu không kể việc chấp nhận an bài của định mệnh, chỉ có thể chọn lấy cái chết.
Bà không hề sợ chết, nhưng lại cũng không nghĩ đến. Mệnh vận một đời của bà thê lương khổ sở, hối tiếc lớn nhất chính là một đoạn tình cảm ẩn giấu trong lòng, bà cứ mãi khát vọng có một ngày có thể quay về bên người yêu dấu, như thế cho dù chỉ trong giây lát rồi phải chết đi bà cũng không chút hối hận.
Nghĩ đến mộng tưởng trong lòng, Bích Vân quên hết tình cảnh trước mắt, chìm vào trong hồi ức, toàn thân toát lên vẻ ngập vào trong thời gian dĩ vãng.
Không hay không biết, thời gian âm thầm trôi qua. Khi Bích Vân bị âm thanh bên ngoài làm cho tỉnh lại, chỉ thấy Hỏa Vân đang ở bên cạnh, vẻ mặt cười âm lạnh.
- Đã mấy trăm năm rồi, nàng cuối cùng cũng rơi vào tay ta, đây biết đâu chính là ý trời.
Bích Vân giận dữ trừng lão, vẻ lạnh lùng như băng đáp lại:
- Hỏa Vân, ngươi sẽ không có kết quả tốt, ngươi sẽ phải chịu báo ứng.
Hỏa Vân bật cười to ha hả, không để ý lên tiếng:
- Nàng từ từ mà rủa mắng, đợi lúc nữa sợ là nàng không thể mắng được ta rồi, ha ha …
Hỏa Vân đưa tay phải ra vuốt ve khuôn mặt Bích Vân, ánh mắt lộ vẻ háo sắc.
- Đáng chết, đừng có đụng vào ta, ngươi thật là thứ vô sỉ bỉ ổi.
Trong tiếng la lên gay gắt, Bích Vân nỗ lực lắc đầu muốn tránh tay phải của Hỏa Vân, đáng tiếc lúc này lại quá yếu ớt rồi.
Hỏa Vân nghe vậy hơi kích động, cười giận nói:
- Không sai, mắng rất đúng, ta chính là thứ vô sĩ bỉ ổi, đáng tiếc nàng lại rơi vào tay của ta rồi, đến lúc đó thân thể thần thánh của nàng sẽ bị ta đùa giỡn. Ha ha ha …
Vẻ mặt hung ác, Hỏa Vân lúc này âm trầm đáng sợ, phảng phất linh hồn cũng đang giơ nanh múa vuốt.
Trong đại điện Dao Trì, tiếng cười đắc ý và âm thanh nhục mạ phẫn nộ hòa vào nhau. Những kẻ đối đầu vài trăm năm, cuối cùng sẽ có kết quả thế nào đây?
Dao Trì chủ nhân Bích Vân không biết sẽ rơi vào tay của Hỏa Vân, để trở thành vật hy sinh hỗ trợ cho Kiếm Vô Trần gia tăng tu vi chăng?
***************************
Hoa sơn, nơi đã từng là tổng đàn của Chánh Đạo liên minh, đáng tiếc theo kế sách ngày đó của Kiếm Vô Trần, Thiên Kiếm khách lại chuyển khỏi nơi đây, sau đó lại bị Ma Thiên tôn chủ chiếm lấy. Nhưng mà thời vận của Ma Thiên tôn chủ không dài, còn chưa ổn định được trận thế đã gặp Yêu Hoàng Liệt Thiên, thất bại khiến cho Ma Thiên Tôn chủ dâng Hoa Sơn cho Yêu Hoàng.
Lúc này, Hoa Sơn đã thuộc về địa bàn của Yêu vực, do Thủy Kỳ Lân Huyền Dạ quản lý.
Đứng xa xa nhìn lại Hoa Sơn, Trương Ngạo Tuyết tâm tình hơi phức tạp. Nơi đây để lại trong nàng rất nhiều hồi ức, cũng rất nhiều thương cảm. Nhớ đến đêm đó, Tất Thiên và Lý Hoành Phi đã không tiếc hy sinh tính mạng cứu mình, khiến cho trong lòng Trương Ngạo Tuyết cảm thấy có lỗi, không cách nào bồi thường được.
Hôm nay, nàng quay về nơi đây, không vì chuyện khác, chỉ muốn cúng tế những vong hồn đã chết, nói với họ nàng đã sống được, không phụ hy vọng của bọn họ.
Từ từ bay đến gần, Trương Ngạo Tuyết lưu ý bốn phía, Yêu khí tràn ngập trên Hoa Sơn khiến nàng cảm thấy kinh ngạc. Đối với tình huống Hoa Sơn lúc này, Trương Ngạo Tuyết tuyệt đối không hiểu, kí ức nàng còn lưu lại những ngày trước, tuyệt đối không biết tình huống phát sinh sau này.
Đến giữa không trung của Hoa Sơn, Trương Ngạo Tuyết nhìn xuống dưới chân, thấy trên đỉnh núi Yêu khí rất nặng nề, trong lòng suy nghĩ lướt qua dự tính xông thẳng vào, thân thể lóe lên biến mất xuất hiện ở một sơn cốc âm u tĩnh lặng phía sau núi.
Nơi đây, Trương Ngạo Tuyết đã từng đến trong hai ngày nàng bị mất đi ký ức, có Tĩnh Nguyệt đại sư, Lý Hoành Phi, Tất Thiên và cả Kiếm Vô Trần đều theo nàng đi du ngoạn. Lúc này, cảnh sắc còn chưa biến đổi, chỉ duy nhất có hai mộ phần còn mới rõ ràng xốn mắt.
Từ từ bước đến, ánh mắt Trương Ngạo Tuyết chăm chú nhìn bia đá trước mặt mộ phần, ngay sát na vừa nhìn thấy rõ, toàn thân nàng run lên, đột nhiên dừng lại.
Cái chết của Lý Hoành Phi, Trương Ngạo Tuyết đã biết, nhưng vì sao Huyền Âm chân nhân mất đi, Trương Ngạo Tuyết lại rất mơ hồ. Từ từ tiến đến, Trương Ngạo Tuyết thi lễ thật sâu trước mộ phần, miệng ngâm lên nho nhỏ:
Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL- Sư thúc, sư huynh, Ngạo Tuyết quay về thăm hai người đây…
Giọng nói đau thương, sầu bi nhàn nhạt hòa vào trong gió trần gian. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa, hệt như đang nói chuyện với vong linh, lại như đang kể lể tình cảm ngày trước.
Trương Ngạo Tuyết đứng trước mộ phần, không quá nhiều lời, nàng chỉ yên lặng trầm tư đau thương, âm thầm biểu lộ sự hối lỗi của mình với những người đã chết. Lý Hoành Phi đã an táng trong đất, nhưng Tất Thiên lại không còn chút gì, Trương Ngạo Tuyết dự tính lập một phần mộ cho Tất Thiên để linh hồn Tất Thiên có thể nghỉ ngơi an bình.
Nghĩ là làm, Trương Ngạo Tuyết làm một phần mộ bên cạnh phần mộ Lý Hoành Phi cho Tất Thiên, lại còn múa kiếm viết nên mấy chữ "mộ phần Nho viên môn hạ Tất Thiên, Trương Ngạo Tuyết kính cẩn lập".
Đứng trước ba mộ phần, Trương Ngạo Tuyết ngây ngốc yên lặng thật lâu, mở miệng lên tiếng:
- Hai vị sư huynh, đa tạ các huynh đã yêu thương, Ngạo Tuyết một đời này sẽ nhớ kỹ ân đức của hai vị sư huynh, tuyệt đối không phụ lòng hai huynh, nhất định sẽ vì hai huynh báo thù.
Nói rồi xoay người, Trương Ngạo Tuyết lướt mắt chung quanh, bốn cao thủ Yêu vực đã thản nhiên đứng yên cách đó vài trượng.
Vốn từ khi Trương Ngạo Tuyết bắt đầu đến gần Hoa Sơn, khí thần thánh trên người nàng đã khiến cao thủ Yêu vực chú ý, nhưng Thủy Kỳ Lân Huyền Dạ hạ lệnh không được làm kinh động nàng, vì thế cao thủ Yêu vực mới một mực đứng xa xa yên lặng nhìn.
Ánh mắt lạnh nhạt, Trương Ngạo Tuyết nhìn bốn cao thủ Yêu vực, lạnh lùng nói:
- Các ngươi đến đã lâu, nhưng lại không nói không rằng, thật ra là có ý đồ gì đây?
Một cao thủ Yêu vực hừ giọng nói:
- Đừng có ngông cuồng, nếu đại vương Thủy Kỳ Lân của bọn ta không có lệnh, ngươi đã sớm rời khỏi nhân thế rồi.
Trương Ngạo Tuyết thần sắc thản nhiên, lạnh lùng nói:
- Vậy à, thế ta phải lĩnh giáo một lần, xem thủ yêu nghiệt của Yêu vực và nhân gian có chỗ nào khác biệt.
Nói rồi tay ngọc múa lên, một tiếng kiếm ngâm rung trời cùng với ánh kiếm đỏ rực chém xuống trong ánh mắt kinh ngạc của bốn cao thủ Yêu vực, lập tức ép cả bốn lui lại vài chục trượng.
- Nha đầu cuồng vọng, hôm nay hãy để ngươi biết được sự lợi hại của cao thủ Yêu vực chúng ta.
Còn đang nói, bốn thân thể yêu thú đã xoay chuyển bắn đi, hệt như bốn quả cầu sắc xám tro, xoay vần bao phủ quanh Trương Ngạo Tuyết, phát ra những tiếng gầm rú.
Bốn bề, cuồng phong gào thét, gió âm cuồn cuộn, Yêu khí mạnh mẽ khống chế không gian cả trăm trượng, khiến cho bốn bề Trương Ngạo Tuyết toàn là sương mù, không thể thấy được gì.
Thấy vậy, khuôn mặt tuyệt mỹ của Trương Ngạo Tuyết lộ ra một nét cười lạnh, thần kiếm trong tay phải rung lên, một vầng sáng ngũ sắc bắn ra bốn phương, hóa thành ngàng vạn kiếm sáng, tung hoành đan xen trong vùng sương mù, nhuộm lên sắc thái xinh đẹp.
Sau đó, Trương Ngạo Tuyết phi thân lên không, toàn thân ánh tím rực rỡ, cuồng mạnh sắc bén thổi tung quần áo nàng, khiến nàng trở nên hệt như một nữ thần băng tuyết, toàn thân phát ra thế uy nghiêm thánh khiết, lập tức đè nén Yêu khí bốn bề.
Lần thứ hai giao đấu, bốn cao thủ Yêu vực đã dùng toàn lực, khí thế to lớn kết hợp làm một, kịch liệt tranh đấu với khí thần thánh và ánh kiếm do Trương Ngạo Tuyết phát ra, tiếng sấm vang lên rung rời, hoa lửa bắn tung tóe, khi lưu điên cuồng nhanh chóng khuếch tán, chỉ chớp mắt liền phát nổ kinh thiên động địa.
Trận chiến này chỉ rất ngắn, Trương Ngạo Tuyết giữa không trung ngạo nghễ, toàn thân ánh tím như điện, không hề bị chút thương tích nào. Trên mặt đất, bốn cao thủ Yêu vực ai nấy dang ra, Yêu khí toàn thân dao động rất mạnh, vẻ mặt sợ hãi, trên người nhiều thương tích.
Bốn cao thủ Yêu vực khuôn mặt hiện lên kinh hãi chấn động, giận dữ, đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng thanh rống lên giận dữ, lần thứ ba phát động cuộc chiến danh dự. Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt điềm nhiên, tay phải đưa ngang thần kiếm hướng ra ngoài, một luồng khí lạnh lùng bạo liệt bộc phát từ thân thể nàng, hệt như hàn băng rất nhẹ, chớp mắt đã bao phủ phương viên vài dặm.
Cuộc chiến này không giống như trước, hai bên thái độ kiên định, lại có ý nghĩ không thể sống chung, ý đồ muốn một chiêu kết thúc ân oán. Nhưng đúng vào thời điểm quan trọng khẩn trương, một âm thanh hùng hồn đột nhiên vang đến, quát ngăn hai bên giao chiến.
- Dừng tay, hãy chờ ta đến đã!
Thanh âm từ xa đến gần, vừa dứt lời thì giữa chiến trường xuất hiện một người áo lam khoảng năm mươi tuổi thần sắc uy nghiêm, chính là Thủy Kỳ Lân Huyền Dạ của Yêu vực.
Bốn cao thủ Yêu vực vừa thấy Huyền Dạ xuất hiện, vội vàng lùi lại đứng sau lưng, trong đó một người nhỏ giọng nói:
- Đại vương đến thật rốt, nha đầu này cuồng vọng vô cùng, một mực …
- Câm miệng! Lời của ta bọn ngươi đều để ngoài tai rồi, còn không đi mau cho ta.
Quát lên một tiếng, Huyền Dạ giận dữ trừng mắt nhìn bốn thuộc hạ, đưa tay khiến bọn chúng bỏ đi.
Thôi vẻ giận dữ, Huyền Dạ nhìn Trương Ngạo Tuyết, mỉm cười nói:
- Không hổ là truyền nhân của Tử Ảnh thần kiếm, quả nhiên xinh đẹp vô cùng, Lục Vân có được hồng nhan tri kỷ như cô thật là diễm phúc không nhỏ.
Trương Ngạo Tuyết lạnh lùng nhìn hắn, cất tiếng hỏi:
- Ngươi là ai, có quan hệ gì với Lục Vân?
Huyền Dạ cười đáp:
- Ta là Thủy Kỳ Lân Huyền Dạ, thuộc hạ của Yêu Hoàng, là bằng hữu của Lục Vân, đã từng nợ huynh ấy một chút ân tình. Ngày đó ta thỉnh Lục Vân trợ giúp giải khai phong ấn của chủ nhân Yêu Hoàng, để chủ nhân ta lại xuất hiện ở nhân gian, nên huynh ấy có ân tình được xem là rất lớn với Yêu vực ta. Vì thế, phàm là người thân của Lục Vân, đều là bằng hữu của Huyền Dạ ta.
Trương Ngạo Tuyết nghe vậy vẻ mặt tốt hơn, điềm nhiên nói:
- Bọn ngươi sao không ở Yêu vực mà lại xó mặt ở Hoa Sơn?
Huyền Dạ giải thích:
- Điểm này cô có phần không biết. Ngày đó Kiếm Vô Trần lập kế đối phó Lục Vân, đưa Chánh Đạo liên minh đến Âm Dương Cực Địa, nơi đây chỉ lưu lại một ít đệ tử trấn thủ, bị Ma Thiên tôn chủ của Ma vực lợi dụng thời cơ cưỡng chiếm. Vừa hay ngày đó chủ ta tiến vào nhân gian, gặp phải Ma Thiên tôn chủ của Ma vực nơi đây, hai bên giao tranh kịch liệt, Ma Vương bị trọng thương bỏ chạy, vì thế nơi này trở thành địa bàn của bọn ta.
Hiểu được nguyên nhân, Trương Ngạo Tuyết hỏi:
- Trận chiến ngày đó nghe nói Chánh Đạo liên minh đại bại, không biết đồng môn Dịch viên của ta tình cảnh thế nào rồi?
Huyền Dạ nói:
- Theo ta biết, ngày đó sư phụ cô và mấy người theo Trừ Ma liên minh bỏ đi, trước mắt hẳn đang ở Trừ Ma liên minh.
Trương Ngạo Tuyết trong lòng thở ra nhẹ nhõm, mấy người sư phụ chỉ cần không sao là nàng an tâm. Cúi đầu, Trương Ngạo Tuyết nhìn xuống ba phần mộ an bài dưới chân, khiến nàng rất lo lắng. Hôm nay Hoa Sơn đã thành địa bàn của Yêu vực, bọn họ an táng tại đây có bị phiền nhiễu gì không?