Luồng khí tức còn lại rất mạnh mẽ, Lục Vân suy đoán hẳn đó là Phi Long chân nhân, nhưng vì sao gần như chỉ có một mình lão, lẽ nào cao thủ của Vân Chi Pháp giới thật sự lợi hại, đã tính chính xác nhất định mình sẽ đi đến Tây Phương thần điện, rồi mới đến nơi đây?
Có phần hiếu kỳ, Lục Vân từ từ bay đến thần điện. Khi đến cửa lớn, chàng nhẹ nhàng hạ xuống, chậm rãi bước vào trong. Lần này, Lục Vân thay đổi phong cách, chọn phương thức quang minh chính đại, toàn thân toát ra vẻ ngạo nghễ thấu trời, phát tín hiệu mình đến rõ ràng.
Hành động này của chàng nhanh chóng có phản hồi, chỉ nghe trong điện truyền ra một âm thanh uy nghiêm, giọng hơi kinh dị.
- Hay cho Lục Vân thật cuồng vọng, bất quá bổn chân nhân lại cảm thấy bội phục dũng khí của ngươi, cũng như kinh ngạc trước vận may của ngươi.
Cười điềm nhiên, Lục Vân vừa đi vừa nói:
- Phải vậy chăng? Sao ngươi không nói ta thực lực kinh người, có thể sống sót rời khỏi Tây Phương thần điện đến nơi này.
Trong điện truyền ra tiếng hừ giọng nói:
- Hay cho Lục Vân, ngôn từ lại thật sắc bén. Nhưng nếu như ngươi đã đến nơi này, thế thì đừng mong có thể sống sót thoát ra.
Lục Vân đáp trả lại:
- Tự tin như vậy, lẽ nào nơi đây còn hung hiểm quỷ dị hơn cả Tây Phương thần điện?
Dứt lời, Lục Vân đã vào trong đại điện. Trước mặt chàng cách khoảng ba trượng có một bóng hình ngồi xếp bằng lơ lửng giữa không trung.
Nhìn bên ngoài thấy đó là một lão già gầy ốm mặt khoảng hơn năm mươi tuổi, thân mang một tấm áo dài sắc xanh, trên lưng đeo một thanh Tùng Văn cổ kiếm, toàn thân ánh xanh lấp lánh khiến cho người ta cảm thấy rất nghiêm túc. Ông ta chính là người trấn thủ ở Đông Phương thần điện – Phi Long chân nhân. Lúc này thân thể ông cách mặt đất khoảng một trượng, được bao phủ trong một vầng mây màu xanh lưu động hòa hợp cùng với ánh xanh nhàn nhạt. Thật không hổ là cao thủ Vân giới, có phong cách tiên phong đạo cốt.
Mở hai mắt, Phi Long chân nhân nhìn Lục Vân, vẻ mặt lóe lên một nét kinh ngạc chấn động. Rõ ràng Lục Vân khiến cho ông cảm giác rất thâm sâu so với những gì ông tưởng tượng trong lòng.
Bỏ hết tạp niệm, Phi Long chân nhân lạnh lẽo nói:
- Hung hiểm hơn hay không phải thử qua mới biết được, lúc này mà nói còn quá sớm. Lục Vân, ngươi một mình xông vào Vân Chi Pháp giới của ta, thật sự chỉ vì một lời thề thôi sao?
Lục Vân điềm nhiên nói:
- Đó không chỉ bởi vì một lời thề mà thôi, mà còn có quan hệ đến sự tôn nghiêm của ta.
Ánh mắt xoay chuyển, Lục Vân nhìn sang bên cạnh, ở đó có một bức tượng thần long thu hút sự chú ý của chàng, Bức tượng này được khắc từ ngọc thạch, toàn thân cao chừng năm trượng, dài mười hai mười ba trượng, khiến cho người ta cảm giác sống động như thật.
Ngắm nhìn bức tượng, Lục Vân hơi kỳ quái. Nơi này bày biện một vật lớn như thế, thật ra là vì chuyện gì? Lẽ nào Phi Long chân nhân do bởi bức tượng này mà được gọi như thế, hay là bức tượng này bởi vì Phi Long chân nhân nên mới có mặt ở đây?
Nhìn thấy vẻ mặt của Lục vân, Phi Long chân nhân không đồng ý lên tiếng:
- Hay cho câu tôn nghiêm của ngươi, nhưng đó chỉ là một câu nói, có thể xóa được hết những tội nghiệt ngươi đã phạm chăng? Tôn nghiêm ai cũng đều có, không chỉ mình ngươi, Vân Chi Pháp giới ta đã sáng lập được vài ngàn năm, cũng có sự tôn nghiêm, nhưng ngươi đã làm những chuyện như vậy, có từng cố kỵ đến tôn nghiêm bọn ta chăng.
Lục Vân trừng ông, khí thế toàn thân biến hẳn, cả người chớp mắt lạnh như băng, giọng tàn khốc đáp trả:
- Tôn nghiêm tự nhiên ai cũng đều có, nhưng mọi chuyện đều do Vân Chi Pháp giới của ngươi bất nhân trước, ta chỉ lấy răng đền răng thôi.
Phi Long chân nhân trừng chàng, không chút sợ hãi nói:
- Lục Vân nếu ngươi cho rằng sự thật như vậy, thế thì chúng ta cũng không còn gì để nói, mọi chuyện ra tay coi cao thấp đã.
Lục Vân cười lạnh đáp:
- Từ lúc ta bước vào cửa này, ngươi hẳn đã biết, dùng môi miệng không thể giải quyết được vấn đề, sao ngươi hà tất phải lãng phí lời nói đây?
Phi Long chân nhân nói:
- Điểm này ta tự nhiên cũng biết, nhưng ta hỏi ngươi như vậy chỉ để xem thử ngươi có đúng là không thuốc nào chữa như trong truyền thuyết không. Hôm nay, đã tự mình thấy rõ, truyền ngôn không sai, ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình nữa.
Lục Vân nghe vậy bật cười, châm chọc:
- Đây là ngươi tìm cho mình một lý do để giết ta trước, sau đó mới thẳng thắn xuất thủ nơi đây, thật là biện pháp không sai.
Phi Long chân nhân vẻ mặt hơi biến, hừ giọng nói:
- Ngươi cũng không kém, vừa nghe đã hiểu rõ, thật sự là thông minh hơn ngươi, đáng tiếc không đi con đường Chánh Đạo. Được, không nói nhiều nữa, bây giờ hãy cho ta thấy năng lực ngươi đến thế nào.
Nhẹ nhàng đứng lên, cổ kiếm xuất ra, một luồng khí thế to lớn tràn ra đại điện, sát khí sắc bén của nó vây chặt lấy Lục Vân vào giữa.
Thản nhiên không sợ, Lục Vân lạnh nhạt nhìn ông, trong mắt lộ hẳn vẻ khinh miệt. Thấy vậy, Phi Long chân nhân vẻ mặt hơi đỏ lên, quát lớn:
- Lục Vân, chớ có cuồng vọng, có bản lĩnh gì cứ thi triển ra đi.
Cười âm lạnh một tiếng, Lục Vân lắc mình phóng tới, chỉ chớp mắt đã thu ngắn cự ly giữa hai người, thân thể mờ hiện giữa không gian, lạnh lùng tàn khốc nhìn ông.
- Cho ngươi cơ hội xuất thủ, đáng tiếc ngươi không biết nắm lấy, như vậy sẽ không cần phải hối tiếc.
Hai tay giơ cao, ánh mắt nhìn lên không trung, Lục Vân còn đang nói thì cả người khí thế dâng lên, một luồng khí tức bá tuyệt thiên hạ từ người chàng bộc phát ra, hóa thành một cơn sóng ánh sáng bảy màu, lập tức đánh Phi Long chân nhân thối lui vài trượng.
Rống lên một tiếng giận dữ, Phi Long chân nhân rõ ràng quá bất ngờ, cổ kiếm trong tay phải hơi dương nhẹ lên, kiếm thức nhẹ nhàng hệt như mưa kiếm, phát ra từng luồng từng luồng ánh kiếm sắc xanh đen, khi đến trước mặt kiếm khí liền hội tụ thành một tấm thuẫn ánh sáng nhiều cạnh, nhanh chóng bay thẳng đến phía trước.
Giữa không trung, Lục Vân lạnh lùng cười, hai tay giơ cao sấm chớp lóe sáng, từng đợt từng đợt ánh điện hội tụ lại, hình thành tám quả cầu ánh sáng đường kính chừng một thước, lần lượt liên kết thành một vòng, theo sự khống chế của Lục Vân chụp xuống Phi Long chân nhân.
Mất đi Như Ý Tâm Hồn kiếm, Lục Vân dùng tay không thi triển "Lôi Thần quyết", nhưng chàng lúc này đã khống chế được sấm chớp đến mức thu phóng tự nhiên, vì thế cũng không khiến trời đất rung động nữa.
Nhìn thấy một chiêu này của Lục Vân, Phi Long chân nhân vẻ mặt nặng nề, miệng quát lên:
- Ngũ Lôi Chính Thiên quyết thật là tinh xảo, bây giờ để cho ngươi được thấy qua kiếm pháp của Phi Long chân nhân ta.
Cổ tay xoay đổi, cổ kiếm xoay tròn, kiếm thức vốn chậm rãi chớp mắt đã tăng nhanh đến gấp mười lần, khiến cho tấm thuẫn ánh sáng trước ngực ông lập tức tan ra hóa thành tám luồng bóng kiếm bắn thẳng lên. Tốc độ như vậy, kiếm pháp như vậy, trong mắt Lục Vân cũng bình bình thường thường, nhưng biến hóa tiếp theo lại khiến cho Lục Vân vô cùng kinh ngạc.
Giữa không trung, vòng sáng sấm chớp do Lục Vân phát ra nhanh chóng đến trên đỉnh đầu Phi Long chân nhân, mà đúng lúc này tám luồng bóng kiếm do Phi Long chân nhân phát ra lại đón gió phồng to, khi đến gần tám quả cầu ánh sáng liền biến thành tám con rồng ánh sáng, hình dạng hệt như nhau, đồng thời mở to miệng nhanh chóng nuốt lấy quả cầu ánh sáng sấm chớp do Lục Vân phát ra.
Tình hình này có chút kỳ diệu, nhưng còn chưa khiến cho Lục Vân kinh ngạc. Nhưng tiếp sau đó, tám con rồng ánh sáng thế tiến không ngừng, khi bay đến một độ cao nhất định, tất cả đan xen vào nhau, đầu đuôi kết lại hình thành một vòng sáng chuyển động nhanh chóng, gần như trong chớp mắt đột ngột rực hào quang, hội tụ thành một con rồng to lớn đến chục trượng, mở to miệng phun ra cột sáng nhắm thẳng Lục Vân, sức mạnh ẩn chứa trong đó không ngờ có phần lớn từ việc thôn tính ánh sáng sấm chớp trước đó.
Kinh hoàng nhìn lên không trung, Lục Vân không ngờ được Phi Long chân nhân còn có kiếm pháp như vậy, thật là bất ngờ hoàn toàn. Nhưng đúng lúc chàng phân tâm chú ý đến tình huống của con rồng to lớn đó, Phi Long chân nhân nắm lấy thời cơ, cổ kiếm trong tay xoay tròn nhanh chóng, trên trời bộc phát một luồng kiếm ánh sáng, lập tức bịt kín đường lui của Lục Vân, khiến cho không gian cả chục trượng hoàn toàn ngưng đọng, tạo thành một kết giới kín mít, đang không ngừng thu nhỏ vào trong. Cảm nhận được biến hóa của không khí bên ngoài, Lục Vân trong lúc kinh ngạc không khỏi cười lạnh, thế công như thế mạnh mẽ kinh người, đúng là có uy hiếp rất lớn đối với những người thường, nhưng đối với Lục Vân lại không hề có chút tác dụng nào.
Tâm niệm vừa lóe lên, chân nguyên trong cơ thể lập tức vận chuyển, Lục Vân lúc này thi triển pháp quyết "Hư Vô Không Ngân", cả cơ thể đột nhiên mờ đi, mọi công kích khi đến đều xuyên qua cơ thể chàng, không hề gây nên chút thương tích nào cho chàng.
Kiếm pháp của Phi Long chân nhân khiến Lục Vân kinh ngạc, nhưng mà pháp quyết của Lục Vân lại khiến cho Phi Long chân nhân bất ngờ. Hai người giao đấu ai nấy đều có sở trường, vòng thứ nhất có thể nói là ngang tài ngang sức.
Thu lại thế công, Phi Long chân nhân trầm giọng nói: Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
- Ai cũng nói Lục Vân thần bí khó lường, lúc này tận mắt chứng kiến quả nhiên danh bất hư truyền, nhưng không biết giao đấu thẳng thắn ngươi có thể đỡ nổi kiếm pháp của ta không?
Lục Vân cười lạnh nói:
- Khích tướng như vậy ngươi không thấy là quá sáo rỗng chăng?
Phi Long chân nhân thản nhiên nói:
- Đúng là quá sáo rỗng một chút, nhưng đối với địch nhân cuồng vọng lại là phương pháp trăm lần thử thành công cả trăm. Thế nào, dám quang minh chính đại đấu với ta không?
Lục Vân hai mắt hơi khép hờ, ánh mắt trầm mặc, thản nhiên nói:
- Ta vì sao phải đáp ứng ngươi? Phương thức đối địch có rất nhiều loại, ta có thể nghĩ thế nào thì làm thế ấy, can cớ gì phải làm theo lời của ngươi đây?
Phi Long chân nhân hơi bất ngờ, không ngờ Lục Vân cuồng vọng lúc này lại lạnh lùng bình tĩnh như vậy, điều này khiến vẻ mặt của ông không khỏi lộ ra nét khinh miệt.
- Ai cũng nói Lục Vân ngươi không sợ trời cũng chẳng ngại đất, té ra lời rao truyền có phần không đúng, thật khiến người ta thất vọng.
Không chút nao núng, Lục Vân chăm chú nhìn con rồng to lớn đang dần dần mất đi, lạnh lùng tàn khốc nói:
- Đạo đối địch, lạnh lùng bình tĩnh là trên hết, bất cứ phương thức nào có lợi cho mình là phương pháp nên sử dụng, đó mới là điều cơ bản để thắng địch.
Phi Long chân nhân phản bác lại:
- Ngươi nói quả nhiên không sai, nhưng đó là binh pháp, không được cao quý khiến người tu đạo không khỏi chê cười.
Lục Vân nghe thế cười lớn, cất tiếng hỏi lại:
- Cao quý? Vân Chi Pháp giới ngươi phí hết tâm huyết thiết lập mọi chuyện lừa người sao có thể nói là cao quý? Đúng như ngươi trước đó đã nói, ta một mình một ngựa xông thẳng vào Vân Chi Pháp giới, nếu như cứ gặp địch nhân là thẳng thắn giao tranh thì ta không khỏi trở thành ngu si sao? Ta đến chỉ để thu lại thứ của các ngươi đã nợ, chỉ cần có thể hủy diệt Vân Chi Pháp giới, thủ đoạn nào cũng được.
Phi Long chân nhân giận dữ, tức tối nói:
- Thứ tà ác quả nhiên không thể thương xót, bổn chân nhân khó mà nói đãi bôi với ngươi, xem chiêu đi!
Ánh kiếm lóe lên, bóng kiếm hóa ngàn vạn, kiếm khí sắc bén tung hoành ngang dọc, hội tụ thành một lưới kiếm, từ trên chụp xuống đầu Lục Vân.
Đang lúc tiến công, Phi Long chân nhân ảo hóa cơ thể thành trăm, cả đại điện ngập đầy bóng sáng, ngoài trừ ánh kiếm còn có ảo ảnh, phảng phất như hồn ở địa ngục qua lại.
Lục Vân vả mặt thản nhiên, khóe miệng cười nhếch mép, một tia lạnh lùng tàn khốc ánh lên trong đáy mắt. Với thực lực của Lục Vân, nếu muốn đấu thẳng thắn với Phi Long chân nhân thì thật là đơn giản. Nhưng vì sao chàng lại không đồng ý, chàng muốn cho Phi Long chân nhân nhận lầm mình là kẻ không chút can đảm chăng?