Kinh dị nhìn nàng rời đi, Quy Vô đạo trưởng ngớ ngẩn lên tiếng:
- Sao minh chủ lại khiến chúng ta làm như thế vậy, điều này, điều này…
Đồ Thiên lắc đầu thở dài, ánh mắt bất lực nhìn Quy Vô đạo trưởng, sau đó bỏ ra bên ngoài điện. Mọi người thấy vậy cười lớn, vừa đi ra, vừa nhìn ông kỳ quái, tựa hồ không ngờ vừa rồi Quy Vô đạo trưởng bị trêu chọc.
Sáng sớm ngày thứ hai, trong Phục Long Cốc, Trần Ngọc Loan giao mọi việc cho Quy Vô đạo trưởng, sau đó trong ánh mắt chúc phúc của mọi người, dẫn Tư Đồ Thần Phong, Phần Thiên, và Bách Linh rời đi.
Lần này, bọn họ chủ yếu nhắm vào cao thủ Quỷ vực và Ma vực đang ở nhân gian, mục tiêu đầu tiên là Vô Gian Quỷ Sát, bởi vì liên minh đã nắm vững hành tung của hắn. Còn những địch nhân khác, Trần Ngọc Loan dự định triệt phá từng người một, từng bước nhổ sạch thế lực Quỷ vực và Ma vực đến tận gốc rễ.
Đưa tiễn Trần Ngọc Loan bốn người đi rồi, Quy Vô đạo trưởng nhìn về phía chân trời, giọng cảm xúc:
- Cuộc chiến đấu thật sự đã bắt đầu, sau này liên minh sẽ gặp nhiều ít phong ba đây?
Phật Thánh Đạo Tiên đáp:
- Không có phong ba, họa kiếp đến thế nào? Nếu đã có họa kiếp, tất phải có phong ba. Đừng suy nghĩ quá nhiều, sinh và tử bất quá chỉ là trong chớp mắt, duyên đến duyên đi chỉ trong một nụ cười mà thôi.
Nói xong quay người, bước chân bỏ đi, lưu lại một người đang ngắm nhìn bầu trời.
************************
Trừ Ma liên minh đang náo nhiệt bỗng trở nên yên tĩnh, trong đại điện, Quy Vô đạo trưởng và Khiếu Thiên không nói câu nào với nhau, thần sắc thoáng lộ vẻ cô đơn lặng lẽ.
Lúc này, bên ngoài điện một đệ tử liên minh vội vã tiến vào, cung kính nói với hai người:
- Hồi bẩm đại minh chủ, bên ngoài điện có một hòa thượng, tự xưng là môn hạ của Bồ Đề học viện, muốn cầu kiến minh chủ.
Quy Vô đạo trưởng giật mình, vừa phân phó đệ tử dẫn người ấy vào, vừa nhỏ giọng tự nói với mình: "Bồ Đề học viện còn ai đây? Bổn Nhất hay Giới Thiện?"
Khiếu Thiên mỉm cười nói:
- Thấy mặt sẽ biết thôi, hà tất hỏi chi nhiều?
Quy Vô đạo trưởng lặng đi, sau đó mỉm cười bối rối, ánh mắt nhìn sang cánh cửa đại điện.
Lúc này, hai bóng người xuất hiện trong tầm mắt Quy Vô đạo trưởng, ông vừa thấy người đến là Giới Thiện, thần sắc hơi lộ chút ngạc nhiên, nhưng lập tức khôi phục lại bình thường, miệng nở nụ cười đứng lên chào đón.
Sau lời khách sáo, cả hai cùng ngồi xuống, Quy Vô đạo trưởng lên tiếng hỏi:
- Nhìn thần sắc đại sư xám như tro, tựa hồ thân thụ trọng thương, không biết có chuyện gì khẩn yếu không?
Không hỏi thẳng vào mục đích đến đây của đối phương, thay vào đó lại quan tâm tình trạng thương thế đối phương, Quy Vô đạo trưởng đã biểu hiện sự đại lượng.
Thấy vậy, ánh mắt Giới Thiện lộ vẻ kính trọng, nhẹ giọng nói:
- Đa tạ đạo trưởng quan tâm, bần tăng còn chịu đựng được. Lần này bần tăng mạo muội đến đây, kỳ thật là chuyện muốn tìm Dịch viên Càn Nguyên sư thúc, mong đạo trưởng có thể thỉnh mấy vị ta mặt, Giới Thiện xin cảm tạ trước.
Quy Vô đạo trưởng hơi bất ngờ, bất quá không hỏi thêm, vừa nhờ Khiếu Thiên đi mời người, vừa khách khí nói: Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Cùng là người tu đạo, Đại sư không phải là người ngoài, trước tiên hãy nghỉ ngơi đã, họ sẽ đến nhanh chóng thôi.
Giới Thiện nhè nhẹ gật đầu, rồi lập tức nhắm mắt tĩnh tọa, toàn thân Phật quang hơi ánh lên.
Quy Vô đạo trưởng lưu ý đến tình trạng của hắn, nhíu mày nói:
- Đại sư thương thế không nhẹ, hơn nữa tựa hồ bị đả thương bởi khí tà ác nào đó, không biết có phải không.
Giới Thiện mở mắt ra, hạ giọng đáp:
- Đạo trưởng đừng vội, đợi Càn Nguyên sư thúc của Dịch viên đến, bần tăng xin nói rõ mọi sự phát sinh trên thân mình.
Thấy hắn không muốn nói ra, Quy Vô đạo trưởng cũng không ép, im lặng chờ đợi cùng hắn. Rất nhanh, Khiếu Thiên mang Dịch viên Càn Nguyên chân nhân, Tĩnh Nguyệt đại sư, Phong Viễn Dương tiến vào, theo sau là Phật Thánh Đạo Tiên.
Khi thấy Giới Thiện, Càn Nguyên chân nhân bước nhanh tới phía trước, quan tâm hỏi han:
- Con bị thương khá nặng, chuyện gì đã xảy ra?
Giới Thiện nở nụ cười khổ sở, giọng thất vọn:
- Không sao, con bị Phệ Tâm kiếm đả thương, vì vậy mà thành ra như vậy.
- Phệ Tâm kiếm! Đại sư đã gặp Giang Nam tài tử sao?
Giật mình hô lớn một tiếng, Quy Vô đạo trưởng lên tiếng hỏi.
Giới Thiện gật đầu, thản nhiên đáp:
- Đúng vậy, bần tăng đã gặp phải Giang Nam tài tử, cũng chứng kiến vài chuyện. Lần này đến, chủ yếu là có vài điều muốn nói với Càn Nguyên sư thúc.
Càn Nguyên Chân Nhân nắm chặt tay hắn, khuyến khích:
- Đừng lo lắng quá, chúng ta có thể giúp con. Bây giờ con hãy nói thẳng thắn ra, ở đây không có người ngoài.
Giới Thiện nhìn ông, cảm nhận được ánh mắt khích lệ, mặt lộ vẻ rất cảm động.
- Đa tạ người, Càn Nguyên sư thúc. Trước khi đến đây, con đã gặp Nho viên Đan Thanh kiếm hiệp Hứa tiền bối, ông ấy bị trọng thương, đang ẩn thân tu dưỡng. Sau đó, con gặp phải Giang Nam tài tử, thấy lão giao đấu với Hồng Vân lão tổ, Mạc Bắc Thiên Tinh khách. Đó là một cuộc chiến kinh thế hãi tục, Hồng Vân lão tổ chết bởi Phệ Tâm kiếm, Mạc Bắc Thiên Tinh khách bị trọng thương, bị đồng bọn của Giang Nam tài tử, một người nữ toàn thân y phục màu xanh lục dọa bỏ chạy.
Nghe nói những lời này, mọi người đều giật mình, Quy Vô đạo trưởng không kiềm được lên tiếng hỏi:
- Vậy sau đó, lẽ nào Giang Nam tài tử không bị thương?
Càn Nguyên chân nhân cũng rất kinh ngạc, bất quá ông không quan tâm đến Giang Nam tài tử, mà là Đan Thanh kiếm hiệp.
- Giới Thiện, con không khuyên Hứa sư thúc đi tìm bọn ta ư?
Giới Thiện nhìn hai người, thở dài nói:
- Con có khuyên Hứa sư thúc, đáng tiếc là người không chịu đi. Còn Giang Nam tài tử, hắn không chỉ bị trọng thương, hơn nữa cuối cùng cũng chết trong tay của người nữ đó.
- Cái gì! Giang Nam Tài Tử cũng đã chết ư?
Lần này, không chỉ Quy Vô đạo trưởng kinh ngạc hô lớn, trong đại điện trừ Phật Thánh Đạo Tiên ra, tất cả những người khác còn lại đồng thanh la lên, hiển nhiên kết quả này thật bất ngờ.
Sau cơn chấn động, đại điện lại chìm vào sự trầm mặc. Một lúc sau, Tĩnh Nguyệt đại sư lên tiếng hỏi:
- Giới Thiện, làm sao con lại bị thương? Nếu người nữ đó đả thương, con làm sao đào thoát được?
Giới Thiện đáp:
- Điều này là mục đích ngày hôm nay con đến đây, muốn nói cho mọi người biết mọi sự đã xảy ra. Khi nữ nhân đó giết chết Giang Nam tài tử bằng Phệ Tâm kiếm, cũng đã muốn giết con để diệt khẩu. Lúc ấy, con biết vô phương đào thoát, trong tâm nghĩ hẳn phải chết, dự định dùng cơ thể phối hợp với Phật pháp phong ấn Phệ Tâm kiếm, đáng tiếc là con đã thất bại.
Nhưng khi nữ nhân đó giết con, Phượng Hoàng thư viện Ngọc chưởng giáo đột nhiên xuất hiện, dùng thực lực kinh người đánh cho người nữ đó liên tục thối lui, cuối cùng cứu được con. Cuộc chiến đó kéo dài không lâu, bởi vì người nữ đó bỏ chạy, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi giao chiến, Ngọc chưởng giáo lại khai mở một bí mật kinh người. Dịch viên vốn bị hủy diệt là do người nữ nhân đó tạo nên!
- Cái gì! Là nàng ta! Nàng ta ở đâu?
Ba tiếng thét giận dữ vang lên từ ba người Dịch viên, khi hung thủ chân chánh đã lộ ra manh mối, cừu hận trong lòng không ngôn ngữ nào có thể thuật lại được.
Nhìn ba người đang đồng thời đứng đó, cảm nhận được sự phẫn nộ trong lòng của họ, Quy Vô đạo trưởng lên tiếng khuyên:
- Ba vị đừng quá khích động, nếu đã kiếm được hung thủ rồi, các người phải bình tâm tĩnh trí lại, cùng nhau thương nghị đối sách. Đừng có vội vã hành sự, khiến cho bản thân lại rơi vào cục diện bất lợi.
Bỏ hết tức giận, Tĩnh Nguyệt Đại Sư ai oán thở dài, tự nói với mình:
- Cừu hận như vậy, làm sao nói bình tĩnh là bình tĩnh được chứ a.
Càn Nguyên chân nhân vẻ mặt đầy phẫn nộ, giọng tàn bạo:
- Cừu hận này không báo, thề không quay đầu!
Phong Viễn Dương phụ họa theo:
- Sư phụ nói rất đúng, trước kia chúng ta không thể khẳng định được hung thủ là ai, hiện tại đã biết, chúng ta không thể bỏ qua cô ta được.
Thấy tình huống của ba người, Quy Vô đạo trưởng cũng không quá cưỡng ép, ngược lại còn hỏi:
- Tâm tình của các vị mọi người có thể hiểu được, nhưng có một điểm các vị đã từng nghĩ tới chưa, nữ nhân đó có cừu hận gì với Dịch viên, tại sao lại dùng trăm phương ngàn kế để hủy diệt Dịch viên?
Lời này khiến cho ba người Dịch viên bối rối, đến giờ này tất cả bọn họ đều không hiểu được, tại sao người nữ đó làm như vậy?
Suy nghĩ cẩn thận, ba người Dịch viên dần dần bình tĩnh lại. Càn Nguyên chân nhân hỏi:
- Giới Thiện, khi ấy người nữ đó có nói ra nguyên nhân không?
Giới Thiện lắc đầu đáp:
- Không có. Người nữ đó một mực dấu diếm, không thừa nhận điều gì cả.
Thấy vậy, Càn Nguyên chân nhân hơi hụt hẫng, không cam nói:
- Trước sau gì cũng gặp cô ta, cần hỏi cho rõ ràng.
Tĩnh Nguyệt đại sư và Phong Viễn Dương nhìn ông, tất cả gật đầu ủng hộ. Khiếu Thiên và Quy Vô đạo trưởng nghe vậy, đưa mắt nhìn nhau, kín đáo lắc đầu.
Vì vậy, đại điện lại chìm vào im lặng, bất quá nhanh chóng được Phật Thánh Đạo Tiên phá tan.
- Tiểu hòa thượng, nếu để một lúc nữa, thần tiên cũng không cứu được ngươi đâu.
Lời nói này bất thần phát ra, nhưng làm cho mọi người chú ý đến Giới Thiện, ai cũng chăm chú nhìn hắn, lưu ý đến tình trạng hắn, phát hiện thần sắc hắn xấu hơn trước nhiều, thương thế có vẻ trầm trọng thêm.
Giới Thiện hiển nhiên đã nhợt nhạt nhiều, ngữ khí vẫn bình tĩnh nói:
- Đối với bần tăng, không chết tại đó bởi Phệ Tâm kiếm đã là may mắn rồi, đâu dám cưỡng cầu thêm nữa.
Có lẽ do bởi thân phận, Càn Nguyên chân nhân quan tâm hắn nhất, vừa trút vào cơ thể hắn chân nguyên thuần hậu, vừa lên tiếng an ủi:
- Bây giờ con không cần nói gì hết, tĩnh tâm tiếp nhận chân nguyên của ta, để ta trợ giúp con một tay.
Giới Thiện nhìn ông, thần sắc phức tạp nói:
- Đạ tạ người, Càn Nguyên sư thúc, đáng tiếc là người không cứu được con đâu.
Càn Nguyên chân nhân quát lên:
- Đừng nói lung tung, bản thân con cần phải có lòng tự tin, phải kiên cường lên mà sống.
Giới Thiện mỉm cười, tựa hồ không muốn phản bác, chầm chậm gật đầu.
Quy Vô đạo trưởng nhìn thấy tất cả, trong lòng thoáng cảm xúc, di chuyển đến bên cạnh Càn Nguyên chân nhân, hạ giọng nói:
- Chân nhân truyền chân nguyên cho hắn cũng vô dụng, hà tất lãng phí tinh lực, thật ra người có thể cứu được hắn không phải là chân nhân hoặc ta, mà vị đó đang ngồi bên kia.
Càn Nguyên chân nhân lúc đầu hơi không vui, nhưng sau khi nghe xong đột nhiên tỉnh ngộ, vội vàng thu hồi chân nguyên, đứng dậy đi đến trước mặt Phật Thánh Đạo Tiên, cung kính thi lễ rồi nói:
- Tiền bối, người đã thấy được thương thế của hắn nghiêm trọng, xin người ra tay cứu hắn một lần.
Phật Thánh Đạo Tiên nhìn Càn Nguyên chân nhân, vẻ mặt cổ quái lên tiếng:
- Cứu hắn cũng được, bất quá ba người các ngươi phải đáp ứng làm hộ pháp cho ta một ngày.
Càn Nguyên chân nhân hoan hỉ, cũng không hề suy nghĩ gì cả, gật đầu nói:
- Tiền bối yên tâm, vãn bối ba người sẽ làm theo lời.
Phật Thánh Đạo Tiên đứng dậy nói:
- Tốt lắm, trước tiên ngươi dẫn hắn về phòng chuẩn bị, ta đến sau.
Càn Nguyên chân nhân nói vài câu cảm kích, rồi cùng Tĩnh Nguyệt đại sư, Phong Viễn Dương mang Giới Thiện ra ngoài.
Thấy bốn người đã đi khuất, Quy Vô đạo trưởng hạ giọng hỏi:
- Tiền bối, người để bọn họ làm hộ pháp một ngày, không biết có thâm ý gì không?
Phật Thánh Đạo Tiên trầm ngâm một lúc, thở dài đáp:
- Ta chỉ có thể cho họ nhiều ít thế thôi, còn lại phải xem thiên ý như thế nào.
Quy Vô đạo trưởng không hiểu, còn muốn tiếp tục hỏi tiếp, nhưng Phật Thánh Đạo Tiên chợt lắc mình biến mất, lưu lại ông cùng Khiếu Thiên trầm ngâm suy nghĩ.