Vừa suy nghĩ, Bạch Vân Thiên vừa ra tay, vung chưởng liên miên không ngừng cùng với ánh ma cuồn cuộn thiết lập hai mươi bốn luồng phòng ngự bên ngoài thân thể, chống lại tiến công của Ma Ảo tôn chủ. Hoàn thành rồi, Bạch Vân Thiên thi triển thân pháp sử dụng toàn bộ khả năng khai mở không gian ngập khí bốn bề để tránh né tiến công của địch nhân.
Giao chiến của hai người tỏ ra có vẻ tĩnh lặng, bởi vì cả hai đều thuộc về Ma đạo, pháp quyết có thể nói là giống đến tám chín phần, vì thế hiểu biết về nhau khá nhiều, tiến công phòng thủ cách nhau sợi tóc, trong nhất thời khó mà có thể phân thắng bại được.
Bên ngoài, cuộc chiến giữa Dương Thiên và bốn Ma thần kịch liệt vô cùng, hai bên ai nấy đều thi triển khả năng của mình, thẳng thắn giao đấu. Về phía bốn Ma thần, tất cả đều thi triển pháp quyết Ma vực tương tự nhau, lại liên thủ nên uy lực tăng gấp bội, ánh ma chớp lên như điện, khí ma như sương mù, nhanh chóng tụ lại hình thành một kết giới ám đen đang thu nhỏ bên ngoài thân thể Dương Thiên, muốn khống chế hành động của hắn.
Dương Thiên thấy vậy trong lòng cảnh giác, vừa thúc động chân nguyên thi triển pháp quyết bí mật, vừa phối hợp với mộc tiêu phát động tấn công, cả hai hỗ trợ cho nhau, hình thành thế phản kích có thể nói là kinh thế hãi tục.
Kết giới màu đen nhanh chóng thu nhỏ, khi đã đến một mức độ nhất định liền gặp phải trở ngại, bên trong kết giới mờ hiện lên màu đỏ máu, rất nhanh trở thành đan xen đỏ đen, rơi vào thế giằng co. Pháp quyết này của Dương Thiên đối kháng hiệu quả với bốn Ma thần, chân nguyên hai bên không cùng tính chất, nhưng lại có những chỗ tương đồng hoặc khắc chế.
Dương Thiên vốn xuất thân từ Thương Sơn Huyết Hà, nhưng lại là truyền nhân của Thần Ma động thiên, vì thế học thuật một thân bao gồm một ít pháp quyết Ma vực. Đồng thời, trong động Thần Ma, trừ học thuật từ Ma còn có học thuật từ Thần, vì thế hắn cũng biết được thuật khắc chế pháp quyết Ma vực. Do đó, trong trận chiến với bốn Ma thần, Dương Thiên chiếm được được ưu thế, nhưng trước mắt một mình chống bốn người, tình thế có phần nghiêm trọng.
Giằng co không lâu sau đó bộc phát, cùng với một âm thanh to lớn, mây mù bay khắp đầu trời, kéo theo những làn sáng rực rỡ, ẩn chứa sát cơ bên trong, lập tức hất cả năm người đang giao chiến bắn tung lên trời.
Dương Thiên vẻ mặt có hơi thất vọng, khóe miệng vương vết máu tươi, ánh mắt lạnh băng nhìn khắp bốn phía. Một chiêu mãnh liệt vừa rồi, hắn bị thương rất nặng, nhưng bốn Ma thần xung quanh cũng không ổn, ai nấy ánh ma hỗn loạn, miệng rống lên những tiếng giận dữ.
Ngay sát na tan ra, thông thường là thời điểm hạ thủ tốt nhất, nhưng Dương Thiên không chút động đậy, hắn chỉ yên yên lặng lặng nhìn quanh, chỉ thấy mộc tiêu nhưng vệt sáng mờ xuyên qua bốn Ma thần xung quanh. Mộc tiêu là vật hiếm có của thế gian, chính là dùng linh khí của đất kết hợp với tinh túy của cây, ngoại trừ khả năng thăm dò những chuyện vô cùng bí ẩn của thế gian ra, đối với khí tức ẩn giấu, khả năng âm thầm phát động công kích cũng vô cùng thiện nghệ.
Lúc này, mộc tiêu nhận được ý chỉ của Dương Thiên liền phát động tấn công. Bởi vì khí tức của nó độc đáo đặc biệt, tần suất ý thức khác hẳn với nhân loại, vì thế sóng thăm dò tinh thần của Ma thần hoàn toàn không chút hiệu quả đối với nó. Do đó, đối mặt với tiến công của mộc tiêu, bốn Ma thần dường như không biết phòng ngự, phải chịu thương tích cực nặng.
Những tiếng rống giận dữ do Ma thần phát ra, chỉ nghe ra tiếng quát của Tàn Vô Nguyệt:
- Mọi người cẩn thận, cái thứ quỷ quái này khó mà chống được, đầy sức mạnh sát thương. Để an toàn, bây giờ để ta phụ trách đối phó với nó, ba người các ngươi nhanh chóng bắt lấy địch nhân.
Ma thần Chích Thiên đồng ý nói:
- Được, cái thứ đó giao cho ngươi, người này để cho ta.
Dứt lời phân ra hành động, một trận chiến lại được triển khai lần nữa.
Ba nơi giao chiến, mãnh liệt nhất tự nhiên chính là giữa Bắc Phong và Ma Thiên tôn chủ. Một người là truyền nhân của Tây Vực Bất Dạ thành, một người là kẻ mạnh nhất Ma vực, một người đã từ chiến đấu với năm đại cao thủ của Chánh Đạo liên hợp mà không hề thất bại, một người trước đã giao chiến mấy lần, thương thế đến nay còn rất nghiêm trọng.
Hai người gặp nhau như thế, tình hình cả hai không giống nhau. Về phía Bắc Phong, trước đó đã giao chiến với bốn Ma thần, không những đã tiêu hao rất nhiều chân nguyên, cũng đã bị nội thương không nhẹ.
Còn về phía Ma Thiên tôn chủ, luận về tu vi hẳn cao hơn hẳn Bắc Phong, nhưng ngày hôm qua mới giao chiến với Yêu Hoàng, chịu thương thế cực nặng, trong thời gian ngắn khó mà khôi phục được. Lại thêm trước đó đã giao chiến với Âu Dương Vân Thiên, thân thể bị thương lần thứ hai, tình hình càng thêm phần bất lợi, giao chiến trước mắt thật là sai lầm to lớn. Nhưng dù sai lầm thế nào, với tính cách cuồng vọng của Ma Thiên tôn chủ hôm nay, cho dù hiểu rõ điểm này, hắn cũng không hề thoái lui.
Giữa không trung, Bắc Phong và Ma Thiên tôn chủ giao chiến kịch liệt. Huyền Băng quyết của Bắc Phong đấu với Vạn Ma đao của Ma Thiên tôn chủ, Băng Thiền châu đấu với Ma Vương giáp, thế trận hai bên cân bằng, trong nhất thời khí lưu chuyển động bốn phía, ánh băng bắn ra, dưới bầu trời vốn đã âm trầm lạnh lẽo, lại thêm hoa tuyết bay đầy, khiến cho vùng hoang dã thêm mấy phần rực rỡ.
Một âm thanh sấm động phát ra, Bắc Phong lắc lư thối lui vài trượng, ánh mắt cảnh giác nhìn Ma Thiên tôn chủ. Đối diện, Ma Thiên tôn chủ vẻ mặt chấn động giận dữ, ánh ma toàn thân lập lòe không ngừng, rõ ràng sau khi tranh đấu thẳng thắn, hắn cũng không chiếm được thượng phong.
- Không hổ là truyền nhân của Tây Vực Bất Dạ thành, Huyền Băng quyết quả nhiên danh bất hư truyền.
Giận dữ nhìn Bắc Phong, Ma Thiên tôn chủ vừa điều chỉnh chân nguyên hỗn loạn trong cơ thể, vừa lạnh lùng châm chọc.
Bắc Phong nghe thấy cười vang, hơi cuồng vọng đáp lại:
- Ma Vương ngươi cũng tuyệt đối không như thế. Ta vốn cho là Ma Vương phục sinh, sức mạnh hẳn mạnh mẽ đủ để so với Địa Âm Thiên Sát, nhưng hôm nay xem ra ta đã nâng lên quá cao.
Ma Thiên tôn chủ cực giận, rống lên:
- Câm miệng! Bổn vương nếu không phải hôm qua giao chiến với Yêu Hoàng khiến thân thể bị trọng thương, hôm nay làm sao để cho ngươi ngông cuồng như vậy.
Bắc Phong hơi cau mày, danh tiếng Yêu Hoàng hơi có phần quen tai, nhưng trong ký ức lại mơ hồ, lẽ nào Yêu Hoàng còn mạnh hơn Ma Thiên tôn chủ? Nghĩ đến đây, Bắc Phong thử thăm dò:
- Nói như thế hôm qua hẳn ngươi đã bị bại rất nặng?
Ma Thiên tôn chủ bị hắn động đến chỗ đau, lập tức gầm lên một tiếng điên cuồng, một tiếng "đáng ghét" vang lên, thân thể hắn đã giận dữ vọt lên bên trên, Vạn Ma đao trong tay mang theo sát khí ngập lòng, hình thành giữa không trung một nhát đao đen sậm, vừa thôn tính khí âm tà ma sát trong không khí xung quanh, vừa bay đến chém xuống Bắc Phong.
Nhìn kỹ nhát đao này, Bắc Phong trong lòng biết phương pháp tốt nhất là né tránh. Nhưng hắn không hề làm như vậy, bởi vì hắn là Bắc Phong. Gặp kẻ cứng rắn lại càng cứng rắn, đó chính là tính cách của hắn.
Khi một đao của Ma Thiên tôn chủ chém xuống, vẻ mặt nghiêm túc của Bắc Phong dần lộ ra thần sắc kinh người, hai tay nhanh chóng thúc động pháp quyết, dùng Băng Thiền châu là trung gian, tập trung toàn bộ chân nguyên phát ra một chiêu mạnh nhất trong đời.
Lúc này, thân thể Bắc Phong nhanh chóng chuyển động, không khí bốn phía hắn xoáy vòng hình thành một cột gió, dưới sự thúc động của khí huyền băng, cột gió từ vô hình chuyển thành hữu hình, cuối cùng hình thành một cột sáng trong suốt rực rỡ. Cột sáng này toàn thân lấp lánh ánh sáng, bề mặt phát ra vô số đồ án gió băng, theo sự khống chế của Bắc Phong, dung hợp lại thành luồng sáng đường kính một thốn, chiếu thẳng vào ngay trên Băng Thiền châu.
Như vậy, Băng Thiền châu lập tức phát ra hào quang vạn trượng, tựa như mặt trời trên đầu, ánh sáng phát ra không những phân bố khắp trời đất, mà còn khu trừ khí tà ác âm lạnh vùng chung quanh, hơn nữa còn có những luồng uốn thành chín ngọn lửa băng, hệt như đao bén, đón lấy một đao bá tuyệt thiên hạ của Ma Thiên tôn chủ.
Một chiêu cực mạnh đụng nhau giữa không trung, tiếng nổ vang lên dày đặc như tiếng sấm, ánh sáng mạnh mẽ chói mắt, cùng với khí lưu điên cuồng quét khắp vạn vật phát ra từ hai người ở trung tâm ngập khắp bốn phía, chỉ thoáng chốc thổi bay những người đang giao chiến.
Một chiêu kinh thế hãi tục, Ma Thiên tôn chủ điên cuồng giận dữ, thực lực đột phá đến mức kinh người, vì thế khi Bắc Phong thẳng thắn toàn lực đón đỡ, đã phát sinh ra những hậu quả vượt quá dự kiến của cả hai bên.
Dòng khí điên cuồng, sức mạnh hủy diệt, lúc này ai cũng không cách nào nắm vững được. Trên vùng đồi núi hoang dã, tất cả mọi người ở đó, bao gồm cả Bắc Phong và Ma Thiên tôn chủ, đều hệt như con thuyền nhỏ dập dìu trên sóng gió. Tiếng nổ rung trời kéo dài khá lâu, bụi trần vung vãi cùng với hào quang tán loạn phủ lấp hết mọi thứ.
Khi cơn cuồng phong đã thổi qua, hào quang nhạt dần, trên mặt đất xuất hiện một lổ hổng to cả trăm trượng, mô tả sự uy mãnh của một chiêu vừa rồi. Trong vùng xung quanh, mặt đất phương viên vài dặm bị bạt bằng, kể cả một ngọn núi đột ngột vươn lên cũng biến thành đất bằng, cỏ xanh ngát và cây cối trước đó cũng không còn chút tung tích.
Một tiếng ngâm nhẹ vang lên trong gió, Bắc Phong và Ma Thiên tôn chủ vốn giao chiến với nhau, lúc này đã dạt ra cả trăm trượng, ai nấy lắc lư không ổn, khó khăn ổn định thân thể để xác định ai thắng ai bại. Khuôn mặt Bắc Phong lúc này xám như tro, ánh mắt ảm đạm tỏ ra vô thần, cả thân thể phảng phất mất đi linh hồn, hơi mơ hồ nhìn về nơi xa xăm.
Bên này, Ma Thiên tôn chủ cũng không tốt hơn, toàn thân ánh ma mất hẳn, con ngươi đen trở nên ảm đạm vô thần, khóe miệng rỉ ra một vết máu đen, có thể thấy bị thương rất nặng. Cách vài trượng, Vạn Ma đao dương danh thiên hạ cắm xiên xiên vào bụi đất, hơi rung rinh theo gió, phát ra tiếng ngâm nho nhỏ, dường như đang kêu lên bi ai điều gì.
So với hai người, những kẻ khác tình huống có phần hơi tốt hơn, trong đó Bạch Vân Thiên và Ma Ảo tôn chủ chịu ảnh hưởng ít nhất. Bởi vì Dương Thiên và bốn Ma thần trực tiếp giao chiến, vì thế khi sức mạnh hủy diệt đến gần, hai bên né tránh không kịp, cuối cùng bị hất bắn đi, thật sự bị thương rất nặng.
Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vnNgoại trừ bọn họ, Âu Dương Vân Thiên và Thái Phượng tiên tử cũng không tránh được. Bất quá hai người liên tục xem xét tình hình trận chiến, khi phát hiện không ổn liền thoát thân ra xa, nhưng uy lực giao chiến của Bắc Phong và Ma Thiên tôn chủ quá sức tưởng tượng, vì thế bọn họ tuy có chuẩn bị, cũng bị thương không nhẹ.
Nhìn xung quanh, vẻ mặt Bạch Vân Thiên nghiêm túc, tình hình hai bên đều rất bất lợi, tiếp sau hẳn phải làm thế nào. Phân tích tình hình trước mắt, nếu như có thể lợi dụng cơ hội diệt trừ Ma Thiên tôn chủ, hẳn là tốt nhất không nghi ngờ gì nữa. Nhưng chuyện này hắn trước giờ chưa nghĩ qua, lúc này đột nhiên nghĩ đến, rõ ràng là quá vội vàng. Hơn nữa, khi hắn mới hiện thân, mục đích là để cứu người. Bây giờ Âu Dương Vân Thiên và Thái Phượng tiên tử tuy tỉnh lại, nhưng phía mình còn chưa thoát hẳn nguy hiểm, bỏ đi được mới là vấn đề quan trọng.
Nghĩ đến điều này, Bạch Vân Thiên không do dự nữa, lắc mình đến bên Dương Thiên, nhỏ giọng nói:
- Thế nào rồi, còn có thể chịu đựng không? Bây giờ tình huống không ổn, chúng ta không nên liều mạng với chúng, bỏ chạy là thượng sách.
Dương Thiên nặng nề gật gật đầu, lo lắng nói:
- Ta biết, nhưng trước mắt bên mình năm người có ba người bị thương, làm sao mang bọn họ bỏ đi mới là một vấn đề khó khăn. Hơn nữa, nếu như gặp phải bọn chúng toàn lực ngăn chặn, ta sợ ngoại trừ huyết chiến ra không còn cách nào khác