Nguy hiểm đến gần, Lục Vân tâm tình nghiêm trọng, trước cảm giác áp lực cực kỳ to lớn, chàng muốn rống lên giận dữ. Nhưng đúng lúc đó, một ý nghĩ bỗng thoáng qua trong đầu chàng, khiến Lục Vân bình tâm trở lại, bắt đầu tổ chức phản công. Lần này, toàn thân Lục Vân bắt đầu phát sáng, trước hết là sắc trắng, rồi đến sắc đỏ máu, cuối cùng hai loại ánh sáng dung hợp làm một, hình thành một vùng ánh sáng huyền diệu, lan tòa bốn phía.
Đồng thời, hai tay của Lục Vân kết ấn hoa sen ngay trước ngực, hai lòng bàn tay áp vào nhau, cách chừng hai thốn, cánh tay trái tràn ngập ánh sáng sắc bạc, cánh tay phải thì lấp lánh sóng ánh sáng màu đỏ máu. Hai luồng năng lượng màu sắc khác nhau liên tục hội tụ, cuối cùng ngưng tụ tại lòng bàn tay thành một quả cầu sáng. Quả cầu sáng lấp lánh chói mắt, nhưng điểm hấp dẫn nhất chính là bề mặt của nó lấp lánh những ký tự phù chú.
Những ký tự phù chú kỳ quái đó chuyển màu từ bạc sang đỏ máu, hoặc từ đỏ máu sang bạc, sau khi rời khỏi quả cầu sáng, tự động phân bố trước sau người người Lục Vân, hình thành sáu chữ Trấn, Ngự, Ảo, Hóa, Phá, Diệt. Ánh sáng của sáu chữ này cũng có màu sắc khác nhau lần lượt là bạc, xanh lam, không màu, đỏ máu, tím và đen, tất cả tạo thành một hình khối lập thể chống lại tiến công bên ngoài.
Biến cố kỳ lạ bất ngờ khiến cho bốn người đang tấn công vừa kinh hãi vừa giận dữ, họ không tài nào hiểu nổi, Lục Vân lúc này còn có thể phát ra một đòn phản công cổ quái kỳ dị đến như vậy. Bốn người không nhìn ra được Lục Vân đang sử dụng pháp quyết gì, bọn họ hoàn toàn không biết được, thật ra Lục Vân nhất thời thử nghiệm như vậy. Chàng chính là xảo diệu sử dụng sức mạnh của Trấn Hồn phù và Hóa Hồn Phù, dùng một phương thức để phát xuất ra ngoài tạo nên tình hình trước mặt.
Ý nghĩ thoáng quá, khi bốn người sực tĩnh, đòn công kích của đôi bên đã va chạm nhau mãnh liệt, tiếng nổ ì ầm nối tiếp vang trời phá tan bầu không khí im lặng trước đó, hào quang chói mắt nhưng một cơn sóng ánh sáng điên cuồng trào dâng giữa đại điện. Ánh sáng chói chang như những đợt sóng dồn dập, ầm ĩ những tiếng nỗ kinh thiên. Giữa điện, Lục Vân không còn cách nào đành phải phản kích, vì thế một trận tranh thắng mãnh liệt đã khai diễn.
Từ lúc xuất thủ đến lúc này, thuật lại thật phức tạp, nhưng thực tế chỉ xảy ra gần như trong khoảnh khắc. Trong thời gian ngắn ngủi này phát sinh khá nhiều chuyện, nhưng kết quả thật sự như cùng lúc, mãi giây lát sau, một tiếng sấm nổ to lớn mới kết thúc giao chiến giữa đôi bên.
Cả biển hoa nhẹ nhàng biến mất trong vụ nổ, ánh sáng mê hoặc hệt như những đóa hoa tung bay trong gió. Khi khí lưu cuồng bạo đã yên tĩnh trở lại, trong đại điện yên tĩnh, chỉ có tiếng hô hấp hào hển gấp rút nhè nhẹ vang lên.
Lục Vân toàn thân bất động, hai chân vững như thạch trụ. Ở trên đầu, Như Ý Tâm Hồn kiếm chậm chậm xoay vòng, hào quang đỏ rực hòa lẫn với ánh sáng ngũ sắc nhàn nhạt, phát ra một lưới sáng phủ xuống bảo hộ Lục Vân.
Thần sắc nghiêm túc, khóe miệng mang nụ cười tàn khốc, Lục Vân rõ ràng rất giận dữ với những gì vừa mới xảy ra. Chịu thương tích như trong tính toánh, nhưng thân thể Lục Vân khác với người thường, thương thế cũng không nghiêm trọng lắm.
Xung quanh, bốn người Nhất Trần tiên cô phân tán các nơi, gần hoặc xa, thụ thương nặng hay nhẹ, tất cả đều phẫn nộ nhìn Lục Vân, ánh mắt hiện lên một niềm thù hận vô hạn, kèm theo bất ngờ và bất an. Kết quả như vậy, bốn người không cách nào chấp nhận, ai nấy gầm lên giận dữ, lần nữa phát động tấn công.
Lần này, bốn người thay đổi phương thức tấn công, không cương ngạnh trực tiếp tấn công, mà xử dụng những chiêu thức tuyệt diệu, tránh trực tiếp đối đầu với Lục Vân. Họ liên tục công kích, hòng làm hao tổn chân nguyên của chàng, rồi mới tiêu diệt chàng.
Thấy vậy, Lục Vân cười cười, thần tình lộ vẻ lạnh lùng mà tàn khốc. Chỉ thấy hai chân chàng vẫn bất động, thần kiếm từ tay bay vút lên, từng nhát kiếm chém ra mãnh liệt, lửa đỏ điên cuồng phun trào, kiếm chiêu quỷ dị bao hàm Phật gia kiếm quyết, lại ngầm có kỳ học của Ma tông, kèm theo khí Hạo Nhiên của Nho gia, còn có sức mạnh âm tà của Quỷ vực, mới phối hợp với ý niệm vô vi thanh tĩnh của Đạo gia, thật sự là thiên biến vạn hóa, cao thâm khó lường.
Kiếm khí rít chói tai tung hoành ngang dọc, trong không gian nhỏ bé khí lưu ào ạt, ánh sáng chói mắt ẩn chứa sát cơ tuôn tới vòng này nối tiếp vòng kia, đợt này liền kề đợt trước, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn thấy được, từng lớp từng lớp giao tranh kịch liệt.
Thời gian âm thầm trôi qua, cục diện giằng co liên tục kéo dài lại biến hóa không nhiều. Lúc này, Âm Dương Điên Tẩu bất ngờ hỏi lớn:
- Nhất Trần tiên cô, Địa Huyền Bát Quái của bà có tác dụng không vậy?
Nhất Trần Tiên Cô vừa tấn công vừa đáp lại:
- Làm sao không tác dụng được, nhưng Lục Vân rất tà môn, rõ ràng chân nguyên của hắn đã bị hấp thu không ít, nhưng tốc độ khôi phục của hắn rất nhanh, vượt qua sức tưởng tượng của chúng ta.
Ngọc Địch Thanh Ca nghe vậy, trầm tư nói:
- Với tình hình này, nếu chúng ta không gia tăng tốc độ công kích, một khi hắn hóa giải được sự kềm tỏa, sợ rằng kết quả khó mà dự tính được.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vnThần Bút Họa Hồn vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Lục Vân khác với người thường, về mặt không chế tâm thần hắn hẳn đã đến mức xuất thần nhập hóa, nhiều khi chúng ta hoàn toàn không thể phân biệt được chân tướng. Theo ý ta, Lục Vân không tỏ ra thoải mái, hắn chắc chắn đang chịu một áp lực rất lớn. Nếu không, với tâm tính cuồng ngạo của hắn, đã không im lặng trầm mặc như vậy.
Âm Dương Điên Tẩu tán đồng:
- Lời này có lý, chúng ta bây giờ nên hợp lực tấn công mạnh mẽ lần nữa, chỉ cần cố gắng phá vòng phòng ngự của hắn, liền ép hắn vào tử lộ ngay.
Ba người còn lại gật đầu, đồng loạt hợp lực tấn công lần thứ hai.
Lần này, Nhất Trần tiên cô và Ngọc Địch Thanh Ca vẫn thi triển chiêu thức cũ, nhưng Âm Dương Điên Tẩu lại lấy vòng hoa trên cổ xuống, thúc động pháp quyết biến nó lớn lên, chụp lấy Lục Vân vào giữa. Thần Bút Họa Hồn vẫn đứng yên tại chỗ, tay cầm bút ngọc múa lên không ngừng, một luồng bóng ánh sáng đột nhiên xuất hiện trên không, không ngờ trông giống như Phong Lôi chân quân đã chết lúc trước, hai tay chập lại tạo nên sấm sét và cuồng phong cực mạnh, nhắm thẳng Lục Vân phóng tới.
Cảm giác khí lưu xung quanh bị dao động mạnh, Lục Vân thần sắc ngưng trọng, đòn tấn công này làm cho chàng cảm thấy có điều không ổn, dường như có dấu hiệu bất an. Tập trung tâm thần, Lục Vân dồn toàn bộ tinh thần, vừa sử dụng Ý Niệm Thần Ba phân tích tình hình xung quanh, vừa điều chỉnh chân nguyên trong cơ thể, chuẩn bị tùy lúc xuất thủ.
Tình hình của Lục Vân hiện giờ không nằm ngoài dự đoán của Thần Bút Họa Hồn, từ lúc lầm mưu chân nguyên liên tục bị Địa Huyền Bát Quái thôn tính, tuy thể chất chàng đặc biệt, pháp quyết tu luyện thần diệu, nhưng chân nguyên hao tổn không nhỏ. Lại thêm còn một chút dụng tâm, Lục Vân cũng xem ra không thể cảm thấy tốt được.
Việc này đã ảnh hưởng rất lớn tới Lục Vân, nhưng chàng lòng rất kiên định, nhất định phải làm cho được. Tuy nhiên, với đợt tấn công thứ hai này của bốn người, bút pháp của Thần Bút Họa Hồn cực kỳ quỷ dị, khiến cho Lục Vân chấn động rất mạnh.
Nhìn thấy hình bóng của Phong Lôi chân quân, Lục Vân càng thất kinh hơn, lão hẳn đã chết trước mắt mình, không hiểu làm sao lại sống dậy? Chỉ một thoáng xao động, tinh thần bị phân phối, thời điểm rất quan trọng này đã để lại nguồn gốc tai họa cho Lục Vân.
Đang tiến công, Nhất Trần tiên cô, Ngọc Địch Thanh Ca và Âm Dương Điên Tẩu nhạy bén phát hiện được sự phân tâm của Lục Vân, cả ba lập tức không bỏ lỡ cơ hội, nhất loạt phát xuất một đòn tấn công to lớn, vô cùng tàn độc.
Kình khí đến gần, Lục Vân choàng tỉnh, nhưng lúc này đã quá trễ, không kịp phòng ngự. Đối diện hiểm cảnh, nét phẫn nộ xuất hiện trên khuôn mặt vốn rất bình tĩnh của Lục Vân, chỉ nghe chàng hét vang một tiếng, hào quang rực rỡ quanh thân lóe lên, mơ hồ hiện lên một tầng ánh sáng bảy màu nhàn nhạt. Lục Vân đồng thời phát ra lệnh tàn sát, dùng Ý Niệm Thần Ba không màu không mùi làm vũ khí, không kịp phòng ngự đành chuyển sang tấn công mạnh mẽ.
Một trận sấm sét to lớn phát ra từ thân thể của Lục Vân, khi một chiêu hủy diệt của địch nhân đến gần chàng lập tức thi triển pháp quyết Thái Ất Bất Diệt, hai bên đối kháng không dung hòa được, chỉ chớp mắt đã giao tranh cả ngàn lần, âm thanh nổ tung dày đặc hội tụ lại một, hóa thành một tiếng sấm rung động trời đất.
Sau đòn tấn công, Lục Vân thụ thương trầm trọng, nếu không nhờ có Thái Ất Bất Diệt bảo hộ cơ thể, cho dù nguyên thần không tan biến, xác thịt chắc cũng đã bị hủy rồi. Bên ngoài, bốn người tiến công cũng không khá hơn. Dưới sự công kích của Ý Niệm Thần Ba, Thần Bút Họa Hồn là người ở xa nhất, cả thân hình chấn động mãnh liệt, miệng thổ ra máu tươi, lắc lư thối lui mấy bước.
Thân thể Nhất Trần tiên cô ở phía trước đột nhiên rơi xuống, miệng la hét điên cuồng chói tai, toàn thân giãy giụa trên mặt đất giây lát, cuối cùng nằm yên không còn cử động. Do tập trung toàn bộ chân nguyên vào đòn tấn công, bà đã phòng ngự quá yếu. Lại thêm hai lần trước đó bị thần kiếm của Lục vân xuyên qua tim, thân thể bị thương rất nặng, vì thế khi chịu thêm sự công kích với tần suất cao của Ý Niêm Thần Ba đánh vào đại não, bà không còn khả năng chống cự, cuối cùng, nhục thân vẫn còn nhưng nguyên thần đã hoàn toàn tan biến.
Ngọc Địch Thanh Ca và Âm Dương Điên Tẩu cũng bị thương trong tiến công, nhưng cả thân thể cả hai có khá hơn, mặc dù bất ngờ bởi đòn tấn công mãnh liệt của Lục Vân, nhưng cũng chỉ bị trọng thương, tuyệt đối không nghiêm trọng như Nhất Trần Tiên Cô.
Ngửng đầu lên, Lục Vân ánh mắt nảy lửa, lạnh lùng lên tiếng:
- Tốt lắm, không hổ danh là Vân Chi Pháp giới cao thủ, uy lực quả nhiên có khác. Chỉ có điều, tiếc là đòn tấn công của các người lại không thành công, tiếp theo các người không còn có được cơ hội lần thứ hai.
Nói xong bước lên, một luồng khí lưu mạnh mẽ như cuồng phong nổi lên, chấn lui cả ba người đang hoảng loạn lùi về phía sau.
Bên ngoài, vòng hoa Âm Dương Điên Tẩu phóng ra đang nỗ lực thu lại, hai mươi bảy đóa hoa bằng ngọc lấp lánh ánh sáng khác nhau, vừa xoay tròn với tốc độ cao, vừa phát ra tầng tầng sức mạnh kềm tỏa. Phía đối diện, Lục Vân chỉ cười lạnh lùng tàn khốc, tay phải đưa ra nắm lấy vòng hoa, trong lòng bàn tay ánh đỏ lóe lên, Hóa Hồn Phù giằng co với vòng hoa thần kỳ trong giây lát, sau đó trong tiếng thét lên điên cuồng của Âm Dương Điên Tẩu, vòng hoa đã bị chấn nát thành năm bảy phần.
Kết quả như vậy, Âm Dương Điên Tẩu tự nhiên vừa kinh sợ vừa giận dữ, đồng thời thân thể do vòng hoa bị hủy diệt mà cũng bị trọng thương, rồi bị thổi tung đi mạnh mẽ. Ngọc Địch Thanh Ca thần sắc kinh hoàng, Lục Vân mạnh mẽ quá mức khiến bà cực kì kinh sợ, nhưng điều làm bà kinh ngạc hơn cả, Lục Vân rõ ràng bị sức mạnh của Địa Huyền Bát Quái kềm tỏa, sao lúc này lại dễ dàng thoát ra được?
Còn đang suy nghĩ, bên tai bà đã vang lên tiếng Thần Bút Họa Hồn đầy bi thương:
- Tiên cô, sao bà lại bỏ chúng tôi đi.
Ngọc Địch Thanh Ca giật mình quay lại nhìn, thấy Nhất Trần tiên cô đã không còn cử động, nằm yên trên mặt đất, quanh thân không còn một chút dấu hiệu sinh mệnh. Đến lúc này, Ngọc Địch Thanh Ca lập tức tỉnh ngộ, biết cái chết của Nhất Trần tiên cô đã làm cho Địa Huyền Bát Quái mất đi uy lực vốn có của nó, cho nên tạo cơ hội cho Lục Vân thoát khỏi vòng kiềm chế.